Bạn Trai Cũ Là Cảnh Sát - Chương 4
12
Giấc mơ cắt đứt tại đây.
Tôi mở mắt, ngẩng đầu khỏi mặt bàn.
Dư âm của cơn buồn ngủ khiến đầu nặng trĩu, thái dương vẫn còn đau nhói.
cả khi kịp tỉnh táo, một giọng quen thuộc đã vang lên từ đoạn phỏng vấn mà nhân viên bên cạnh đang xem.
“Đội trưởng Chu còn trẻ như mà đã hai lần nhận huân chương hạng ba, còn trai thế , chẳng lẽ đến giờ vẫn còn độc thân ? Không ai theo đuổi ư?”
Phóng viên đưa micro về phía Chu Khắc Nhiên.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn, phắt đầu sang.
Ống kính méo mó của camera chẳng ảnh hưởng chút nào đến nhan sắc của .
“Đây là video gì ?”
Tôi theo bản năng hỏi một câu, nhân viên bên cạnh , vội vàng giải thích:
“Chủ tiệm, chị dậy — Đây là buổi tọa đàm do học viện cảnh sát thành phố tổ chức, mời một cảnh sát trẻ lý lịch ấn tượng đến diễn thuyết. Nghe còn là đội trưởng của một phân cục nào đó nữa.”
“Anh cảnh sát trai quá trời, em đến mức rời mắt nổi, chắc phóng viên cũng thấy trai quá nên mới tiện mồm hỏi chút chuyện tình cảm.”
Trong video, Chu Khắc Nhiên tiếp tục lên tiếng:
“Nói chính xác thì, là đang theo đuổi cô .”
Phóng viên vốn chỉ tiện miệng hỏi vài câu, ngờ moi tin tức thú vị, lập tức phấn khích:
“Vậy theo đuổi ? Đội trưởng Chu trai thế , còn chính trực nữa, nếu thật lòng tỏ tình thì làm gì cô gái nào đồng ý chứ?”
Thứ trả lời cô , là mười giây im lặng.
Trong khung hình cận cảnh, môi Chu Khắc Nhiên khẽ cong lên một chút, như một nụ khổ.
“Hoàn thành tất cả công việc của , và trở thành một yêu đủ tiêu chuẩn, là hai chuyện khác . Tôi chỉ mới nhận điều đó lâu đây.”
“Tôi đã sống hai mươi tám năm, duy nhất từng thích, chỉ cô .”
“ đã làm nhiều chuyện tệ hại, khiến cô thất vọng. Có lẽ miễn cưỡng xem là một cảnh sát đủ tiêu chuẩn, nhưng chắc chắn một yêu .”
Phóng viên ngờ thẳng thắn như , thoáng sửng sốt.
“Vậy… đội trưởng Chu nhân cơ hội tỏ tình công khai ?”
“Không cần …”
“Như sẽ khiến cô áp lực. Cô xứng đáng những lựa chọn hơn.”
Đôi mắt , như mặt hồ đóng băng vụn, thẳng ống kính.
“Điều duy nhất , chỉ lời chúc phúc, và xin .”
“Xin , vì tối hôm đó đã khiến em buồn như .”
Màn hình đột ngột tối đen, video kết thúc.
Cậu nhân viên nhỏ tuổi ngoảnh đầu , đầy cảm thán, định kéo bàn luận đôi câu, nhưng khi rõ , lập tức kinh ngạc kêu lên:
“Chủ tiệm! Sao chị ?! Công nhận là cảm động, nhưng cũng đến mức …”
Tôi rút hai tờ khăn giấy, lau sạch những vệt nước mắt mặt, tiện miệng bừa:
“Không gì, chắc tại là kiểu phụ nữ đa cảm…—”
Lời còn dứt, thì bất chợt chặn .
Một đàn ông cao ráo, điển trai đẩy cửa kính bước , luồng khí theo làm chuông gió cửa khẽ vang lên.
Anh sải bước về phía , gõ nhẹ lên mặt bàn mặt, mỉm :
“Duẫn Duẫn, lâu gặp.”
13
Tôi sững sờ đàn ông mặt.
Một lúc lâu , vẫn thể nào liên hệ nổi dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm hiện tại của với trai từng dầm mưa nhà , lóc cầu xin đừng chia tay năm đó.
đường nét quen thuộc khuôn mặt khiến chắc chắn— đây chính là .
“?? Chẳng lúc đó quá đau khổ, rời khỏi vùng đất đầy thương tâm , nên du học sẽ bao giờ nữa ?”
Tôi kìm mà phắt dậy.
“Sao về — đúng, biết ở đây?”
“Vì vẫn luôn nhớ em, gặp em, nên trở về.”
Anh thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần âu.
“Còn về chuyện em ở , hỏi thăm bạn bè cũ một chút là biết ngay.”
Tôi nhíu mày: “Nhớ làm gì? Tôi nhớ lúc đối xử với cũng chẳng gì mà?”
“Sao chỉ là ‘ ’ thôi ? Phải là cực kỳ tệ chứ?”
Giang Dạ bật khẽ, “Hồi đó chỉ vì giành số thứ tự mua lẩu thố ở nhà ăn số 3 cho em, mà em mắng đá một cú đầu gối, bầm tím cả một mảng to.”
Anh nhắc đến chuyện , trong đầu mơ hồ hiện chút ký ức.
Lúc đó, đã nhiều ngày liền ăn món lẩu thố mà thích nhất, cả ủ rũ như quả bóng xì .
Giang Dạ chủ động nhận nhiệm vụ, rằng cao ráo chân dài, chạy nhanh, tan học lao đến căng tin là chắc chắn thể lấy số.
hôm đó trong tiết Toán, và mấy thằng bạn cuối lớp chơi game quên trời quên đất, quên béng lời đã hứa với .
Tôi lúc đôi bốt da mũi cứng, cú đá đó khiến đầu gối bầm tím cả một mảng, cà nhắc suốt mấy ngày liền.
Ngay cả trận bóng rổ của trường mà chuẩn nhiều tuần cũng chỉ thể làm dự khán đài.
Định gần làm nũng với , nhưng vô tình đẩy đầu :
“Cút , chuyện do chính chủ động hứa mà làm , đáng đời .”
Ký ức xưa cuộn trào trong đầu như mây trôi.
Tôi chợt nhận rằng, so với thời mười bảy mười tám tuổi, bây giờ đã trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Thế mà Chu Khắc Nhiên vẫn còn biết thỏa mãn?!
Khoan đã— tại nghĩ đến Chu Khắc Nhiên nữa ?!
Tôi đưa tay day day thái dương, ép tỉnh táo , giọng với Giang Dạ càng thêm khó chịu:
“Tôi đã đối xử với tệ như , thế mà vẫn nhớ , thậm chí còn về tìm từng năm— Anh ngược đãi mãn tính ?”
“Có lẽ thật?”
Giang Dạ thản nhiên thừa nhận, còn tiếp tục :
“Tóm là nhiều năm qua, dù tỏ tình với , cũng chẳng hứng thú— Hứa Tinh Duẫn, hồi đó còn nhỏ, vấp đã va ngay em, một cô gái quá lợi hại. Sau dù gặp ai nữa, cũng thấy chẳng còn thú vị nữa. Em chịu trách nhiệm với đấy.”
Nhân viên cửa hàng bên cạnh vểnh tai , mắt mở càng lúc càng to.
Cuối cùng, ánh mắt gần như ngập tràn sự tôn sùng.
Tôi hít sâu một :
“Gu của quá kén chọn , chi bằng lên mạng tìm xem cùng sở thích ? Tôi còn việc, đây.”
Tôi vòng qua quầy thu ngân, vài bước đã Giang Dạ chặn .
“Hứa Tinh Duẫn, em rõ , đang tỏ tình với em đấy!”
Anh nắm chặt cổ tay , nghiến răng nghiến lợi:
“Bây giờ đã tiếp quản công ty gia đình, sự nghiệp thành công, vẫn độc thân, cả đời chỉ từng yêu một em, cả thân thể lẫn tâm hồn đều sạch sẽ. Em ‘gương vỡ lành’ ?”
“Anh thần kinh ? Trước khi đến tìm , ai cho biết là đã bạn trai ?”
“Thì chứ?”
Giang Dạ khẽ :
“Đừng là bạn trai, cho dù em đã kết hôn, cũng đủ tư cách để theo đuổi em— Duẫn Duẫn, quan tâm đến bất kỳ ai, chỉ cần thể ở bên em là đủ.”
14
Giang Dạ quả thực chút điên rồ, chẳng chút đạo đức nào.
Từ hôm đó, bắt đầu chạy đến cửa hàng của mỗi ngày, tặng hoa, tặng trang sức, tặng quà.
Thấy chịu nhận, bèn mua sạch đồ trong cửa hàng.
“Anh bệnh ? Không thấy giống y như một kẻ bám dai dẳng, biết hổ ?”
Tôi nhịn , lạnh mặt mắng một câu.
kết quả là càng hứng thú hơn:
“Nếu em đồng ý để làm kẻ bám dính bên em, cũng chẳng ý kiến gì .”
“Tôi ý kiến.”
Tôi , “Tôi khẩu vị lộn xộn như thế.”
Giang Dạ chút để tâm:
“Duẫn Duẫn, đến tìm em mỗi ngày, nhưng từng thấy bạn trai em xuất hiện lần nào. Anh bận đến mức thời gian để ở bên em ? Em chắc chắn chọn chứ?”
Tôi tốn thêm lời nào với nữa, bỏ .
Giang Dạ vội vàng đuổi theo, còn định thêm gì đó, nhưng một giọng lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên.
“Hứa Tinh Duẫn.”
Như một thước phim bấm nút tạm dừng, lập tức khựng tại chỗ, từng bước từng bước về phía .
Kể từ ngày hôm đó, lúc chia tay cửa đồn cảnh sát, và Chu Khắc Nhiên đã gần một tháng gặp .
Giây phút xuất hiện, thứ đầu tiên dâng lên trong lòng — là niềm vui.
Chỉ cần thấy , sẽ thấy vui vẻ.
Chu Khắc Nhiên vốn đã cao, giày cao gót cũng chỉ đến cằm , ngẩng đầu lên liền thể thấy đường viền xương hàm căng chặt của .
Trước khi lý trí thể ngăn cản, bản năng đã thúc giục tiến lên một bước.
“Anh—”