Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? - Chương 4
10.
“Sao con yên tâm thoải mái? Bà nội bệnh nặng viện. Lúc đưa tiền cho , chẳng cũng yên tâm thoải mái ?”
“Đến bước đường hôm nay, là mẹ xứng đáng nhận . Nếu mẹ thích thuận theo tự nhiên, thì cứ thuận theo tự nhiên.”
Mẹ tức đến mặt mũi đỏ bừng, chuyển mắt về phía ba .
Ba chỉ thờ ơ : “Lâm Lam, từ nay chúng sẽ là xa lạ.”
Thấy thế, bà nội gì thêm.
Gia đình chúng giả vờ như bà tồn tại, bắt đầu ăn mừng hạnh phúc thuộc về .
Khi học lớp hai trung học, ba đã trả hết phí phẫu thuật đó.
Tôi bảo ba lập kế hoạch thu hồi tài sản từ gia đình mợ, chúng dành dụm một khoản tiền, đủ để thuê luật sư.
Vụ kiện chỉ kéo dài vài tháng, gia đình mợ thảm hại trở về.
Trải qua mấy năm bạo lực mạng và đủ kiểu quấy rối, khuôn mặt đầy dữ tợn của chỉ còn da bọc xương, gò má của mợ đã cao hơn, thoạt trông giống xác ướp.
Mấy năm nay, họ tìm việc làm, tiền tiết kiệm cũng tiêu sạch sẽ. Dựa đó họ thanh toán tiền bồi thường cho và tiền án, nên tòa đã trực tiếp cưỡng chế chấp hành, niêm phong nhà của họ chờ bán.
Nhờ luật sư thu thập bằng chứng, mới biết mẹ đã đưa hơn sáu mươi vạn cho gia đình trong mấy năm qua.
Sau khi bán nhà, họ đã bồi thường cho chúng tổng cộng bảy mươi vạn.
Trước khi nổi tiếng, ông liên tục vay tiền thân khác để mua nhà. Khi tin chúng thắng kiện, những thân đó cũng nhàn rỗi, từng một đến đòi nợ hoặc báo cảnh sát.
Toàn bộ số tiền còn từ việc bán căn nhà cũng trả sạch sẽ.
Nhà dột còn gặp mưa, em họ vốn bình thường, trong nhà thảm thành như , bản thân cũng ít trường từ chối, lúc dựa uy hiếp trường học mới nhận học, mới một tháng đã khuyên tự xin nghỉ. Hiện tại làm một tên côn đồ, thỉnh thoảng gây vài rắc rối cho gia đình.
Cả gia đình hiện đang chen chúc trong một căn phòng nhỏ đầy mười mét vuông trong khu ổ chuột, giống như con rệp, còn vì mười mấy đồng mà cướp bóc bạn học cấp , đâm gần chết.
Lần , tới lượt đứa con trai yêu dấu của mợ trại giam vị thành niên, hai ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt.
Mãi cho đến khi nghiệp trung học, thi đậu một trường đại học tệ, lúc chuẩn nghiệp, em họ của mới khỏi trại giam vị thành niên.
Lâm Diệu Tổ đã cưng chiều từ khi còn nhỏ, ba mẹ dạy dỗ đúng đắn, chịu khổ vài năm trong trại giam dành cho trẻ vị thành niên vẫn sửa gì, trái , suy nghĩ càng trở nên cực đoan.
Tất nhiên, điều cũng nhờ .
Sau khi nhận bảy mươi vạn, xin ba hai vạn.
Trước đây, một bạn cùng lớp của cũng vì phạm tội mà trại giam, gặp , cho hai vạn, yêu cầu bạn “Dạy bảo” Lâm Diệu Tổ trong đó nhiều hơn.
Ba mẹ cũng thực sự yêu , đều là giả tạo, nếu tại họ sẵn lòng giải cứu , dù biết đang chịu khổ trong trại giam vị thành niên?
Cậu mợ trông ngóng con trai nhiều năm, chờ khi con trai , một bữa cơm sai Lâm Diệu Tổ luôn ghi hận trong lòng đâm hơn chục nhát dao.
Hai cam lòng trừng mắt, chết trong đêm rét lạnh.
Mà Lâm Diệu Tổ, tất nhiên cũng phán án tử hình.
11.
Mấy năm nay, mẹ làm việc ở nhà hàng dễ vượt qua, lúc bà tranh đoạt, thuận theo tự nhiên, nhưng bây giờ đồ ăn thừa của khách bà cũng ăn, ông chủ phát bữa ăn trợ cấp năm đồng cũng lấy.
Bà thậm chí còn tay đánh với bộ phận tài chính để bộ số tiền một trăm đồng, kết quả sa thải.
Bà đã ngoài năm mươi, đã bỏ lỡ những năm tháng làm việc nhất của , còn kinh nghiệm làm việc.
Bà chỉ thể nhờ sự giúp đỡ của cộng đồng, đến bệnh viện tâm thần làm điều dưỡng, bưng phân và nước tiểu cho bệnh nhân, thỉnh thoảng còn chú ý đến những cuộc tấn công của họ.
Năm bắt đầu lập nghiệp, bà gọi điện thoại cho .
“Tiểu Văn, mẹ thật sự chịu nổi nữa , mẹ đau quá, thân đều đau. Bác sĩ khớp xương của mẹ tổn thương nghiêm trọng là do lao lực quá độ. Con thể với ba của con cho mẹ về ?”
“Nếu ai chăm sóc, mẹ sẽ chết mất.”
Tôi với giọng lãnh đạm: “Bà vốn yêu chúng , bà chỉ chúng chăm sóc cho bà thôi.”
“Việc chăm sóc bà quan trọng lắm ? Mẹ biết cách để thuận theo tự nhiên chứ.”
Tôi cúp máy, dựa theo quy định của pháp luật, mỗi tháng chu cấp cho bà năm trăm đồng phí phụng dưỡng.
12.
Công việc kinh doanh của thành công, trong năm năm tiếp theo, đã thể tự chủ tài chính.
Tôi bảo ba nghỉ việc, tìm chăm sóc cho cả bà nội và ông.
Ngày thường đều ở nhà, xem TV cùng họ và nấu ăn cho họ.
Mặt trời ngả về đằng Tây, bóng lưng ba và bà nội phơi nắng ngoài ban công, lòng tựa như làn gió xuân thổi qua.
Tôi tin rằng thể hạnh phúc mãi mãi.
-Hết-