Phần 8 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị: Cuộc Gọi Ma Quái - Chương 4
09.
Thức dậy lần nữa, xảy chuyện.
Lần là trực tiếp mất tích, cả thi thể cũng thấy .
Không chơi nào dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc làm nhiệm vụ càng thêm cẩn thận.
Hôm nay giao sữa bò cho một thiếu niên.
Cửa mở, một thiếu niên ướt nhẹp xuất hiện mắt, chằm chằm.
Tôi sờ mặt: “Trên mặt dính gì hả?”
Thiếu niên chẳng chẳng rằng, chỉ ôm thùng sữa bò trong tay nhà.
Rồi đóng cửa.
Không hiểu nổi.
mà nhan sắc của em trai tầm thường nhé, dậy thì xong chắc chắc sẽ là kiểu con gái thích nhất luôn.
Bị cái ánh mắt hung hăng thôi.
Cứ thấy quen quen.
Chờ đã!
Động tác lưng của khựng ngay .
Có khi nào đó là…
Tôi gõ cửa.
Cửa mở.
“Chuyện gì?”
Thiếu niên cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng thiếu niên trong trẻo, khàn khàn do vỡ giọng.
Tôi vội sờ trán: “Tôi choáng đầu, nhà nghỉ chút ?”
“Muốn thật ?”
Thiếu niên trai khác thường đó , gật đầu, tự giác bước .
Còn biết ý đóng cửa .
Mới đóng cửa đã hối hận.
Ban nãy thân hình thiếu niên cánh cửa che khuất, thấy hết.
Giờ mới thấy, lưng thiếu niên nhiều xúc tu, gần như là lấp đầy cả phòng.
Bọn chúng đang giơ nanh múa vuốt .
Nhất là khi thấy , cứ như là trúng thuốc kích thích, cứ hùng hổ xông tới cạnh .
Lực công kích thị giác siêu mạnh.
Giờ chạy ngoài còn kịp ?
“Muộn .”
Thiếu niên nhận ý định của , khuôn mặt lạnh nhạt từ nãy đến giờ chợt , mà là lạnh. Một cái xúc tu bò lên cổ tay , kéo cả qua đó.
“Nói thích bọn chúng lắm mà?”
“Hay là, lừa , thật thì em sợ chúng?”
Tôi vội trấn an thiếu niên: “Nếu sợ em đã .”
Ai thấy cả phòng xúc tu như cũng cần thời gian phản ứng thôi.
“Lần trẻ ghê,” Tôi nhéo mặt Cố Mặc Trì, “Sao cả ướt nhẹp ?”
Tôi tìm khăn lau cho , lau cỡ nào cũng khô.
Lau khô là nước xuất hiện.
Cuối cùng, từ bỏ, trực tiếp nhào trong ngực Cố Mặc Trì:
“Tươi ngon mọng nước cũng .”
Cố Mặc Trì cứng , mềm : “Thật sự ghét thế ?”
“Sao tự nhiên thần chết tự tin bản thân ?”
Tôi hôn .
“Em nhắm mắt .” Anh trong sáng đến ngờ.
“Không nhắm, .”
Cố Mặc Trì chịu thua.
Ôm , hôn , lần rõ ràng là ngây thơ như .
Cuối cùng, chân mềm nhũn trở về phòng.
…
Lúc ngang phòng khách, thấy cái điện thoại bàn màu đỏ giữa phòng, chợt nhận , cuộc gọi mấy ngày nay là gọi cho điện thoại trong phòng riêng.
Còn cái điện thoại ở phòng khách , chỉ đổ chuông ngày thứ nhất.
Bước chân ngừng , quỷ thần xui khiến làm mà bước tới gần nó.
Không biết trùng hợp .
Chiếc điện thoại vang lên ngay lúc .
Đầu dây bên , là giọng của phụ nữ gọi hôm thứ nhất.
“Cứu với, chở bệnh viện, sắp… sắp sinh, đau quá, chở …”
Lại sinh ?
Tôi vội cúp máy, định ngoài.
phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Không biết đã đất tự lúc nào, bụng sưng phồng to lên, cả đầy máu.
Bụng đau tới mức cắn chặt răng.
Chuyện gì đang xảy !
Tôi hiểu nổi tình hình bây giờ, chỉ thể kéo lê cơ thể nặng nề, trở về phòng.
sức lực càng ngày càng yếu, thấy sự sống trong đang mất dần .
Tôi sắp chết ?
Tôi thầm gọi tên Cố Mặc Trì trong lòng.
Lúc nghĩ sắp chết, bỗng còn chút đau đớn nào nữa.
Lúc mở mắt , thấy vẫn còn cái điện thoại bàn màu đỏ quý quái.
Tôi vẫn còn sợ hãi, vội ôm ngực trở về phòng.
Cảm giác đau đớn ban nãy cứ như đã thật sự trải qua.
Lúc đang suy tư, ngoài phòng chợt vang lên một tiếng thét.
Tôi ngoài, phát hiện một chơi nam thế mà đang thắt cổ trong phòng khách, may mà một chơi khác bước đúng lúc nên cứu kịp.
Người nọ vẫn hồn: “Ban nãy trong phòng khách tiếng chuông điện thoại nên tới xem thử. Ai ngờ điều khiển bản thân, cứ như biến thành một khác, khống chế treo cổ!”
Cho nên, khi thấy tiếng chuông điện thoại, sẽ xuất hiện ảo giác.
Ảo giác , là chuyện mà những gọi điện thoại cho lúc từng trải qua ư?
Tôi lên lầu, tìm nhà của phụ nữ .
“Nay chị tới làm gì? Không sợ giết chị ?!”
Cô bé Lệ Lệ quỷ dị bụng mẹ , cất giọng u ám hỏi. Con bé còn đang định thêm gì đó, bỗng im re.
Con bé theo cái tay đang xoa đầu nó của .
Tôi: “Tự nhiên chị thấy em dễ thương lắm. Mẹ em sinh em chắc vui lắm.”
“Chị định làm trò quỷ gì nữa đó?” Lệ Lệ xoa đầu mất tự nhiên, mặt , “Đừng nghĩ là khen thì sẽ bỏ qua cho chị.”
Mẹ con bé đã một lúc lâu: “Cảm ơn, lúc sinh Lệ Lệ, chị thật sự thấy vui lắm.”
Lệ Lệ cũng yên tĩnh .
Trước khi , con bé đưa một viên kẹo.
“Chị là thứ hai ngoài mẹ, khẳng định sự tồn tại của .”
10.
Tôi trở về phòng, biết ảo giác mà thấy trong phòng càng ngày càng nóng.
Tôi gọi cho Cố Mặc Trì.
Anh : “Đang bận.”
“Bận gì?”
“Giết .”
“…”
Xém chút là quên Cố Mặc Trì là boss của phó bản kinh dị .
Giờ cũng nên tay .
Anh : “Nhớ ? Tôi qua tìm em.”
“…Không cần , bận , em mệt.”
Anh : “Ừm.”
Tôi cảm giác trong chăn một cái xúc tu.
Xúc tu quấn eo .
Anh : “Để nó ở với em.”
Ngày thứ năm, tất cả chơi tính cả , chỉ còn ba .
Có một bắt đầu sụp đổ: “Thật sự từng vượt qua phó bản SS . Thậm chí còn gặp con quái vật thật sự nữa, sẽ chết trong mơ hồ như mấy ư.”
Một chơi khác thì tỉnh táo hơn: “Mọi thấy ở đây càng ngày càng nóng hả?”
Tôi gật đầu.
là ngày càng nóng.
Đến tối hôm đó, nóng tới khô môi khô lưỡi.
Nếu ngoài, cho dù quái vật ăn mất, cũng sẽ nóng chết trong đây.
Ngoài cửa chợt tiếng động.
“Ra đây mau!”
Là tiếng của cô bé Lệ Lệ kỳ quái.
Tôi dán sát cửa: “Sao? Giờ ăn chị ?”
Lệ Lệ hình như chọc cho phát cáu: “Nếu chị là chết ở trỏng luôn!”
“Chỗ sắp cháy , chị tìm chỗ trốn!”
Tôi nóng chịu nổi, khó khăn đánh cược một lần, chọn mở cửa.
Cô bé vội kéo .
Tôi: “Trốn ở ?”
Con bé: “Trong bụng mẹ em.”
“…”
“Chị mà là bụng mẹ em rách luôn.”
Lúc định ngoài, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách reo lên chói tai.
Tôi bắt máy, nhưng đầu càng lúc càng choáng.
Không thấy Lệ Lệ .
Tôi phát hiện biến thành một cụ bà lưng cong, cô đơn ghế sô pha.
Trong tay vẫn cầm cái điện thoại màu đỏ đó.
Trong điện thoại :
“Mẹ, năm nay tụi con cũng về , bận việc quá. Mẹ ở nhà tự chăm sóc sức khoẻ, năm chắc chắn tụi con sẽ về.”
Mặt trời bên cửa sổ cứ trồi lên lặn xuống, ngày ngày trôi qua.
Tôi cứ như một pho tượng đá cả thế giới lãng quên, từ đầu đến cuối vẫn cứ chiếc ghế sô pha, chờ tiếng chuông điện thoại.
Trong lòng là nỗi cô đơn khó mà miêu tả.
“Tỉnh !”
Chất giọng the thé của Lệ Lệ thức tỉnh tâm trí .
Tôi cái điện thoại màu máu trong phòng khách.
Tiếng chuông cứ vang lên ngừng.
Vô số ảo cảnh và âm thanh cứ xuất hiện mắt, vô cùng chân thật.
Đó là những oán niệm, những cuộc đời suôn sẻ của khác.
Hai chơi may mắn còn sống cũng xông khỏi phòng, ít vết bỏng, dường như họ đã rơi ảo cảnh.
Có nắm tóc cứ như đang chịu một nỗi đau ghê gớm.
Trước khi phát điên đập đầu tường, tan vỡ gào lên:
“Tất cả đều là trò bịp! Kế hoạch của đám điên đã bắt đầu, mẹ nó ai cũng thể thoát khỏi phó bản !”
Âm thanh xung quanh ngày càng hỗn loạn, ngừng giày xéo thần kinh .
Mãi đến khi nhấc cái điện thoại màu đỏ lên, ngã đất.
Xung quanh trở về im ắng.
11.
Cảm giác nóng rát quanh biến mất.
Hình như đang ở trong nước.
Có tiếng loáng thoáng bên tai, thật lắm:
“Mình dìm chết nó thật ?”
“Tội nghiệp thứ quái thai làm gì, nhanh lên, sắp tới đứa tiếp theo.”
Sau đó nữa, rõ.
Lại là bóng tối vô tận.
Cho đến khi.
Có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy , nhấc bổng lên.
Một lúc lâu đó, lâm trạng thái hỗn độn mơ hồ.
Lần nữa mở mắt .
Đã phát hiện ghế sô pha trong nhà.
Tôi liếc bóng đang bận rộn trong bếp.
Con ngươi co .
Bên tai giọng điện tử vang lên, nhưng dường như lần nhiễu:
“Chúc mừng chơi thành công vượt qua phó bản