Một Chín Một Mười - Chương 7
“Không .”
Ta dứt khoát phủ nhận, cũng ngắt lời .
“Đừng đùa nữa, nếu như là vì hôm nay, làm thể khi chết còn hàng ngày đối mặt với ngươi?”
“Chính là bởi vì đối với ngươi hận ý cùng ghê tởm quá mạnh, cho nên tình cổ mới mất hiệu lực. Bởi vì hận ngươi, tình nguyện ngày đêm chịu đựng nỗi thông khổ đau thấu tim, cũng đồng ý quên hết mọi thứ, mê hoặc mà yêu ngươi.”
“Bởi vì hận ngươi, cho nên mượn thân thể của cung nữ từ Dương Tâm Điện để phục sinh linh hồn khi chết. Mục đích là để thể theo dõi từng hành động của ngươi, đó mỗi lần trực đêm sẽ hút khí vận của ngươi.”
Ta một liên tục, hít một thật sâu, bình tĩnh một chút, “Hấp thụ khí vận là một cấm thuật sẽ tác dụng phụ, nhưng là, thấy bộ dạng bây giờ của ngươi, đáng giá.”
“Ngươi biết tại đế quốc của ngươi sụp đổ ? Bởi vì , đã hút vận mệnh của quốc gia, đem khí vận trả cho khắp thiên hạ, cho nên mới sáng tạo tân đế.”
Ta cúi xuống, thẳng mặt xem phản ứng của .
Ngự trạm lặng lẽ , trong mắt quá nhiều cảm xúc.
Kinh ngạc, bi thương, chua xót, hối hận……
Có lẽ còn một số thứ hiểu.
Khi chuyện, giọng của khàn : “Hận , thà hận dù cũng còn hơn so với quên, ít nhất nó sẽ khiến cho nàng vĩnh viễn nhớ đến .”
Ta dậy, khẽ.
“Ngươi mơ.”
“Ngự Trạm, ngày hôm nay, đại thù của đã báo, tự nhiên sẽ quên ngươi, hận thể bắt đầu cuộc đời, vĩnh viễn sẽ bao giờ gặp loại ích kỷ và lạnh lùng như ngươi.”
“Ít nhất, khi nghĩ sẽ cảm thấy buồn nôn.”
Ngự trạm như cũ duy trì tư thế ngẩng đầu .
Hắn kiên trì, ẩn nhẫn, tự lừa dối rốt cục tại thời khắc ầm ầm sụp đổ.
Thời gian tân hoàng cho thăm tù sắp hết, dậy, với thị vệ bên cạnh: “Người tráng hán độc thân hơn ba mươi năm ? Dẫn tới .”
Vừa liếc Ngự Trạm một chút: “Đừng quên trói chặt tay chân .”
Ngự trạm thân cứng đờ.
Hắn quỳ chân mặt đất, hai tay bỗng nhiên níu vạt váy của , sự khắc chế của giờ phút còn chút gì.
“A Cẩm.”
Hắn thấp giọng gọi , một chữ cũng run rẩy, gian nan, “Nàng giết , đừng như làm nhục , cầu xin nàng.”
Ta thể nín .
Cũng giống như năm đó, từ từ đẩy bàn tay đang vịn vạt áo của .
Gỡ , liền dùng chân đá văng .
“Ngự Trạm, ngươi hẳn biết, quỳ xuống vô dụng, xin khoan dung càng là vô dụng, năm đó quỳ xuống cầu xin ngươi tha cho tính mạng cả gia đình , ngươi một cước đá văng.”
“Về phần làm nhục ——”
Ta bỗng nhiên nở nụ .
“Thì ngươi cũng biết đời từ gọi là sỉ nhục.”
“Những gì hôm nay làm, đều là những chuyện ngươi đã từng làm với ? Ngươi đã từng bao giờ buông tha ?”
Hắn nghiêng đầu , hai tay buông thõng bên siết chặt, “ Thế nhưng là, bao giờ để nam nhân nào khác đụng nàng.”
“A.”
Ta lạnh : “Thế nhưng là, ép cùng ngươi làm những việc , càng làm cho buồn nôn hơn.”
“Ngự Trạm, nếu tính kỹ, đã biết ngươi hơn mười năm, là ngươi từng bước một, tự tay đem hình ảnh một vị vương gia nổi tiếng khắp kinh thành trong trí nhớ của biến thành một tên cẩu hoàng đế lạnh lùng, ích kỷ và ghê tởm.”
Không tiếp tục cùng nhiều lời, dậy rời .
Ngự Trạm còn tiếng lên, mấy tên thị vệ gắt gao đè .
Thời điểm tên tráng hán mang thiên lao, vui vẻ vì chuyện , vặn ngang qua bên cạnh , mang theo một trận gió tanh, thân mùi hôi thối đặc biệt khó ngửi.
Hắn thấy , liền gãi gãi đầu với một tiếng, lộ một hàm răng vàng khè.
Ta nữa, bỏ .
“A Cẩm!”
Sau lưng bỗng truyền đến giọng của Ngự Trạm, âm thanh của đè nén, nhẹ giọng hỏi . “ Đêm hôm … Nàng đau ?”
Sau khi sửng sốt, mới hiểu là đang hỏi , về cái đêm tam hoàng tử ép buộc trong nhà hoang.
Những kỷ niệm tăm tối bỗng dưng ùa về trong đầu .
Hít một thật sâu, trả lời câu hỏi của .
“Đau.”
“Đau đến nỗi sống bằng chết.”
Ta : “ nghĩ , điều khiến đau đớn nhất chính là chịu đựng nhục nhã như để cứu ngươi, cuối cùng ngươi bởi vì nghi kỵ, liền giết chết tất cả thân của .”
“Ngự Trạm, nếu thể làm lần nữa, nhất định sẽ khiến ngươi chết trong cái đêm mưa đó.”
Ngự Trạm lúc , tay chân đã trói chặt, tên tráng hán dâm đãng đẩy ngã xuống đống cỏ khô.
tiếp tục phản kháng, chỉ là lẳng lặng mà về phía .
Khoảng cách quá xa, đã thấy rõ biểu cảm mặt .
Ta rời .
Phía vang lên tiếng quần áo xé nát, cùng với tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, kìm nén của Ngự Trạm.
Mỗi một âm thanh run rẩy đều xen lẫn sự tuyệt vọng sâu sắc.
Ta chậm rãi rời .
Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.
17.
Ngày hôm .
Thiên lao truyền đến tin tức ——
Ngự trạm tự sát.
Tin tức cũng theo đó truyền , hoàng thượng tiền triều khi biến thành tù nhân, còn một tráng hán làm bẩn.
Ta một chuyến đến thiên lao, dĩ nhiên đến vì Ngự Trạm nhặt xác, mà là đến để hỏi thăm ngục một chút về tràng cảnh oanh liệt tối qua.
Thu một chút ngân lượng lẻ, ngục thở dài một tiếng miêu tả: “Tiểu thư biết, tối hôm qua tràng diện , chậc chậc…… Thật sự là đành lòng thẳng.”
“Tráng hán vốn là chút yêu thích đặc thù, bởi vì nhà nghèo mà tìm yêu, buồn bực nhiều năm như , đối phương là thân phận cùng dung mạo như , suốt cả đêm đều nghỉ ngơi.”
Đem bạc nhét trong áo, ngục thở dài: “Được chứng kiến cảnh tượng như , cuộc đời xem như đáng giá.”
Hắn miêu tả một cách chi tiết, chỉ mỉm , chuyện.
Nghe miêu tả, mắt tựa hồ cũng có thể hiện cảnh tượng .
Người nam nhân sắc mặt tái nhợt, hai tay trói siết chặt thành nắm đấm, cắn chặt hàm răng, ép tiếp nhận.
Đôi mắt ấm áp trìu mến một thời nhắm chặt, khi mở trong đó chỉ còn sự im lặng cùng chết chóc.
Mà chỉ thể một câu đáng đời.
Nếu như thật sự kiếp , chỉ hy vọng sẽ gặp .
Tân đế đã tập hợp khí vận của cả nước, thay đổi triều đại, đăng cơ xưng đế.
Sau khi thượng vị, chuyên cần chính sự yêu dân, nhân dân vô cùng yêu mến.
Mọi từ lâu đã quên Cẩm tiểu thư vốn thóa mạ là hồng nhan họa thủy, thế nhưng là mỗi khi khen tân đế thì Ngự Trạm vị hôn quân kéo so sánh, mắng chửi một phen.
Người tiếng muôn đời Chu Cẩm , mà là .
…
“A Cẩm, ngươi ở cung ?”
“Trẫm thể phong cho ngươi chức nữ quan.”
Trong ngự thư phòng, tân đế đã hỏi như .
Trong cuộc trò chuyện cùng tân đế, biết chính là nam nhân đã khiến cho sư phụ cả đời tâm tâm niệm niệm nhớ thương.
Chỉ là, cũng là một , khi đăng cơ liền đem thê tử đã kết tóc của lập làm hoàng hậu.
“Tạ ơn Hoàng Thượng đã lòng , chỉ là, A Cẩm đối với hoàng cung chút bóng ma, hiện tại, chỉ du sơn ngoạn thủy, tiếp tục phiêu bạt giang hồ lần nữa.”
“Tốt.”
Tân đế khẽ, “Tính tình của ngươi ngược là giống sư phụ của .”
Ta cũng nhẹ giọng theo , gật gật đầu.
Ta lạc khi còn nhỏ, luôn theo sư phụ đến khi lớn lên, mãi đến khi sư phụ qua đời, mới cha mẹ tìm về.
Ngày rời cung, ở cửa cung, đầu , trong lòng chút xúc động.
Cửa cung sâu thẳm cách một bức tường thành, biết đã chôn vùi thanh xuân của bao nhiêu nữ tử, vinh hoa mê mắt, là thân bất do kỷ, cũng , thật sự yêu cái ở địa vị cao , cái mà đã định sẵn là sẽ vì bất kì ai mà dừng chân.
Vô luận như thế nào, đều bất đắc dĩ.
thì khác.
Bây giờ đã trả thù xong, cũng dần buông bỏ yêu hận trong quá khứ, còn cần giới hạn trong thế giới nữa.
Cuộc sống về , chỉ giang hồ thăm thú, xem qua những chuyện thú vị trong giang hồ mà sư phụ từng kể.
Bây giờ mọi ràng buộc đã buông bỏ, chỉ chung quanh một chút.
Nhìn ngọn núi , xem dòng sông .
Nếu may mắn còn thể gặp một nam tử cùng chí hướng, sẽ đem quá khứ của kể cho , nếu như thể chấp nhận, sẽ cùng tìm một ngôi nhà nhỏ núi non nước trong vắt và sống nốt quãng đời còn của tại nơi .
Nếu may mắn như .
Ta cũng cảm thấy cô đơn, dừng và bước một , lắng câu chuyện của khác đường .
Có lẽ, sẽ giống như sư phụ năm đó, thu nhận một tiểu đồ ngoan ngoãn và dạy cho nó mọi điều đã học trong suốt cuộc đời.
Chỉ là, nếu như nàng chớp mắt hỏi lúc còn trẻ sư phụ từng yêu ai , sẽ nhẹ cho nàng——
“Không .”
“Sư phụ từng yêu ai, hi vọng con sẽ may mắn hơn sư phụ, gặp xứng đáng với tình yêu của .”
(Hết)