Buông Tay Quá Khứ - Chương 1
1
Vào đêm ngày cưới, cầm danh sách khách mời mới bổ sung tìm Lâm Tự Nam để xác nhận.
Đứng cửa phòng, tay chạm tay nắm cửa thì thấy cùng bạn bè nhạo:
“Du Hoan cả ngày chỉ loanh quanh với đám chết, mùi xác chết, ở chung với cô mấy ngày nay, đến hôn cô còn nổi.”
Có trong phòng trêu chọc: “Vậy mà còn cưới cô ?”
Lâm Tự Nam thản nhiên lấy hộp thuốc bàn cà phê, vẻ mặt ung dung:
“Ai bảo sẽ tham gia đám cưới?”
“Du Hoan theo đuổi suốt bảy năm trời, tin tức chú rể bỏ trốn ngày cưới chắc chắn sẽ khiến cô hổ.”
Những trai khác bắt đầu hùa theo:
“Hôm đó còn công khai cầu hôn cô , đặt tên chiếc du thuyền mới theo tên cô nữa, chúng cứ tưởng đã Du Hoan cảm động bởi sự theo đuổi bền bỉ suốt bảy năm trời.”
Lâm Tự Nam gạt tàn thuốc, vẻ mặt ghét bỏ :
“Tôi thấy cô thật phiền phức, ai trong số các cưới cô thì cứ tự nhiên, ngày cưới cứ việc , cần ngại .”
Mọi bật ồ lên.
“Dù chúng cưới thì Du Hoan cũng đồng ý , ai mà chẳng biết cô theo đuổi suốt bảy năm trời, chỉ một mới xứng đáng.”
“Anh bỏ rơi Du Hoan một ngay tại lễ đường như thì quá đáng .”
Ánh mắt Lâm Tự Nam tràn đầy sự khinh thường: “Làm như thì ? Cô cứ bám lấy như cái đuôi .”
Nghe những lời lạnh lùng của Lâm Tự Nam từ phía bên cánh cửa, trái tim như dao cứa.
Tôi và lớn lên cùng , cũng .
Theo đuổi suốt bảy năm trời mà vẫn thể trở thành bạn gái của , đã cả giới thượng lưu chế giễu.
ai ngờ rằng, Lâm Tự Nam công khai cầu hôn tại một bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Và còn dùng hàng ngàn chiếc máy bay lái để xếp thành những dòng chữ bày tỏ tình cảm với bầu trời đêm.
Lúc đó, đã vô cùng hạnh phúc và háo hức chờ đợi cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bên .
Một đám cưới mà từng mong đợi, hóa là một cái bẫy để biến thành trò cho cả thành phố.
Một cảm giác chua xót trào lên khóe mắt, khiến thể kìm nén.
“Chị dâu, chị ở cửa làm gì , trong?”
Lục Tắc, vị công tử đến muộn, hề biết chuyện gì xảy .
2
Cậu danh sách khách mời trong tay :
“Chị đến tìm Tự Nam để xác nhận danh sách khách mời ?”
Nói mở cửa, bảo .
Vừa bước , đã thấy Lâm Tự Nam đang ở giữa ghế sofa.
Cái áo sơ mi đen hở cổ, càng làm nổi bật vẻ phóng khoáng, tự do của .
Một cô gái trẻ xinh đang đùi .
Cánh tay trắng nõn của cô gái ôm lấy cổ , gian:
“Lâm tổng, dám ? Để dấu hôn cổ về gặp Du tiểu thư xem cô tức giận ?”
Chưa kịp để Lâm Tự Nam trả lời…
Cô cúi đầu, lần lượt để những dấu hôn đỏ rực và rõ nét cổ .
Những mặt ở đây đều đã quá quen với cảnh tượng .
Họ nâng cao ly rượu, một cách mỉa mai.
Lục Tắc ngờ rằng đằng cánh cửa là một cảnh tượng kích thích đến .
Cậu thận trọng liếc một cái, lạnh lùng bảo cô gái tránh .
Cô gái ngước mắt Lâm Tự Nam, vẻ như đang do dự nên rời .
Lâm Tự Nam khẩy, vươn tay vuốt tóc cô .
Ngay lập tức, cô hiểu ý, ngoan ngoãn rời khỏi .
Vùng xương quai xanh rộng lộ của Lâm Tự Nam đầy những dấu hôn.
Anh cúi đầu theo hướng mắt , chậm rãi kéo từng chiếc cúc áo.
“Cô gái nhỏ hiểu chuyện, chơi quá trớn .”
“Lâm Tự Nam, những lời đều là thật ?”
Lâm Tự Nam nhướn mày, nhạt .
Không hề chút bối rối vì bắt gặp, thản nhiên :
“Nghe hết ? Chỉ là đùa thôi mà, đừng để bụng.”
Tôi nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nỗi đau trong cổ họng để hỏi:
“Bảy năm qua, từng thích em ?”
Lâm Tự Nam ấn ấn thái dương, dậy đến mặt , cầm lấy danh sách khách mời lướt qua, nhạt:
“Vương tổng của Húc Phong gạch bỏ , những khác vấn đề gì.”
Nước mắt trào kìm .
Lúc , tình cảm dành cho dường như đang dần tan biến.
“Nếu thích em, thì cần đám cưới nữa, hủy .”
Lâm Tự Nam coi như đang nổi khùng, mỉa mai :
“Cô gái , từ giờ trở sẽ xuất hiện mặt em nữa.”
Tôi hít một thật sâu, xé nát danh sách khách mời, ngẩng đầu :
“Lâm Tự Nam, xứng đáng kết hôn với ?”
Lâm Tự Nam lập tức thay đổi sắc mặt: “Du Hoan, em lần nữa!”
Một bạn thân của , xoa dịu tình hình, định vài câu hòa giải.
Tôi lên tiếng: “Tôi là pháp y, từ lúc tôn trọng nghề nghiệp của , đã xứng đáng với nữa. là làm việc với chết mỗi ngày, nếu các vị ở đây mổ xẻ khi còn sống, cũng ngại.”
Dưới ánh mắt u ám của Lâm Tự Nam, rời .
Mọi trong phòng ai nấy một vẻ mặt:
“Du Hoan từ lúc nào cứng rắn với Tự Nam như ? Trước giờ cô luôn luôn trừ chiều theo ?”
“Du Hoan lóc thảm thiết, chẳng lẽ giận dỗi thật sự hủy hôn?”
“Làm thể ? Cô theo đuổi Tự Nam suốt bảy năm trời, cuối cùng cũng đợi ngày cưới, cô nỡ lòng nào hủy bỏ?”
“ hôm nay Tự Nam làm quá đáng thật, ai tin chú rể âm mưu bỏ trốn ngày cưới mà chịu ?”
“Tự Nam cũng thật sự bỏ trốn.”
“Theo thì, hơn hết là Du Hoan nên chủ động hủy hôn. Dù thì, Tự Nam cũng đang tìm cách để Du Hoan nhận hiện thực và rời , bây giờ mục đích của đã đạt thời hạn .”
Lâm Tự Nam cũng vẻ gì là vui vẻ.
Anh bực bội rút một điếu thuốc từ hộp và châm lửa, nhạt:
“Nếu Du Hoan thật sự thể buông tay dễ dàng như , thì thề sẽ đổi họ lấy họ của cô .”
“Ý là cô sợ dự đám cưới nên cố tình để dọa ?”
Lâm Tự Nam nhả một vòng khói khí, khẩy.
3
Không biết từ lúc nào ngoài trời đã đổ mưa to.
Tôi hồn bay phách lạc bước ngoài, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mà hề biết.
Lên xe, kìm nữa, hai tay ôm lấy vô lăng, bật nức nở.
Tiếng vang vọng trong gian chật hẹp, bên ngoài là mưa gió bão bùng.
Điện thoại trong túi rung lên, màn hình.
Điều chỉnh cảm xúc, bắt máy: “Mẹ.”
Giọng dịu dàng từ đầu dây bên vang lên:
“Con gái, con và Tự Nam đã thống nhất danh sách khách mời , vấn đề gì ?”
Bảy năm qua, cứ xoay quanh Lâm Tự Nam, cha mẹ lo lắng, gia đình chúng mang tiếng.
họ bao giờ trách mắng một lời, chỉ âm thầm đau lòng vì .
Mũi cay xè, nước mắt chảy dài má, cố tỏ bình tĩnh:
“Mẹ, danh sách vấn đề gì , cứ mời theo danh sách đó là . Con đang chơi với bạn, con cúp máy đây.”
Cúp máy, khởi động xe.
Sau ba tiếng lái xe, dừng một biệt thự.
Tôi xuống xe và gõ cửa, bộ quần áo ướt sũng dính chặt .
Thấy là Phó Cảnh Xuyên tự mở cửa, sững sờ.
Anh liếc bộ quần áo ướt sũng của , giọng mang theo chút oán trách:
“Cô Du sắp kết hôn , nửa đêm đến đây làm gì?”
Mắt đỏ hoe, ngước lên :
“Anh từng sẽ cưới , lời hứa đó, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Đôi mắt của Phó Cảnh Xuyên tràn đầy sự kinh ngạc: “Nghĩ kỹ chứ? Lúc đã , sẽ ly hôn, trừ khi chết .”
4
Tôi tắm xong .
Phó Cảnh Xuyên bên cửa sổ hút thuốc, trong đầu ngừng hiện lên cuộc đối thoại và cảnh tượng lúc nãy ở cửa.
Anh thậm chí nhận điếu thuốc đã cháy hết, cho đến khi ngón tay đầu đỏ của tàn thuốc làm bỏng, mới giật tỉnh táo, dập tắt điếu thuốc trong tay.
Anh hình ảnh phản chiếu của cửa sổ, :
“Trên bàn nước gừng.”
Tôi cầm lấy thổi vài , uống hết cốc nước gừng.
Phó Cảnh Xuyên phòng tắm lấy máy sấy tóc , nhẹ nhàng sấy tóc cho .
“Tôi đã rằng Lâm Tự Nam là , sắp kết hôn mà còn tìm phụ nữ khác, chỉ em mới mù quáng mà yêu .”
Tiếng máy sấy tóc ồn ào, rõ:
“Anh gì?”
Phó Cảnh Xuyên chỉ , trả lời.
Sau khi sấy khô tóc, nắm chặt hai tay , bối rối : “Tối nay Lâm Tự Nam rằng định bỏ trốn ngày cưới, vì đã hủy hôn với .”
Phó cảnh Xuyên im lặng vài giây : “Em biến Lâm Tự Nam thành trò ?”
Tôi ngẩng đầu lên, hiểu: “Hả?”
Góc môi của Phó Cảnh Xuyên khẽ cong lên một nụ nhạt: “Chúng sẽ tổ chức đám cưới đúng ngày đó.”
Tôi thể tin tai : “Tổ chức ngày đó, thấy khó chịu ?”
“Toàn bộ đám cưới đều do nhà họ Du chuẩn , nhà họ Lâm đóng góp bất kỳ gì, thể từ đầu đến cuối đám cưới liên quan gì đến họ.”
Anh nhẹ nhàng véo má .
“Ngủ sớm .”
Đêm đó, trằn trọc mãi đến tận sáng mới ngủ .