Bé Chồn Thành Tinh - Chương 2
Ông chủ dáng vẻ mắt như , ngờ là mặt thú, mà tay đối với một thiếu nữ dễ thương xinh vô địch khả ái như .
Nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhỏ giọng : “Vừa mới nhớ , … dị ứng thịt gà.”
Hắn nhíu lông mày, ngón tay gõ gõ lên bàn ăn, giống như tiếng chuông tử thần.
Tôi càng yên, thân đầy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng: “Cái dị ứng theo mùa.”
Không khí trở nên yên ắng, giằng co hồi lâu, rốt cục khai lòng từ bi: “Thôi . Cô khẩn trương cái gì? Không ăn thì ăn? Tôi cũng bắt ép.”
Tôi ha ha hai tiếng, mở miệng nịnh hót: “Ông chủ trai lương thiện. Tôi cảm kích còn kịp nữa là, mà khẩn trương . Khoan, ông chủ, để múc cho chén canh.”
Hắn hờ hững ừ một tiếng, chậm rãi cắn một miếng gà rán, đôi mắt híp , là dáng vẻ hưởng thụ.
Không… độc ?
Đôi tay đang múc canh của run một cái, nhịn hỏi: “Ăn ngon ?”
“Rất ngon là đằng khác, hai ngày nữa là quản lý đem đồ ăn đến lúc đó liền gà rán. Nên mới kêu cô ăn nhiều một chút thì cũng ăn nữa.”
???? Oát đờ heo??????
Là…là hả? Vậy rõ ngay từ đầu ?!
Cặp mắt đào hoa của về phía , ý vị thâm trường: “Đáng tiếc ai đó dị ứng thịt gà, đành ăn hết một .”
Lại ăn thêm một miếng gà, tủm tỉm , bổ sung: “Cô nhớ là đừng đụng gà rán đấy. Bị dị ứng thì tìm bác sĩ .”
Tôi:… Trước mặt là nước mắt.
Lớn như cũng từng chịu ủy khuất thế .
“Ài, ánh mắt như là ?”
Đưa tay giữ số nước mắt sắp vỡ bờ, chán nản : “Ông chủ, nhà gió cứ lùa thế. Hay chúng đóng cửa .”
Một tiếng khẽ vang lên, ông chủ đưa qua tờ khăn giấy cho , : “Cô buồn thật. Tên là gì?”
Bụng ục ục, cắn môi đáp: “Tôi gọi là Hứa Hướng Hướng, hướng trong sớm sớm chiều chiều hướng. Ở nhà xếp thứ chín, thể gọi là Tiểu Cửu. Ông chủ, tuyển , chịu khó.”
“Hướng Hướng đúng ?” Hắn trầm thấp một tiếng: “Ăn cơm , ăn no tính.”
“Còn công việc…”
“Từ từ .”
10.
Vì thể hiện sự chịu khó của , cơm nước xong xuôi, cướp lấy giẻ lau, đem phòng bếp từ xuống đều lau một lần.
Ông chủ tiếp điện thoại liền trong phòng làm việc, biết là bận việc gì.
Điện thoại vang lên, cầm lên xem thử, là Mặc Trạch trả lời “Ừ”. Khóe miệng nhịn cong lên, trả lời : “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm. Với cả em ở ngoài cần lo lắng.”
Đợi một hồi lâu, vẫn thấy đầu bên trả lời.
Ngồi ghế sô pha xem tivi một lúc, màn đêm cũng dần buông xuống, bưng ly cà phê, gõ của phòng làm việc.
Cẩn thận để ly lên bàn, cân nhắc mở miệng: “Ông chủ, tối nay ngủ ở ?”
Ông chủ uống một ngụm cà phê, thản nhiên : “Ghế sô pha.”
“Hả? Ơ…”
Nguyên cái nhà to như thế mà nổi cái phòng cho khách ?!
“Sao ? Không vui?” Hắn trầm mặt xuống hỏi.
“Không , .”Tôi vội vàng phủ nhận
Hắn ho nhẹ một cái, : “Cô dù cũng là con gái, ngủ ghế sô pha cũng . Nếu thì như , cô ngủ trong phòng ngủ của , để ngủ ngoài sô pha cũng .”
Được cái gì mà !
Tôi khoát tay điên cuồng, tỏ vẻ cự tuyệt. Đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch của dò xét , nhàn nhạt : “Cái , cái cũng . Nếu … hai ngủ cùng một cái giường.”
Á?!
Vừa ý thức lời , mặt đã đỏ như con tôm luộc, ấp úng đáp: “Cái … …”
Hắn nghiêng về phía , ánh mắt hiện lên vẻ trêu chọc, dẫn dụ từng bước: “Sao ? Tôi cảm thấy đấy. Sô pha cứng hẹp, ai mà ngủ .”
Tôi nước mắt, nắm chặt quần áo : “Ông chủ… T- từ nhỏ sống lưng cứng cáp, đã quen ngủ sô pha”
“Hửm? Phải ?”
Tôi nắm chặt tay, kiên định: “ , đã ngủ sô pha từ nhỏ đến lớn .”
Hắn khẽ, dậy nghiêm túc, : “Hóa là thói quen. Nếu cũng ép buộc cô.”
Đêm xuống. Không gian trở nên tĩnh lặng. Nằm co ro sa lon, cuộn trong tấm chăn mỏng, mở mắt thao láo, sợ sơ ý một chút là sẽ ông chủ dùng quy tắc ngầm.
Đèn trong phòng làm việc vẫn bật sáng, đến tận 2 giờ, trong phòng truyền tiếng động, tiếp theo là tiếng bước chân nhỏ vang lên.
Tôi tranh thủ nhắm mắt một chút, trong lòng thầm nghĩ ông chủ tuyệt đối đừng làm loạn, thân là một con chồn thành tinh tuyệt đối sợ .
Tiếng bước chân dừng , thân căng , vẫn động tác gì, hồi lâu cũng truyền đến tiếng cực nhỏ: “Ngốc thật. Để cô ngủ sô pha thì ngủ sô pha thật . Nhiều phòng khách như cũng tìm một cái để ngủ”
Sau đó một đôi tay đem ôm ngang lên, ngửi hương cà phê nhàn nhạt. Tôi cứng đờ tay , định giả vờ ngủ thì chiếc bụng nguyên một ngày ăn gà ọc ọc kêu lên.
Tôi: ……(Quê thật sự)
Nghe thấy tiếng động, bước chân ông chủ ngừng . Lồng ngực liền truyền đến chấn động cực nhỏ.
Hắn chắc chắn đang !!!!!
Á!!!!!! Dị quá trời dị!!!!!
“May cô là gặp , thì…”
Không thì cái đầu á, còn hại ăn gà rán. Hứ!!!
Tôi nhịn nhếch miệng.
Đi vài bước, cảm giác đá một cánh cửa, đặt lên giường đó đắp thêm cho cái mền dày.
“Ngủ , nếu gì thì coi như tai nạn lao động. Còn lo lắng thì cô cứ khóa cửa ”
Ông chủ cuối cùng cũng đóng cửa rời . Tôi lắng tai nhưng thấy bất kì âm thanh nào, rối cuộc mệt mỏi ngủ .
11
Sau một đêm ngủ ngon mộng mị, sáng hôm , dậy sớm. Nhìn thấy bộ quần áo chỉnh tề, nghĩ thầm hóa ông chủ là một khẩu xà tâm phật.
Xếp xong chăn mền, bắt đầu quét dọn phòng. Dù gì cũng là khách, cũng thể ăn .
Chỉ là… phòng lớn quá ! Tôi quét tắt cả thở. Quần quật hơn cả tiếng, mới dọn xong. Lúc cả đã mệt rã rời, thân đầy mồ hôi , bụng thì trống rỗng, mắt hiện mấy chục cái bóng chồng lên .
Lau xong viên gạch cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm. Ngồi bục cửa sổ, phong cảnh bên ngoài, ngẩn .
Mặt trời lên dần, thành phố cũng dần tỉnh giấc. Ngồi đây thể thấy tiếng xe cộ qua tấp nập, tiếng còi xe. Nhìn xuống, cây cối quanh khu nhà đang um tùm tươi , cây hoa quế cũng đúng lúc nở.
Có chút nhớ nhà…
“Cô đang làm gì ?”
Ông chủ mặc bộ áo len mỏng màu trắng tới, tóc tùy ý thả lưng. Toàn thân bao bọc bởi một tầng ánh sáng vàng nhạt khiến lộ vẻ dịu dàng mà nhu hòa.
Nhớ mang máng hình như lần đầu gặp, cũng mặc màu trắng. Một màu sắc cực kén mặc, nhưng khoác lên cực kì phù hợp.
Giống như là… trời sinh đã gắn liền .
Tôi suy nghĩ bộc phát làm cho kinh ngạc một chút, lấy tinh thần, đáp: “Quét dọn vệ sinh, ông chủ, thời gian cảm ơn đã thu lưu , việc nhà hiện tại để làm hết . Mà làm phiền đến giấc ngủ của chứ?”
Ánh mắt lướt từ sàn nhà, sang tủ chén bát cuối cùng dừng cái giẻ trong tay , giọng mang theo chút khen ngợi khó : “Cô ngược là hiểu chuyện. “
Ấy, ông chủ hài lòng là sự khẳng định lớn nhất với . Trong lòng mừng thầm, ngoài mặt vẫn tiếp tục ân cần: “Ông chủ, uống nước nóng ? Để nấu.”
Vừa dứt lời, liền nhảy xuống. Không ngờ vì xổm quá lâu khiến máu lưu thông, động tác nhảy xuống mãnh liệt làm mặt choáng váng mặt mày, lảo đảo hai bước, đã ngoài ý té nhào về phía .
Ngay đó, thân thể liền chạm một khối cơ cứng rắn, đưa tay sờ sờ, mà co dãn mềm mại.
Cái … hình như…
Tôi dùng sức lắc đầu, bóng đen mặt đần tan , thay đó là một cái áo len màu trắng —Ách— Bị cái khăn trong tay cọ một đường đen thui.
Ánh mắt dời lên phía , khuôn mặt trắng như ngọc của ông chủ y hệt cái áo, xanh xám tái mét.
Vừa phản ứng , hốt hoảng, vội rút khăn tay lau cho . mà len hút nước, vết bẩn lau là lau, từ bỏ, dùng sức, quyết định đại chiến một trận.
“….
Đủ ” Trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh lành lạnh, ông chủ ghét bỏ thoáng qua chiếc áo len đã thảm nỡ của , nghiến răng nghiến lợi : ”Sờ ?”
Tôi tranh thủ thả xuống hai tay đang dừng ngực , đỏ mặt : ”, sờ .”
“Hửmm?” Hắn vui, nheo mắt .
“….Sờ ”
….”Cảm giác mặt ngày càng đen.
“Khó hầu hạ”-Tôi nghĩ thầm cúi thấp đầu, nhỉ giọng giải thích: “Tôi tụôt huyết áp nên chút choáng, thấy đường. Ý là áo của để giặt cho.”
“Đã ăn sáng ?”
“Chưa”
“Lớn như còn để tụôt huyết áp, biết tự dùng bữa sáng ?”
Gà rán đều ăn sạch, ăn cái gì? Ăn khí hả?!
Bụng òm ọp một tiếng, nhịn ai oán liếc về phía .
Không chịu nổi ánh mắt của , bất mãn : “Cô dùng ánh mắt gì ông chủ đấy? Đi hâm hai ly sữa bò . Tôi thay quần áo.”
Hừ!!!
Vừa mở tủ lạnh , mắt bất thình lình hiện một con gà đang bày biện đẽ. Tôi ngơ ngác , chần chờ nhéo lên mặt một cái. Oái!!! Đau nha! Đây… đây là mộng ?
“Cô hét cái gì mà hét, sữa bò biết hả?” Ông chủ thay bộ quần áo khác, uể oải dựa cửa, hai tay tùy ý đút trong túi.
Tôi hưng phấn, nghiêng đầu :”Ông chủ… Gà! Có gà!”
Khóe miệng nhếch lên như ý : “Chuyện gì lớn mà cô hét lên như thế. mà… cô đang dị ứng thịt gà ?”
“ y… Tôi… khỏi bệnh . Hôm nay khỏi. Anh biết . Bệnh phác tác theo mùa khỏi nhanh lắm.”
“Hừ, cô cũng giỏi hươu vượn ghê đấy. Mà thôi, trưa nay ăn gà om . Còn cô, nhanh hâm sữa, đói .”
Tôi khúc khích, cả lâng lâng chìm trong cảm giác hạnh phúc tột độ, hấp tấp lấy sữa bò làm nóng.
“Ý là… ông chủ đột nhiên gà ?”
“Sáng nay quản lý đem tới.”
“Ủa? Vậy thấy gì cả?”
Hắn ho nhẹ một cái: “Cô ngủ như chết . Có thể cái gì chứ.”