A Ngọc - Chương 1
01
Đã ba ngày .
——
Ta kéo chặt tấm chăn mỏng ẩm ướt hôi hám .
Liếm liếm đôi môi nứt nẻ.
Ngay cả con chuột mà sợ nhất từ đến nay ngang qua mặt cũng thèm để ý.
Bởi vì sắp chết .
Ba ngày , đến chùa Lộc Đài cầu phúc cho quốc gia.
hiểu tin tức lộ, quân địch bắt giữ.
Tình hình của bọn chúng hiện giờ đã cùng đường bí lối, ôm hy vọng cuối cùng, dùng thân phận Thái hậu của để đổi lấy một thành trì cho dân chúng.
Triều đình bên nghĩ thế nào, cần đoán cũng biết.
Bọn họ chỉ hận thể giết chết .
Quả nhiên, giờ ngọ, thủ lĩnh Bắc Khương sai áp giải đến pháp trường.
Bọn chúng định thiêu chết , để thị uy với tân đế mới đăng cơ.
“Hoàng đế nhi tử của ngươi tùy chúng xử trí ngươi, thể thấy Thái hậu ngươi làm cũng chẳng lòng dân.”
“Nghe lão yêu bà xem mạng như cỏ rác, là yêu phụ rắn rết, thiêu chết cũng , chúng coi như làm một việc .”
“Nhi nữ ruột thịt cũng đến mặt lần cuối, thật đáng thương cũng buồn .”
Ta phản bác, bình tĩnh đến mức giống sống, trong mắt một mảnh chết lặng.
là buồn .
Cảm giác lửa thiêu, sống bằng chết, tiếng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan cũng đổi sự thương hại của bất kỳ ai.
Sau khi hồn phách lìa khỏi thể xác, thấy bộ dạng chết thảm của , chỉ thể dùng một chữ thảm để hình dung.
Có lẽ là ông trời đành lòng, để cho khi ý thức sắp tiêu tan, thấy từ đường chân trời đại mạc phi ngựa đến.
Người nam tử một tay cầm thương, thân sát khí, thèm để ý đến những mũi tên độc nhắm tường thành:
“Thần Tạ Ngọc An! Đến cứu giá!”
Tạ Ngọc An, nhi tử út của Tạ gia, kỳ tài số một số hai kinh thành.
Chiến vô bất thắng, thành danh từ khi còn trẻ, là chiến thần tướng quân mà Bắc Khương khiếp sợ.
Cũng là vị hôn phu đây của .
02
Hình như đã trùng sinh.
Bởi vì thấy Tạ Ngọc An thời thiếu niên.
Lúc đó vẫn là Trấn Bắc tướng quân danh hiệu “Sát thần”, cũng biết dùng thương.
Chỉ lưng ngựa, dung nhan như chạm ngọc tuyết xây, áo gấm tung bay, giả vờ để ý hỏi:
“Hạ Lan Ngọc, nàng thật sự gả cho ?”
Thiếu niên tướng quân tuổi trẻ khí thế ngút trời, tư bột phát.
Cả cuộc đời Tạ Ngọc An đáng rực rỡ nhất, chứ chết mũi tên độc của quân địch.
Giống như đã quyết định điều gì đó——
Ta tiến lên một bước, ngẩng đầu : “Ngươi dám cưới, dám gả.”
Tạ Ngọc An sững sờ, suýt ngã khỏi lưng ngựa.
Hắn xuống ngựa, nắm chặt thanh kiếm trong tay, mới dám hỏi: “Nàng , thật ?”
Ta nheo mắt, cong môi:
“Chuyện hôn nhân đại sự, há thể đùa giỡn?”
Tạ Ngọc An hồi lâu, mới đầu :
“Vậy… , sẽ thúc giục phụ thân sớm ngày đến nhà nàng cầu hôn.”
“Tạ Ngọc An.”
Hắn ngơ ngác , ồ lên một tiếng.
Ta nhắc nhở : “Ta còn đến tuổi cập kê, vội gì chứ?”
Nghe chiến trường một địch trăm, chiến vô bất thắng Tạ tiểu tướng quân nhưng lúc suýt cầm vững thanh kiếm vành tai cũng đỏ lên.
Hắn dắt ngựa, vài bước, ngượng ngùng hỏi :
“Ngày nàng cập kê, thể đến ?”
Ta gật đầu, .
Đợi đến khi còn thấy bóng dáng , mới nhéo mạnh chân .
Rất đau.
Không mơ.
Muốn nhưng nhiều hơn.
03.
Ta mười lăm tuổi gả Đông cung, cũng là lúc cơn ác mộng bắt đầu.
Hoàng thượng thích Thái tử, liên lụy đến cũng chẳng mấy phần sắc mặt .
Đừng đến hậu đãi, ngay cả việc Đông cung thường xuyên ám sát cũng làm ngơ.
Để sống sót, học cách phản kháng, học cách sống tạm bợ, học cách tàn nhẫn.
Đều việc làm nhiều, báo ứng sớm muộn cũng đến, câu quả thực sai.
Kéo dài mạng sống của Thái tử nửa sống nửa chết, cố gắng chống đỡ đến khi Hoàng thượng băng hà cung, trở thành chủ nhân hậu cung.
Thái tử là phúc, làm Hoàng đế mấy ngày thì băng hà.
Ta dẫn theo một đôi nhi nữ, tứ cố vô thân.
Chống tiếng chất vấn của bách quan, từng bước từng bước trở thành bộ dạng mà ngay cả chính cũng nhận .
Bọn họ bảo ngoan ngoãn giao quốc tỷ , nhưng biết, đó là vật duy nhất bảo vệ chúng .
Một khi giao , chắc chắn sẽ chết chỗ chôn.
Kẻ ở cao, kiêng kỵ nhất là mềm lòng.
Ta mang ấu tử nhiếp chính, trừ trung thần, thanh trừ cung đình.
Máu tay ngày càng nhiều, tội ác chồng chất, cả triều đình đều phỉ nhổ.
Ngay cả tân đế dần dần đoạt hoàng quyền từ tay cũng ghét .
Nữ nhi từng nâng niu trong lòng bàn tay cũng , bỏ mặc quan tâm.
Bọn họ mẫu hậu như , bọn họ vô cùng hổ thẹn.
Bách quan ngày ngày can gián giao binh quyền, bách tính mắng là yêu phụ.
Ai cũng chết thây.
Cho nên, khi vây trong quân địch, quân địch yêu cầu đổi một thành trì lấy mạng , tân đế liền xé nát bức thư đó:
“Ăn lộc của vua, trung thành với vua, mẫu hậu hy sinh vì bách tính, là bổn phận của bà .”
Bọn họ khuyên hy sinh vì đại nghiệp, một đổi một thành, đáng lắm.
Huống hồ, còn là một Thái hậu tiếng vang xa.
Chết càng hợp lòng bọn họ.
Thôi thì, dù cũng sống đủ , cả đời gì hối tiếc.
ai ngờ rằng, đến cuối cùng đến thu xác là Tạ Ngọc An.
Hắn một một ngựa, sợ chết xông quân địch, mang thi thể , tự tay chôn cất.
Sống một lần nữa, đổi cách sống, đền đáp thật .
04.
“A tỷ!”
Một cô nương nhỏ hơn một tuổi dẫn theo hầu thở hồng hộc đuổi theo.
Ta gì nàng, trong lòng chỉ vô vàn sự lạnh lẽo.
“A tỷ, , chuyện hủy hôn với Tạ gia vẫn nên đợi phụ thân trở về——”
Ta , tránh khỏi sự đụng chạm của nàng:
“Không hủy nữa.”
Hạ Lan Yên sắc mặt cứng đờ, gượng vài tiếng:
“A tỷ ?
“Không Tạ gia tam lang là một kẻ thô lỗ chỉ biết tập võ đánh ? Tỷ còn gả cũng gả cho nam tử tài nhất thiên hạ, tỷ quên hết ?”
Ta phất tay: “Ta thấy, Tạ tam là một nam nhân , chúng còn là thanh mai trúc mã, hôn sự , hình như cũng tệ!”
Nàng gì, đôi tay giấu trong ống tay áo như đang run rẩy.
Bởi vì , nàng ngoan ngoãn gả cho Thái tử .
05.
Đương kim Thái tử thánh tâm, ai cũng biết.
Huống hồ, từ khi sinh , đã mang một thân bệnh từ trong bụng mẹ, chịu nóng cũng chịu lạnh, thân thể thực sự yếu ớt.
Không ít ẩn núp trong bóng tối đều đang chờ ngày tắt thở.
Hạ Lan Yên hướng lên bò, nhưng nàng ái mộ là Tam hoàng tử.
Một tranh quyền khác cũng đầy tham vọng.
Không chỉ tài trí, võ nghệ, thân thế đều , còn là hoàng tử Hoàng thượng coi trọng nhất.
Thiên tử đã sớm tiết lộ với phụ thân, chọn nữ nhi nhà Hạ Lan làm Thái tử phi, ở Đông cung.
Một là, nhà Hạ Lan quyền thế, địa vị trong triều chỉ ở mức trung đẳng, Thái tử vốn là kế vị mà ưng ý, chỉ là vì ép buộc lập đích lập trưởng.
Hai là, nữ nhi nhà Hạ Lan đều là những kẻ chỉ sắc mà đầu óc, thể định hậu cung của Thái tử còn là một vấn đề.
Hạ Lan Yên gả, liền gả.
Kiếp , nàng thường xuyên ở bên tai châm ngòi và Tạ Ngọc An, khiến từng ấn tượng về Tạ Ngọc An.
Khiến hạ quyết tâm hủy hôn là ngày hôm đó, tận mắt thấy Tạ Ngọc An rút kiếm giết từng một đám già trẻ nhỏ đang quỳ xuống cầu xin.
Ra tay tàn nhẫn nhanh chóng, mắt chớp lấy một cái, như thể đã làm vô số lần.
mới điều tra rõ, những tù binh đó là quân bán nước, vì tư lợi cá nhân mà hại chết vô số , Tạ Ngọc An là tướng lĩnh đương nhiên hận thể giết sạch bọn họ.
Hạ Lan Yên cố ý bên tai rằng Tạ Ngọc An giết vô tội, tìm chứng cứ giả.
Chỉ tránh xa Tạ Ngọc An.
Kiếp phụ thân tức giận vì hành động hủy hôn của làm tổn thương tình cảm với Tạ gia:
“Nữ nhi gia, chuyện hôn nhân đại sự, há thể do con tự quyết định!”
Ta phục lắm.
Dựa mà ca ca trúng nha nào, tùy tiện thể nạp phòng.
theo sự sắp xếp của ông.
Vừa khéo Hạ Lan Yên tìm lóc thú nhận, rằng đã trong lòng, nhưng phụ thân gả nàng Đông cung.
Chúng sớm đã mất mẹ, thương nàng, cũng khỏi nghĩ đến chuyện hôn sự của thể tự quyết.
Vì thế tức giận thay nàng gả cho Thái tử.
ai thể ngờ, khi gả Đông cung, Hạ Lan Yên liền lộ bộ mặt thật của .