Bán Giang Yên Vũ - Chương 3
8.
Ta nghĩ tới quý nhân. Hơi nhớ bà .
Cũng biết bà đang ở nơi nào, hiện tại thế nào.
Ta biết Chu thẩm ác ý, tâm ý suy nghĩ cho gia đình . Chỉ thể hy vọng quý nhân sống .
Sau khi chuyện của lão thái giám qua , cuộc sống của một nhà chúng vẫn trôi qua như thường lệ. Sạp hoành thánh của ngày càng hơn.
Mùa hè năm mùa mưa tới sớm hơn mọi năm.
Tiểu tan học trở về liền tới giúp trông tiệm, chỉ một ngoài cửa : “Tỷ tỷ, bên ngoài thật kỳ quái, cứ chằm chằm chúng suốt nửa ngày, nhưng cũng .”
Bên ngoài một nam nhân, cứ đó chịu . Ta chậc chậc một tiếng nghĩ, thể là tiền ăn cơm chăng?
Loại cũng đã gặp qua ít, đừng bề ngoài mà lầm, khi trong túi một xu cũng .
Vừa lúc sắp dọn quán, chỉ còn một chén hoành thánh cuối cùng, liền gọi nọ .
“Tiểu ca, ngươi đói bụng ? Vào ăn bát hoành thánh .”
“Không lấy tiền .”
Sợ vì tiền mà dám , cố ý nhấn mạnh câu “Không lấy tiền ”. Sau khi chắp tay chậm rãi , mà ngây !
Ôi trời ơi! Sao lớn lên mắt như chứ!
Ta ngu ngốc, biết dùng lời nào để miêu tả vẻ . Chỉ thể mượn lời của cha mà chính là bộ dáng thật trâu bò!
Tiểu chọc chọc , nhỏ giọng : “Tỷ tỷ, đừng nữa, hoành thánh trong nồi sẽ nát mất!”
Ta bưng hoành thánh đến mặt , với một tiếng: “Cảm ơn.”
Vào khoảnh khắc bốn mắt , vội vàng xoay , hỏi: “Tiểu ca, ngươi gặp khó khăn gì ?”
Tóc mai gió sông thổi bay, ngay cả dây buộc tóc cũng nhảy múa.
“Không gặp khó khăn.”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Ta cảm thấy miệng nhanh, lời khỏi miệng đã chút hối hận.
Cho dù thật sự gặp khó khăn cũng sẽ thừa nhận, đây là đang xát muối lên vết thương của ?
“Nguyên Nguyên, Bình Bình, về nhà thôi.” Cha và tiểu tới đón chúng về nhà.
Trong thời gian ông bận quá nhiều việc, chờ dọn quán xong sẽ tới đón .
Mà nam nhân cũng đã ăn xong hoành thánh, gặp mặt cha rời . Sau khi về đến nhà cứ thấy yên lòng, chút hối hận vì quên hỏi tên là gì.
Ta cho rằng chỉ là bèo nước gặp bao giờ gặp , nghĩ tới gặp ở sạp hoành thánh.
Bên bờ sông bắt đầu mưa, mưa bụi bao phủ lấy , cả như mộng như ảo. Hắn che dù ở bên ngoài, giống như cây tùng vững chắc thẳng trong gió.
Ta khỏi oán thầm.
Người kiếm tiền ?
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, còn gần sông, do dự một lát nên cho , đợi mở miệng, đã lên tiếng .
“Từ cô nương, tại hạ quấy rầy .”
Xem là văn hóa, chuyện thật dễ . Chỉ là…Sao biết họ Từ?
Hắn yếu ớt, lộ hai lúm đồng tiền: “Nghe chủ thuyền bên .”
Sạp hoành thánh mở bên cạnh bờ sông, nhiều thuyền gia đều là khách quen, đương nhiên biết tên của .
Ta bưng một chén hoành thánh đến mặt , rắc thêm chút vỏ tôm, hành hoa bên trong, nhỏ thêm hai giọt dầu vừng.
“Trời mưa to như , ăn chút hoành thánh giúp ấm hơn.”
Bên ngoài mưa ngừng, giống như là cố ý giữ chân và ở trong sạp hoành thánh nhỏ .
Tiếng mưa rơi lộp bộp lộp bộp bao lấy tâm sự thiếu nữ, từng giọt từng giọt rơi xuống, tạo tiếng động lớn. Thấy lời nào, liền chủ động mở miệng tìm đề tài chuyện.
Chỉ chốc lát , chúng đã quen thuộc.
Ta thế mới biết tuy giống một học giả lớn tuổi, bộ dáng khổ đại cừu thâm, thực tế chỉ lớn hơn hai tuổi.
Hắn còn thừa nhận là trong nhà gặp khó khăn nên đến đây nương nhờ thân, chẳng qua nhà thân đã dọn , nhất thời chỗ đặt chân.
Sau khi quen thuộc, cuộc trò chuyện của chúng cũng cởi mở hơn.
“Từ cô nương, tại hạ họ Đường, là con thứ ba trong nhà, ngoài đều gọi là Tam Lang.”
“Đường là quốc tính, ngươi cùng hoàng tộc là một nhà, đến mức ngay cả bát hoành thánh cũng mua nổi?”
Hắn bỗng dưng nở nụ , làm cho cảm thấy ngượng ngùng.
“Ta mua nổi hoành thánh, là do cô nương tự nghĩ thôi.”
A, hình như đúng là .
Hắn trả tiền cơm hai ngày nay cho , nhưng nhận.
“Đã cần tiền, nếu ngươi thấy áy náy thì chuyện với .”
Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng là như thế.
Hắn đến, cũng thấy vui vẻ hơn.
9.
Trận mưa là trận đầu tiên khi thu, thưa thớt vài ngày.
Sau cơn mưa trời sáng, bên cạnh một hộ hàng xóm mới chuyển đến. Tiểu thần thần bí bí với : “Tỷ tỷ, tỷ đoán hàng xóm mới chuyển tới là ai?”
Ta đang học thêu hoa với Chu thẩm, nhưng vụng về, thêu thế nào cũng , kim thêu nhỏ nhắn trong tay còn dùng bằng que nhóm lửa.
Đầu cũng ngẩng lên : “Không biết.”
“Là ngày đó sạp hoành thánh ăn cơm trắng đấy!”, cánh tay tiểu ôm cổ , hì hì .
Ta cảm thấy tim đập mạnh một cái. Kim thêu đâm ngón tay của , một giọt máu chảy . Chu thẩm vội vàng kéo tiểu .
“Không thấy tỷ tỷ con đang học thêu hoa ? Đừng dọa tỷ nữa!”
Tiểu một tiếng, đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Đường Tam Lang đến sạp hoành thánh của ngày càng nhiều hơn, thường xuyên đến giúp làm việc vặt, là báo đáp ân tình bốn chén hoành thánh của .
trông cũng giống như là biết làm việc nặng, cơ thể kéo căng vẫn cố bưng cái giá. Chờ khách vãn , bảo nghỉ ngơi một chút.
“Tam ca, thấy là làm việc nặng, đừng làm việc vặt nữa.”
Đường Tam Lang ngượng ngùng , vành tai đỏ bừng: “Làm việc nặng, thực sự giỏi lắm. Vậy Nguyên Nguyên, nếu dạy sách biết chữ, hoặc là dạy hai chiêu phòng thân.”
“Vậy dạy biết chữ , lúc một phong thư còn biết , nhưng sách thì thôi , thể biết mấy chữ là , cũng chí hướng lớn gì.”
“Được, cứ quyết định như .”
Sau khi thu dọn quán, liền dạy biết chữ. Cũng lâu lắm, phong thư của quý nhân đã thể , là một lời tạm biệt.
10.
Mùa mưa khá dài, bình thường một tháng sẽ đến tiền trang một lần, đổi tiền đồng thành bạc, nhưng lần đã ba tháng vẫn rảnh tay, đang chuẩn tranh thủ thời gian đổi tiền.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Chu thẩm, bà chỉ tiếc rèn sắt thành thép cầm cây chổi đuổi theo tiểu đánh khắp sân.
“Cho con sách , cho con trốn học , trong nhà cho con sách dễ dàng ? Còn đánh với !”
Tiểu mắt thấy tránh khỏi đòn nên tay chân nhanh nhẹn leo lên cây, lóc cầu xin tha thứ: “Mẹ, con thật sự thích sách! Nếu con sách……”
Chẳng qua lời của còn xong, đã Chu thẩm cắt đứt. Chu thẩm mắng một trận, tức giận đến mức đầu choáng váng, vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ thẩm .
Mà cảnh tượng ầm ĩ trong sân vặn Đường Tam Lang thấy. Bởi vì hai nhà cách gần, Đường Tam Lang ở một nên Chu thẩm thường xuyên gọi đến nhà ăn cơm.
Đường Tam Lang thường xuyên ngoài làm việc, là tìm thân, cho nên số lần tới nhà tính là nhiều. Hắn bảo Chu thẩm nên tức giận, hại cho cơ thể.
Rồi đó đỡ tiểu cây xuống. Tiểu bình thường sẽ tranh luận với Chu thẩm nhưng lần bướng bỉnh, chịu xuống.
“Đệ xuống, mẹ sẽ đánh chết mất!”
Đường Tam Lang một cái, gật đầu với .
“Chu thẩm, thích sách cũng thể ép nó sách, lẽ nó giỏi sách nhưng thích những thứ khác thì ? Con thấy Đại Chuy khiếu học võ.” Đường Tam Lang khuyên nhủ.
Tiểu xong liên tục gật đầu: “, con sách! Con lính, bảo vệ quốc gia! Làm đại tướng quân!”
Chu thẩm xong tức giận, sân cầm lấy rìu chặt cây: “Làm cái gì mà binh với lính, chiến trường đao kiếm mắt, nếu con chuyện gì thật sự sống nổi!”
Ta vội vàng kéo bà qua một bên: “Chu thẩm, Đại Chuy chỉ suông thôi, tâm tính trẻ con đó mà.”
Hết lần tới lần khác tiểu cứ liên tục đổ thêm dầu lửa, từ cây nhảy xuống trốn lưng Đường Tam Lang, chỉ lộ đầu : “Tỷ tỷ, suông, thật sự lính!”
Chu thẩm càng tức giận hơn, giơ rìu lên chém, kéo cũng kéo .
“Chu thẩm, thẩm đừng giận, để con chuyện với Đại Chuy một chút.”
Đường Tam Lang che chở cho Đại Chuy, nháy mắt với , ý bảo mang Chu thẩm ngoài .Ta lập tức lôi kéo Chu thẩm theo đến chỗ đổi bạc.
Chu thẩm cũng dần dần hết giận, ngược hỏi chuyện của và Đường Tam Lang.
“Nguyên Nguyên, con và Đường Tam Lang xảy chuyện gì ?”
“Không chuyện gì ạ, chỉ là bằng hữu thôi.” Ta trả lời qua loa.
Quan hệ với Đường Tam Lang, cũng thể rõ. Chỉ là khi thấy sẽ cảm thấy vui vẻ, thấy sẽ cảm thấy trong lòng trống trải. Tâm tư của , giống như một nồi nước sôi nóng hổi, ùng ục ùng ục sôi lên.
Chu thẩm chọc chọc trán : “Cũng đừng hồ đồ thích tiểu bạch kiểm, nếu trong nhà quá phức tạp, sẽ để con gả qua đó chịu tội.”
“ Đường Tam Lang cũng tệ lắm, nếu con thật sự thích , cưới một rể về nhà cũng .”
“Việc cần suy tính, chờ cha con trở về sẽ cùng ông thương lượng một chút.”
“Ôi trời Chu thẩm, thẩm cái gì ?”
Ta ngờ Chu thẩm sẽ chuyện , mặt thẹn hổ, chờ đến khi về đến nhà mặt vẫn hết nóng.
Tiểu quỳ mặt đất xin Chu thẩm: “Mẹ, con biết sai , Tam ca đã với con.”
Chu thẩm thật cũng đã nguôi giận, cũng khuyên thẩm , nhưng thẩm vẫn xụ mặt, giáo huấn tiểu một chút.
mẹ con nào thù qua đêm, qua hai ngày là .