Ân Hữu Trọng Báo - Chương 5: Ngoại Truyện
01.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cần bao lâu? Đáp án là, một khắc.
Một khắc , vẫn là cận thần của Hoàng đế, khoác lên vinh quang vô thượng. Một khắc , trở thành tù nhân, ác ý đánh gãy tay chân.
Ra khỏi ngục, Tiểu Triêu vẫn nghĩ hôn mê, nhưng thực đầu óc vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức rõ từng lời nó .
Phụ thân, mẫu thân, ép uống rượu độc mà chết, những nô bộc khác trong phủ đều thắt cổ xử tử.
Phủ Vệ Quốc Hầu to lớn, chỉ trong một đêm hóa thành tro bụi.
Ta cam lòng. Nhân lúc Tiểu Triêu ở đó, bò khỏi ngôi miếu đổ nát, đến cầu cứu nghĩa của phụ thân, cũng chính là nhạc phụ của . Ta nhờ ông mặt, rửa sạch nỗi oan khuất cho phủ Vệ Quốc Hầu.
thứ chờ , là cảnh vị hôn thê của – Yên Nhi – cùng nghĩa Thừa Trình tình tứ du ngoạn bên .
Ta tự chủ mà nôn một ngụm máu.
Ta lẽ nên sớm biết, lòng khó dò, đời làm gì ai thật sự giúp lúc hoạn nạn chứ?
Hơi tàn chống đỡ , trong khoảnh khắc , tắt lịm.
Ta bắt đầu sống trong mơ màng, lúc kết liễu bản thân, vì cảm giác tội với Tiểu Triêu mà tỉnh .
Cho đến khi gặp Thẩm Mật.
Chính cô nương chỉ một lần duyên gặp gỡ , đã giúp cha mẹ chôn cất đàng hoàng, để Tiểu Triêu y phục mới để mặc, cơm no để ăn.
Cuối cùng cũng tìm thể gửi gắm Tiểu Triêu. Dù nữa, nàng còn thể tham lam gì từ bọn đây?
Ta cảm kích vì năm xưa đã tặng nàng năm mươi lượng. Nếu thể ngược thời gian, nguyện ý trả gấp trăm, gấp nghìn lần.
Ta thân thích, tin rằng mẫu thân khi chết nhất định đã gửi thư cầu cứu đến những đó. cuối cùng, chỉ một cô gái nhỏ từ nơi xa xôi nghìn dặm tìm đến.
Ta biết nàng hiểu ý tứ phó thác, nhưng nàng .
Vậy nên bắt đầu tuyệt thực.
Tê liệt giường, ngay cả chuyện đại tiểu tiện cũng chăm sóc, cuộc sống như , thật sự thể chịu đựng nổi.
Nàng ép đến đường cùng, rốt cuộc đồng ý.
2
đó, hối hận.
Chỉ là, khổ cho nàng đã đào cái hố tốn bao nhiêu công sức.
Ta cầu xin nàng mang và Tiểu Triêu rời .
Dù , kinh thành nguy hiểm trùng trùng, vẫn lấy mạng .
Lên đường lâu, trướng Tam hoàng tử kẻ tham ô quân lương, khiến cả kinh thành náo loạn. Lúc , biết đang cố tình làm nhiễu loạn tình hình, nếu , và Tiểu Triêu làm thể bình an rời ?
Ta đoán đó là thủ bút của biểu ca.
Quê hương nàng là một tiểu trấn xa xôi, nhiều năm , từng theo Lưu ma ma đến đó.
Rốt cuộc và Tiểu Triêu cũng thể tạm thời an thân.
, là tạm thời, từng nghĩ sẽ ở đây cả đời.
Ta nỗ lực luyện tập tay trái, dù cổ tay đá mài đến rách da.
Mỗi khi thể chịu nổi, ngẩng đầu ngoài cửa sổ.
Dưới tán cây quế, Tiểu Triêu cùng nàng đùa vui vẻ. Tiếng của nàng tựa như chuông bạc, vang vọng giòn tan.
Lòng lập tức trở nên bình lặng, nàng thấy , tinh nghịch đẩy ngoài sân, cầm lấy cây trúc, làm hoa quế rụng đầy đầu .
Khoảnh khắc , bỗng chút rời nữa. mỗi lần dâng hương tế bái cha mẹ, bóp chết ý nghĩ đó.
Sau khi gửi thư cho nhà họ Tạ ở Giang Nam, chỉ thể lặng lẽ chờ đợi.
Đó là bước đầu tiên đặt chân trở con đường của .
3
Cuối cùng họ cũng đến.
Ta biết, dù sư phụ đến, thì Oánh Nhi cũng sẽ đến.
Dù thì, biết nàng đã thầm thương từ lâu.
Ha ha, thực sự kinh ngạc sự vô sỉ của bản thân đã đạt đến một tầng cao mới.
Sư phụ là từng trải, đã sớm hiểu rõ ý định của . Ông , hỏi rằng nguyện ý cưới Oánh Nhi làm thê tử .
Ta ngập ngừng, nhưng chữ “nguyện ý” mãi vẫn thốt .
Hình ảnh bóng lưng nàng trong gió tuyết, vì mà lặn lội tìm thầy thuốc, thoáng hiện lên trong tâm trí.
Một lúc lâu , khàn giọng với sư phụ rằng kết bái với Oánh Nhi, chăm sóc nàng cả đời.
Ta nghĩ, dù sư phụ đồng ý trị liệu cho tay chân , thì vẫn trí tuệ, vẫn thể báo thù cho phụ mẫu.
Ta sợ đợi chờ.
sư phụ bật ha hả, vỗ vai , giọng điệu sâu xa: Ông vẫn tưởng rằng biến cố lớn, đã đánh mất bản tâm, nhưng nay , vẫn là Tử Ngôn mà ông quen biết.
Ta cũng .
Không, đã còn là Tử Ngôn của ngày nữa.
4
Nàng vì tìm thuốc cho mà sinh bệnh.
Ngồi bên giường, ngây nàng lâu.
Ta với nàng rằng, nếu thành công, ngoài cây trâm bạc đáng giá , sẽ dâng hiến cho nàng tất cả vinh quang của .
Còn nếu thất bại…
Không, thể thất bại.
Biểu ca đã thư cho , rằng đã lên đường Tây Bắc.
Ta chút do dự rời .
Trước khi , bẻ một cành hoa quế, từ khi còn tươi đến lúc khô héo, nó đã ở bên suốt nhiều năm.
5
Ta đã thể lên, nhưng cả đời chống gậy mà .
Ta biết, lưng mọi gọi là “Thiết Quải Hàn”, quan tâm, chỉ cần thể báo thù.
Ta làm một chuyện vô sỉ.
Ta phái ở trấn nhỏ, một là để bảo vệ nàng, hai là để phá hoại tất cả các mối hôn sự của nàng.
Khi chúng tưởng như đã nắm chắc chiến thắng, biểu ca đã lên miếu đường, nhưng nàng biến mất.
Lần nữa gặp , nàng đầy dè dặt, bộ dạng tiều tụy thê lương.
Khoảnh khắc , đã nghĩ đến cả trăm cách để hành hạ Tam hoàng tử.
Hắn nhếch môi đầy thú vị, hỏi chọn ai, điều còn chọn ?
Ngay lập tức, thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng. Nàng chết, nàng chỉ sống một cuộc đời bình thường.
Nàng dám ngẩng đầu.
“Ta .” Nàng kinh ngạc đến thể tin nổi, còn cảm thấy buồn .
Cũng thôi, từ đầu đến cuối, từng với nàng một chữ “thích” “yêu”.
Bởi vì lúc đó, nào xứng đáng để chữ “yêu”?
6
Cuối cùng nàng cũng an trở về bên .
Tam hoàng tử cùng phe cánh của đều tru diệt. Ta mang thủ cấp của kẻ gây nên mọi chuyện đến mộ cha mẹ để bái lạy.
từng nghĩ rằng nàng từ chối .
Nàng dè dặt hỏi liệu thể để nàng về .
Ta , nhưng chỉ thể gật đầu đồng ý.
Nhìn nàng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giận buồn .
Ta nghĩ, đợi khi mọi chuyện kết thúc, an bài thỏa đáng cho tiểu Triêu xong, sẽ tìm nàng.
Biểu ca sinh để làm đế vương, nhanh, thiên hạ đại loạn bình định.
Huynh lấy làm lạ tâm tư của , rằng: “Rõ ràng Mật Nhi chỉ dung mạo tầm thường, gia thế cũng gì đặc biệt, như trúng tà thế ? Nếu thật sự thích, chẳng cưới làm là ?”
Ta lườm một cái, buồn đáp lời.
Phải , ai cũng rằng nàng xứng với . nếu nàng, các ngươi còn thể thấy ? Ta đã sớm hóa thành bộ xương khô trong lòng đất .
Làm ? Đó là sự sỉ nhục đối với nàng.
Biểu ca : “Vậy chẳng qua cũng chỉ là báo ân thôi, chuyện dễ mà! Trẫm sắc phong nàng làm nghĩa của phủ Vệ Quốc Hầu, ban cho danh hiệu Quận chúa, thưởng ngàn khoảnh ruộng , thế nào?”
Không , thể làm của ? Ta suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức.
Biểu ca lắc đầu, bỏ .
Sau khi biết nàng chủ động bắt đầu xem mắt để thành thân, nóng ruột đến mức vòng vòng trong nhà. Không chỉ gấp gáp, mà ngay cả Triêu Nhi khi biết cũng cuống cuồng.
Đệ : “Ca ca, , . Ở nhà còn , sẽ gánh vác.”
Ta vô cùng cảm kích, lập tức từ quan.
Biểu ca tức giận , cuối cùng tặng một bức thư pháp, đó bốn chữ: “Bách niên hảo hợp”
Ta nhận lấy.
Ta trở về trấn nhỏ, khoảnh khắc đặt chân xuống xe ngựa, bờ vai cũng thả lỏng.
Ta quen thuộc từng con đường nhỏ ở đây, quen thuộc từng nơi , biết, luôn nhớ thương chốn .
Sau , Mật Nhi hiếu kỳ hỏi , từ khi nào đã thích nàng.
Ta ôm con gái, con trai nghịch ngợm chơi đùa, bỗng nhớ ngày đó, nàng lấy lưng làm lừa, giữa gió tuyết kéo tiến về phía .
Nàng dùng từng bước chân để tên trong tim .
-HẾT-