Ánh Sáng Cứu Rỗi - Chương 1
01
Mọi đều , mẹ mệnh .
Cha thuở chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng thi đỗ trạng nguyên, thăng tiến như diều gặp gió, cuối cùng làm đến chức Thượng Thư.
Cha yêu chiều mẹ đến mức ai ai cũng ngưỡng mộ.
Dù uống rượu say, ông vẫn quên ghé ngang đường mua cho mẹ một bát sữa lắc, hái một cành hoa đào.
Dù mẹ chỉ sinh một nữ nhi, thể mang thai nữa, ông cũng từng trách cứ nửa lời.
Những bữa tiệc văn nhân thi họa, phần lớn đều mời kỹ nữ tấu nhạc xướng ca.
Thậm chí, tặng kỹ nữ cho cũng là một loại phong nhã.
cha từ chối món quà .
Ông phất tay : “Nội tử thích.”
Tất cả mặt đều kinh ngạc trừng mắt.
Ngay cả Hoàng đế cũng cợt: “Đã làm đến nhị phẩm đại quan, mà vẫn là một kẻ si tình sợ vợ.”
Nhiều năm qua, hậu viện của cha chỉ một thất và hai thị tỳ thông phòng.
Trong nhà quan , đây đã xem như trong sạch vô cùng.
Bởi , tất cả quý phụ trong kinh thành đều hâm mộ ghen tị với mẹ .
mẹ , vẫn vui, cũng chẳng hề thỏa mãn.
Từ khi ký ức, từng thấy mẹ .
Ta chỉ nhớ bà lúc nào cũng cầm sách trong sân, ngẩn lên bầu trời vuông vức phía , giữa mày vĩnh viễn chất chứa nỗi u sầu thể hóa giải.
Mọi đều hiểu, bà gì mà phiền muộn.
Cha cũng hiểu.
“Ta chẳng qua chỉ vui đùa cùng một kỹ nữ, biết nàng thích, còn từng đưa về nhà.”
“Ta chẳng qua chỉ mua một nam sủng, đây chẳng là chuyện phong nhã ? Ngay cả điều nàng cũng thể chịu ư?”
“Ta nạp Thu Nguyệt, Thu Văn, Phương Ngọc làm , chẳng vì họ vài phần giống nàng khi còn trẻ ? Kinh thành ai cũng là kẻ si tình đó thôi.”
“Nàng chỉ sinh con gái, cũng từng trách móc. Ngay cả con trai của họ cũng để danh nghĩa nàng.”
“Từng việc từng việc, từng bạc đãi nàng. Rốt cuộc nàng còn gì nữa?”
“Nàng thể an phận hầu hạ cha mẹ chồng, dạy dỗ con cái ?”
Mẹ ông, hai mắt đỏ hoe, giọng run rẩy.
“Muốn gì ư? Lúc thành thân, chẳng đã rõ ? Ta cần vinh hoa phú quý, chỉ cầu một đời một kiếp, một đôi .”
Cha vô lực xuống ghế, chống đầu thở dài, như thể mẹ chỉ là một đứa trẻ ngang ngược vô lý.
“Sao một đời một kiếp, một đôi ? Ta bỏ nàng để cưới khác.”
“Thiếp thất, thông phòng, kỹ nữ, nam sủng, thể xem là ? Chúng đều là tiện mệnh. Ta đã , nếu nàng vui, thể tùy ý đem bán. Nàng thể đưa chúng kỹ viện cũng . Như còn đủ ?”
Mẹ lặng lẽ rơi nước mắt, đáp.
Cha phất tay áo rời .
Còn mẹ , ngọn nến, thức trắng một đêm.
02
Hôm , bà tử hớn hở chạy báo tin:
“Phu nhân, thích thất, tối qua lão gia đã lệnh trói họ , đuổi khỏi phủ !”
“Nghe họ thương nhân Tây Vực mua , cả đời cũng về kinh thành nữa.”
“Nữ nhân tên Thu Văn, lóc bám vạt áo lão gia chịu . Lão gia liền giơ chân đạp một cái, Thu Văn lập tức hộc máu, chắc là sống nổi .”
“Hừ, đáng đời! Dám cậy con trai mà vênh váo, cướp cả trang sức của phu nhân. Giờ thì hết nhé!”
Bà tử hả hê, váy lụa của bà còn dính vệt máu đen sì của Thu Văn.
mẹ càng sắc mặt càng trắng bệch.
Bỗng nhiên, bà nghẹn nơi cổ họng, ho một ngụm máu tươi.
Nha , bà tử kinh hãi, vội vàng đỡ mẹ lên giường.
Ta mơ hồ nắm tay mẹ, thấy bà lẩm bẩm:
“Vì … vì …”
“Dù họ cũng từng vì sinh con dưỡng cái, thể đánh là đánh, bán là bán?”
“Sao thể lạnh lùng như ? Sao coi mạng như cỏ rác như ?”
Ta vụng về lau nước mắt cho mẹ.
Ta biết mẹ là xuyên , trong lòng những điều kỳ lạ.
thật , hiểu bà.
Ta hiểu rốt cuộc gì to tát đến thế.
Chủ giết nô, phạt bạc năm lượng.
Nô làm tổn thương chủ, lấy mạng đền mạng.
Thiếp vốn tiện mệnh, thể mua bán, đây là quy củ trong luật Đại Sở.
Hơn nữa, mẹ là thượng thư phu nhân, cũng sớm đã gả cho Tề Vương.
Chúng hạng ti tiện bán tới bán lui.
03
Sau , mới biết, sai .
Chỉ cần là nữ nhân, dù là quan phu nhân, cũng thể thoát khỏi số mệnh mua vui, thưởng ngoạn.
04
Mẫu thân từ đó cho phụ thân bước chân viện của bà nữa.
Bà cũng ngày càng gầy gò.
dù thì bà vẫn là một mỹ nhân, càng gầy càng thanh thoát tuyệt trần.
Nếu trang điểm lộng lẫy, càng lóa mắt.
Tựa như một chén lưu ly mong manh, đến mức khiến kinh hãi.
Mùa đông năm đó yến tiệc trong cung, bà khoác lên bộ trang phục phu nhân mệnh phụ đến dự.
Ai ai cũng tán thưởng, mẫu thân còn hơn hoa.
Mẫu thân hiếm hoi lắm mới nở một nụ .
đến tối khi trở về, sắc mặt phụ thân xám xịt, như mất thứ gì quan trọng nhất đời.
Ông siết chặt lấy vai mẫu thân, giọng đầy giận dữ:
“Nàng đã chuyện với ai trong yến tiệc? Có nàng đã với nam nhân khác ?”
“Tên thái giám Lưu Như Ý đó, nàng đã với ?”
Mẫu thân ngây ngẩn cả .
“Lưu tổng quản đến truyền chỉ, dâng trà cho các mệnh phụ. Ta một chút chẳng qua là để tỏ lòng cảm ơn mà thôi…”
Chát!
Bà còn hết câu, phụ thân đã tát mạnh một cái.
Ánh mắt ông đỏ ngầu:
“Cười cái gì? Ngươi là hạng đàn bà bán nụ ? Chưa từng gặp nam nhân bao giờ ? Giờ thì , thanh danh mấy đời của nhà họ Chúc, ngươi làm bại hoại hết cả !”
Trên mặt mẫu thân nhanh chóng hằn lên một dấu tay đỏ rực, trông cực kỳ chói mắt.
Ta òa , chạy đến ôm lấy chân phụ thân.
“Cha! Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Sao cha đánh mẹ? Mẹ làm sai!”
Phụ thân mẫu thân bằng ánh mắt khinh miệt, châm biếm:
“Mẹ con sai? Mẹ con ỏng ẹo quyến rũ, khiến thái giám Lưu Như Ý mê mẩn, đến mức mặt bao đòi nhường thê tử!”
“Hắn cùng mẹ con kết duyên cầm sắt, thành một đôi tiên đồng ngọc nữ!”
Lưu Như Ý là một thái giám, nay đã gần bảy mươi, tóc bạc da mồi.
Còn mẫu thân , mới chỉ hai mươi tám.
Bà từ từ dậy, mắt đỏ bừng, giọng run lên:
“Ngươi… đã đồng ý ?”
Phụ thân phịch xuống ghế, khẩy tự giễu:
“Ta còn thể làm gì khác? Lưu tổng quản quyền cao chức trọng, còn gọi là ‘Cửu Thiên Tuế’. Ta là cái thá gì, dám chống ?”
05
Mẫu thân giận đến mức thổ huyết, hôn mê ngay tại chỗ.
Khi bà tỉnh dậy, phụ thân bên giường, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt, sáng rực đến đáng sợ.
“A Uyển, đã nghĩ kỹ . Ta tuyệt đối để nàng chịu nhục. Cũng để nhà họ Chúc mất hết danh dự.”
Trong khoảnh khắc đó, mẫu thân chợt thấy bóng dáng của thư sinh năm xưa.
Chàng thiếu niên , từng một thân áo trắng, ngựa gấm tung bay, từng vì bà mà chắn cha mẹ ruột, cứu bà khỏi vũng lầy.
, phụ thân ném cho bà một thanh kiếm.
Ông nhắm mắt , khẽ thở dài, giọng lộ vài phần đành lòng.
“A Uyển, chúng còn lựa chọn nào khác. Đợi khi bọn chúng đến đón nàng, nàng hãy tự vẫn .”
“Mọi hậu quả, sẽ gánh chịu.”
Mẫu thân từng nghĩ, ông sẽ liều mạng bảo vệ bà, sẽ chống quyền lực của thái giám.
Không ngờ, điều ông chỉ là cái chết của bà.
Bà thanh kiếm giường thật lâu, cất tiếng, giọng lạnh như băng, sắc bén như dao:
“Chúc Dạ Yến. Ông thể từ quan, cả nhà rời khỏi kinh thành, ông vẫn thể lưu thanh danh sợ cường quyền.”
“ ông, căn bản nỡ từ bỏ công danh của .”
“Ông còn dám tự nhận là thanh liêm? Cúi nịnh bợ, bán vợ cầu vinh, ông xứng ?”
Mặt phụ thân đỏ lên, tái nhợt, đó tím bầm, cuối cùng chuyển sang xanh mét.
Gương mặt của một kẻ sĩ trầm ngày thường, nay trở nên méo mó dữ tợn.
“Ta mất bao nhiêu công sức mới trèo lên đến vị trí , thể từ quan chỉ vì một nữ nhân?”
“Trần Uyển, nếu , tám năm nàng đã chính cha mẹ bán kỹ viện tiếp khách !”
“Nàng bợ đỡ? Còn nàng chẳng cũng đang cố sống cố chết giữ lấy mạng ? Một cái chết, bao nhiêu trinh nữ liệt nữ khác làm , chẳng lẽ nàng ?”