Phần 1 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
Đến tối bỗng nhiên lạc toà lâu đài đáng sợ , tính mạng đe dọa.
Lại còn gặp một đại boss y chang Cố Mặc Trì.
họ đem đến cho hai cảm giác khác biệt.
Cố Mặc Trì bao giờ bằng ánh mắt lạnh như băng đó.
Lúc chuyện với , giọng của lúc nào cũng lành lạnh biếng nhác, còn cảm giác dính .
Còn boss của phó bản , cả bao phủ bởi một cảm giác u sầu bệnh hoạn.
Cứ như chỉ cần lâu thêm một chút, sẽ rơi vực sâu thăm thẳm, vạn kiếp bất phục.
Từng phút trôi qua.
Hôm nay đã xảy nhiều chuyện, vô cùng mệt mỏi, hai mí mắt nhịn nổi cứ dính lấy .
Tôi rốt cuộc cũng chịu hết nổi, ngủ .
Trước khi ngủ hình như còn tiếng bước chân.
Một đôi bốt đen dừng giường, mặt .
Tôi nghĩ…
Chắc là sống đến ngày mai.
…
Có thể là giấc mộng khi chết, nhớ mấy chuyện khi .
Mơ thấy lần đầu tiên gặp Cố Mặc Trì.
Trời mưa ngày hôm , gặp trong một con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Trên là vết thương, hôn mê dựa tường.
Tôi đành lòng, bèn đưa về nhà.
Không nghĩ đến cuối cùng quấn lấy .
Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, mà đằng trai trai quá đáng.
Bọn tránh thoát câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trở thành yêu.
Có điều mới đầu cũng dịu dàng .
Luôn dùng cái mặt chút cảm xúc đó .
Lạnh đến mức dám đến gần.
Tôi ảnh đến tê da đầu.
ảnh cũng làm gì, còn ngoan nữa.
Kêu ăn thì ăn, kêu ngủ thì ngủ.
Sau còn giúp làm việc nhà nữa.
Có lần tăng ca đến nửa đêm, Cố Mặc Trì liền một sô pha đợi .
Trên bàn là đồ ăn đã nguội lạnh.
Đó là lần đầu tiên học nấu cơm, nấu cho ăn.
Tôi để ảnh thấy mất mát trong lòng, cố gắng ăn thiệt nhiều.
Vị kỳ kỳ.
Kết quả đau bụng cả đêm.
Vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Anh ngoài cửa, dùng đôi mắt xinh đó .
Anh : “Em cần ăn.”
Tôi sờ sờ đầu ảnh: “Lần đầu nấu cơm, em cổ vũ chớ, em tin là sẽ tiến bộ.”
Bạn trai trông thì lạnh lùng nhưng ngây thơ.
Dưới ánh đèn mờ sáng, thấy hai lỗ tai đỏ bừng lên.
Cứ như thế, soái ca lạnh lùng ngây thơ .
Trở thành bạn trai nhị thập tứ hiếu của .
Bọn rúc trong nhà ôm ôm hôn hôn, làm mấy chuyện yêu thường làm, hưởng thụ những khoái cảm tuyệt vời khó mà diễn tả bằng lời.
Nhiệt tình trong mắt dường như sắp hoá thành thực thể.
Ban đêm lúc ôm .
Anh thường vui vẻ dùng xúc tu màu đen quấn chặt lấy .
Giống như khảm .
… Từ từ?
Xúc tu ở !
04.
Tôi giật tỉnh khỏi cơn mơ.
Phát hiện đang giường của một căn phòng xa lạ.
Giường lớn nệm êm, còn đắp một cái thảm lông, ấm quá.
Tôi mờ mịt.
Rõ ràng hôm qua đang trốn gầm giường phòng để đồ, giờ giường.
Còn kịp nghĩ kỹ .
Đã giọng của đàn ông đeo kính ngoài cửa.
“Nhóc cũng may mắn đó! Thế mà vẫn sống, hôm qua trốn ở ?”
Tiếp đến là giọng của nhóc mập:
“Em trốn trong thùng gạo bếp á, cái thùng đó lớn lắm, chứa nổi em.”
“Cũng thông minh gớm, bởi thể trực tiếp xông phó bản cấp S cũng lý do.”
Tôi mở cửa, dọa hai đang ngoài hết hồn.
Thấy mở cửa là , nhóc mập vui mừng:
“Tốt quá! Chị cũng sống sót!”
Người đàn ông đeo kính cũng dám tưởng tượng, hồi lâu :
“Hai đúng là mạng lớn.”
Làn đạn cũng lập tức bay vèo vèo:
“Không tồi! Hai mới thế mà đều sống tới hừng đông.”
“Nhóc mập đó hôm qua sợ thành như , đại boss cũng xuất hiện, mà còn sống.”
“Có tiềm năng đó, phó bản càng ngày càng thú vị.”
“Tôi cược nhóc mập!”
“Tui thấy cô gái tên Khương Tảo cũng lợi hại lắm đó, kéo phó bản mà vẫn bình tĩnh như , mới đầu tui còn tưởng chơi cũ cơ.”
“+1.”
“Ể? Mọi thấy cái phòng Khương Tảo vô quen hông?”
“Phắc! Tui nhận , phòng một chết đúng ? Nhớ lầm thì phòng một hầu gái đầu.”