101 Phương Pháp Kiếm Tiền Trong Tiểu Thuyết Tổng Tài - Chương 6
Khẩu súng đang chĩa cổ bất ngờ gạt , các đặc nhiệm từ nước nhanh chóng leo lên du thuyền khống chế Lâm Mạn Ca. Mọi thứ trở yên bình, cơ thể run lên.
Từ biển leo lên thuyền, Cố Tư Bắc ướt sũng, lồng ngực phập phồng nặng nề, cúi xuống gần , nước từ chảy ướt cả boong thuyền. Anh từng chữ khó nhọc: “Lê Đường, em thể—”
Lời kịp hết thì đã mạnh mẽ bịt miệng bằng nụ hôn.
Nhịp tim của Cố Tư Bắc như ngừng đập, trong khoảnh khắc cảm xúc lên đến đỉnh điểm, đáp mãnh liệt, cùng với vị mặn của nước mắt và vị mằn mặn của biển.
Như thể lời chia biệt.
từng sẽ rời , hệ thống xuất hiện khi Lâm Mạn Ca bắt cóc để thông báo rằng , mà là chính nó sẽ rời .
Hệ thống rằng nó là hệ thống nguyên bản của cuốn tiểu thuyết, ban đầu là để phục vụ cho diễn biến câu chuyện. Không ngờ sự xuất hiện của Lâm Mạn Ca phá vỡ cấu trúc cốt truyện, và quả bom tàu hàng nên tồn tại. Dù bao nhiêu chăng nữa, thế giới tuyệt đối thể để nhân vật chính biến mất.
Thực nhiệm vụ của vẫn thành. Mặc dù Cố Thành đã chuyển đủ chín triệu, nhưng năm triệu từ đảo hoang vì Cố Tư Bắc mà vẫn gửi cho , nên tính là tất.
Hệ thống còn rằng hệ thống của Lâm Mạn Ca sẽ rời vì Cố Thành đã rời xa cô , khiến cô cô đơn, và họ thể về tổ chức cùng , sửa chữa các của thế giới, và sẽ trả ký ức đã mất năm năm của .
Tôi hỏi tại cho rời .
Hệ thống đáp rằng chỉ số nguyện vọng khi rời của đang âm, nên nó sẽ ép buộc.
“Chủ nhân Lê Đường, mã số 1005, từ nay về cô thể tự do làm chủ cuộc sống của . Chúc cô và Cố Tư Bắc mọi điều suôn sẻ.”
Để bù đắp cho của hệ thống, nó cũng thu quyền của Cố Tư Bắc trong việc thấu tâm tư của , và lúc giành quyền lên tiếng: “Cố Tư Bắc, là đồ ngốc , ai vì khác mà màng cả mạng sống .”
Cố Tư Bắc im lặng , cổ họng chuyển động, giọng đặc sệt: “Anh vì vợ của , vì ai khác.”
Tim mềm nhũn, hôn nghiêm túc.
“Thật ngốc, là đồ ngốc .”
Trong tai chỉ còn tiếng tim đập mạnh, đến nỗi thấy cả tiếng sóng biển nữa. Trước mắt là Cố Tư Bắc, đôi mắt và lấp lánh ánh sáng.
Ánh sáng vụn vỡ, kìm nén, tuyệt vọng.
“Lê Đường, cơ hội chết lần thứ hai .”
Cổ họng khô khốc, hiểu ý của , ôm chặt .
“Được , chúng hãy trăm năm hòa hợp ở nơi .”
Sau đó, khi trở công ty, đã chuyển bộ chín triệu cho Cố Thành. Tuy nhiên, Lâm Mạn Ca dạo sa sút, còn tâm trí quản lý công ty, trông như đã mất hồn.
Tôi thở dài, nhớ khi Lâm Mạn Ca rời xa Tô Sênh, Tô Sênh còn chỗ dựa, đưa cấp cứu và trở thành thực vật. Cố Thành đã trông chừng bên giường bệnh suốt ba ngày ba đêm, theo bất cứ lời khuyên nào từ khác.
Cho đến một đêm khuya, Cố Thành nhắn tin cho Cố Tư Bắc, hỏi năm đó bằng cách mà nào tìm , lẽ còn gì đó nữa, và Cố Tư Bắc lập tức lao bệnh viện.
Khi nhận tin và đến nơi, thấy Cố Thành và Cố Tư Bắc yên tĩnh cạnh , biết họ đang gì, khung cảnh hiếm thấy sự hòa hợp.
Cố Thành vẻ bình yên của Tô Sênh khi ngủ, trân trọng hôn cô , giọng khẽ khàng: “Có lẽ cô đã đến một nơi nào đó khác, sẽ đợi cô .”
Sau , Cố Thành dần cuộc sống thường nhật, làm một sếp gương mẫu, một hàng xóm đáng tin cậy, và một bạn . Khi , chúng vẫn thường xuyên tụ tập ăn uống cùng . Lâm Mạn Ca rằng thế giới đã sửa hết , từ nay mọi thể sống yên bình. Cô còn bảo: “Mà , nhỏ thôi nhé, thật việc cô xuyên qua đây cũng là nội dung của một cuốn tiểu thuyết khác.”
Tôi và Cận Tư Bắc đồng thanh: “Thế làm đây?”
Lâm Mạn Ca quan tâm lắm, cắn một miếng đùi gà nâng cốc bia: “Thì làm , cạn ly thôi.”
**Phiên ngoại**
Từ khi trí nhớ, Lê Đường đã sống trong cô nhi viện, cho đến một ngày một trai chuyển đến sống ở kế bên. Hôm cô xem xong phim hoạt hình Disney, hình ảnh của Cận Tư Bắc hiện lên giống như một hoàng tử nhỏ . Dưới ánh nắng vàng rực, tóc xoăn nhẹ, làn da trắng mịn, hàng mi dài, đôi môi hồng như hoa hồng – thật sự cao quý đến mức thể đến gần.
Nghe đã nhiều trẻ em trong cô nhi viện đến chơi và đuổi về. Lê Đường nhỏ tuổi nhất, bạo dạn nhất, tin lời đồn. Một buổi chiều khi đến giờ cơm, cô lén trốn ngoài, đến cửa nhà biệt thự nơi sống. bên ngoài cả chó trông nhà.
Lê Đường vốn hiếu động từ nhỏ, thấy cửa mở nên ngây thơ đến gõ cửa. Hoàng tử nhỏ với vẻ mặt khó chịu mở cửa, xuống cô bé nhỏ nhắn đáng yêu mặt: “Làm gì đấy?”
Sắc mặt quá tệ, Lê Đường sợ đến mức mắt đỏ hoe, hoàng tử đành móc vài viên kẹo sô cô la từ túi áo đưa cho cô: “Cho em đấy, lần đừng đến nữa.”
Lê Đường trang trọng nhận lấy kẹo, như cảnh sát mèo đen trong phim hoạt hình, chào một câu quyết định sẽ thường xuyên đến chơi với trai.
Hoàng tử nhỏ biết ý định của cô bé, nhưng đó ngày nào đến trường cũng thấy một cô bé lẽo đẽo theo , quản nên cứ để mặc.
Rồi một ngày, vài học sinh lớn hơn đến tìm đòi tiền. Anh thấy phiền phức, liền đưa họ 400 nghìn đồng. Ngay đó, cô bé Lê Đường xuất hiện, dắt theo một con chó lớn chắn , mặt mũi nghiêm túc : “Trả tiền đây, nếu thả chó cắn đấy!”
Con chó thật sự lớn, cao gần bằng , một một chó ánh chiều tà trông như hai “ khổng lồ.” Tư Bắc cảm thấy ai đó quan tâm đặc biệt.
Anh nhẹ đẩy cô bé , vẻ mặt các học sinh lớn cứng đờ. Tư Bắc họ với ánh mắt hài lòng, lười biếng đưa tay túi quần: “Rồi, biến !”
Đám học sinh lớn sợ hãi bỏ chạy, cô bé ngơ ngác hỏi: “Anh đánh đánh?”
Tư Bắc “chậc” một tiếng, nhẫn nại giải thích: “Anh sợ bẩn tay.”
Từ đó, Cận Tư Bắc tiếp nhận Lê Đường. Cô bé dễ dỗ dành, nhỏ hơn một tuổi, ngày nào cho ít kẹo là no. Cô bé cũng bạn bè khác làm phiền, khiến thoải mái.
Thế là cuộc sống nuôi con bắt đầu. Anh thiếu tiền, nhờ một họ hàng nhận nuôi Lê Đường, nhưng cô vẫn sống trong biệt thự của . Cô bé ở tầng một, bác giúp việc ở tầng hai, còn ở tầng thượng, cuộc sống hài hòa.
Thời gian trôi qua, cả khu Hòa Bình đều biết ấm nhà giàu một “đuôi nhỏ” là một cô bé mồ côi từ cô nhi viện.
—
Bẵng tám năm, cả hai đều đã lớn. Tư Bắc để ý thấy khi Lê Đường cấp hai, phía cô lúc nào cũng vài con trai với ý đồ . Anh cảm thấy khó chịu, đã nhiều lần cảnh cáo thẳng thắn, ngầm nhắc nhở.
Nhất là khi Lê Đường lớp mười, với vẻ ngoài xinh xắn, nhiều ngỏ ý tiếp cận cô. Một lần, khi dạy cô học toán và lục sách trong cặp cô, phát hiện vài phong thư màu hồng. Sắc mặt tối sầm, sang thì thấy cô bé vẫn đang chăm chú sách, thậm chí còn ngủ .
Thật sự xinh đến ? Anh thu hết thư tình tay áo, cúi xuống bàn, ngắm nghía Lê Đường cẩn thận. Vẫn là làn da trắng mịn, hàng mi dài, sống mũi xinh xắn, và cả đôi môi cũng…
Tư Bắc sững . Sáng hôm tỉnh dậy với tâm trạng chán nản, đấm tay tường.
Anh tự nhủ thể như thế với cô bé, nên cố gắng tập trung học tập, nhưng hình ảnh lúm đồng tiền của cô mỗi khi cứ ám lấy tâm trí .
Lê Đường cũng thấy gần đây Tư Bắc lạ, tránh mặt cô, còn dạy toán cho cô nữa. Cô cũng nghĩ nhiều, còn thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Đến năm Tư Bắc chuẩn thi đại học, cha bất ngờ xuất hiện, yêu cầu về nối dõi gia đình, vì con trai của ông với vợ thứ ba qua đời. Tư Bắc lập tức từ chối, nhưng cha đưa một tập ảnh của Lê Đường: “Mày thích con bé đúng ? Những năm qua tao đã nuôi nó, con trai , tao nghĩ nếu tìm vài đến ‘ chuyện’ với nó là khó.”
Tư Bắc nghiến răng, hỏi ông gì. Ông lạnh, : “Sắp thi đại học , du học B quốc .”
Khi Tư Bắc báo tin đó, mắt Lê Đường đỏ hoe, giọng cô run run: “Anh ngốc ? Có cơ hội phát triển hơn ?”
Biệt thự lúc yên tĩnh, nhưng vẫn ngăn nổi bầu khí ám . Chàng trai trẻ đặt một nụ hôn lên trán cô, như vẽ lời hứa hẹn tái ngộ.
Cứ , họ buộc xa thêm năm năm. Dù thư và gọi điện qua mạng, vẫn thấy như thứ gì đó cản trở.
Năm Lê Đường mười tám tuổi, gọi điện từ ngoài biệt thự ở khu Hòa Bình, cầm điện thoại : “Chúc mừng sinh nhật.”
Lê Đường đáp: “Ồ, quà sinh nhật gì khác ?”
Anh đáp: “Có chứ.” Rồi ấn chuông cửa, nghẹn giọng: “Anh mang đến, em nhận ?”
Khi cửa mở, Lê Đường bật , ôm chặt lấy . “Cận Tư Bắc, về ?”
Anh dựa đầu lên vai cô, thở hóa thành sương trắng trong giá lạnh: “Ừ, đừng đổi chủ đề, em nhận ?”
Không gian lặng im, cô thẹn thùng đáp: “Cũng , em nhận quà sinh nhật .”
—
Vài năm , quyền nuôi dưỡng Lê Đường trở thành lá bài mặc cả của cha , khiến ngày đêm học hành miệt mài, cũng trong khổ cực , tập hút thuốc.
Lê Đường biết, chỉ bảo bớt hút. Cô còn tìm hiểu cách cai thuốc, hỏi: “Anh thường hút khi nào, để em nghĩ cách xem?”
Tư Bắc , : “Như lúc chẳng hạn, khi nhớ vợ mà ngủ .”
Mặt cô đỏ bừng, tắt video nhanh chóng.
Cuối cùng, khi cô thực tập, Tư Bắc cũng trở về, bắt đầu cuộc sống ngọt ngào bên cô, cả hai còn lên kế hoạch đầu năm đăng ký kết hôn.
cuộc đời chẳng như mơ, một hôm Lê Đường tăng ca đến tận khuya, khi Tư Bắc lao đến bệnh viện, đối diện với là thi thể lạnh giá của cô.
Trái tim đau đớn đến tột cùng.
Trong căn phòng lạnh lẽo, phát hiện một cuốn tiểu thuyết bàn cô, mở , từng dòng ký ức của hai .
Đến dòng cuối cùng, cô một câu : “Cận Tư Bắc, là cả thế giới của em.”