Búp Bê Của Anh - Chương 2
4.
Kỷ Vân Trạch đã sắp xếp cho trường của , chuyên ngành của , lớp học của .
Dù , ngày khi khai giảng vẫn thể ngủ vì hồi hộp.
Quản gia của nhà họ Kỷ với rằng tiếp xúc với thiếu gia trong trường, liên quan đến nhà họ Kỷ.
Tôi biết, Kỷ Vân Trạch ở bên ngoài là một thiếu gia ôn hòa và nho nhã.
Mà một món đồ chơi như thể quan hệ gì dính líu với .
Ngày hôm , đến trường.
Khi bục giảng, các bạn học lớp im lặng đến đáng sợ.
Tôi mặc chiếc váy phong cách cung đình do Kỷ Vân Trạch tự thiết kế, tóc uốn nhuộm vàng, buông dài xuống tấm lưng mảnh mai.
Đẹp tựa một bức tranh.
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi đều đổ dồn , đã Kỷ Vân Trạch rèn luyện thành một sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.
Tôi mỉm bục giảng, nâng váy lên chào.
Dưới bục phát âm thanh rõ ràng.
“Ôi mẹ ơi, thật sự công chúa .”
Sau đó phía như ong vỡ tổ.
“Có thật ?”
Duy chỉ Kỷ Vân Trạch đó với vẻ bình thản, đôi mắt luôn khép hờ giờ đây nhẹ nhàng nâng lên, , cong cong.
Khoảnh khắc , mọi lo lắng duy nhất của cũng tan biến.
Kể từ ngày hôm đó, Kỷ Vân Trạch trong mắt còn đáng sợ như .
Vì hôm đó bục giảng, ánh mắt của đầy thư thả và thưởng thức.
Như thể đang đứa trẻ mà tự tay nuôi lớn với niềm tự hào.
Tôi bỗng còn sợ nữa.
Vì , mỗi sáng, lúc chào buổi sáng khi tỉnh dậy, nụ còn là nụ khuôn mẫu nữa.
Khi chuyện với , cũng còn theo khuôn phép, đang dần trở nên sống động hơn.
Khi thấy nụ khác lạ của , Kỷ Vân Trạch sẽ ngẩn , nhưng ngăn .
Tôi thể cảm nhận , tâm trạng của ngày càng hơn.
Anh đang dung túng , từng chút một phá vỡ quy tắc mà đã đặt cho .
Tối hôm đó, đến tận mười hai giờ vẫn về nhà.
Kể từ khi đến đây, Kỷ Vân Trạch bao giờ về nhà dù chỉ một đêm.
Có thể ít khi rời khỏi đây, cũng cho phép bất kỳ ai khác ngoài và xuất hiện ở nơi .
Tôi lo lắng.
Ngoài trời đang mưa lớn, cầm ô ngoài.
Mới chỉ bước một bước đã dừng , vì Kỷ Vân Trạch đang ở cửa.
Người ướt sũng, mặt mày tái nhợt.
Tôi quỳ xuống: “Thiếu gia, thiếu gia?”
Lông mi run rẩy, mở hai mắt .
Đó là một sự bối rối hiếm .
Như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, hoang mang thế giới.
“Anh ?” – Tôi khẽ hỏi.
Đôi mắt của thấy liền sáng lên, giây tiếp theo, đã ngã lòng .
Tôi dìu nhà, nồng nặc mùi rượu, quyện lẫn với mùi hương đặc trưng .
Kỷ Vân Trạch thích giường bẩn, nên đỡ lên giường mà đặt tấm thảm dày vẫn thường ngủ.
Sau đó chìm giấc ngủ sâu.
Trước khi ngủ, còn nghĩ để cũng nếm thử mùi vị ngủ đất xem .
Sáng hôm tỉnh dậy, cảnh tượng mắt rõ ràng khác với mọi ngày.
Kỷ Vân Trạch ôm eo và dụi đầu vai .
Chúng đang ở giường của .
Đêm khuya Kỷ Vân Trạch tỉnh giấc, vô thức rúc nguồn ấm bên cạnh.
Anh nhận đang thảm.
Khó chịu, cứng quá.
nỡ buông con búp bê bên cạnh .
Thiếu gia chớp chớp mắt.
Bèn ôm cả lên giường luôn.
5.
Có lẽ, cuối cùng Kỷ Vân Trạch cũng nhận sàn nhà vẫn chỉ là sàn nhà, dù trải thảm dày và đắt tiền đến cũng cứng hơn giường.
Anh đặc biệt sắp xếp cho một căn phòng.
Cùng lúc đó, cũng giao tiếp và làm quen với khác, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ.
Thật những điều đối với mọi là chuyện bình thường.
đối với , đó là điều hằng mong ước, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Tôi tích cực lên kế hoạch cho tương lai của .
Chăm chỉ học hành, cho dù lấy bằng nghiệp cũng học một cái nghề. Tương lai tự nuôi sống bản thân, kiếm một khoản tiền sẽ mua quà cho Kỷ Vân Trạch.
Anh quá giàu , thiếu thứ gì, thì sẽ đối xử với hơn.
Sau sẽ cuộc sống của riêng , công việc của riêng , ngôi nhà của riêng , bạn bè của riêng .
Ngoại trừ việc mỗi ngày vẫn mặc quần áo do Kỷ Vân Trạch phối sẵn và ăn theo khẩu phần đã dặn.
Tôi thể tự do trò chuyện với khác, ở bên ngoài sẽ quản .
Khoảng thời gian đó, trở nên bận rộn.
Thậm chí những ngày gặp , chỉ thể thấy tiếng về nhà buổi tối.
Mỗi thừa kế đều trải qua chuyện thế .
Anh sứ mệnh của , rốt cuộc cũng thể ôm lấy cuộc sống của .
Cuộc sống tự do vui vẻ đến mức khiến đắc ý vênh váo.
Tôi quen một bạn trai.
Anh là một trong những nam thần học giỏi của trường, mặc dù điển trai như thiếu gia, nhưng nụ của lôi cuốn.
Anh theo đuổi hơn một tháng, đó trịnh trọng tỏ tình với .
Cho đủ tôn trọng và tình yêu.
Tôi đồng ý mà thèm hỏi Kỷ Vân Trạch.
Tôi nghĩ rằng sự thay đổi của Kỷ Vân Trạch khi trưởng thành đã khiến biết thế nào là cách giao tiếp bình thường.
Ban đầu, ai thể gần .
Bây giờ chỉ cần , thể gần bất kỳ ai.
Đó chính là sức hút của thiếu gia.
Đàm Quân tỏ tình với thứ Hai, hôm Chủ Nhật tuần Kỷ Vân Trạch lần đầu tiên rời biệt thự Vân Gian.
Tôi chỉ biết đến thăm ông ngoại, xưa nay bao giờ với búp bê rằng làm gì.
Kỷ Vân Trạch trở về thứ Sáu.
Ngày trở về, bầu trời trong xanh.
Tôi và Đàm Quân nắm tay dạo trong khuôn viên trường, như mọi cặp đôi khác, khuôn mặt ngập vẻ hạnh phúc.
Ánh mắt của Đàm Quân say đắm như tràn nước, ấn lên thân cây, một tay ôm lấy eo , nhắm mắt và hôn xuống.
Tim đập nhanh, nhẹ nhàng nhắm mắt cảm nhận nụ hôn .
Khi mở mắt , thấy một bóng cách đó xa.
Không biết Kỷ Vân Trạch đã về từ lúc nào, hàng mi rủ xuống, chẳng rõ đã bao lâu. Khóe môi ẩn chứa ý , trong nháy mắt, bỗng nổi da gà.
Đó là biểu hiện khi Kỷ Vân Trạch tức giận đến cực điểm.
Tôi còn kịp đẩy Đàm Quân thì Kỷ Vân Trạch đã bước tới.
Miệng của Kỷ Vân Trạch nở một nụ , xa cách nhưng lịch sự.
Anh ngờ chỉ mới vài ngày, búp bê của đã nóng lòng rời xa như .
Lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng cháy.
Chẳng lẽ chỉ thể buộc búp bê bên rời nửa bước mới ?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đàm Quân, Kỷ Vân Trạch bắt lấy cổ tay .
Đàm Quân thấy rõ nụ chạm đến đáy mắt của Kỷ Vân Trạch, đó chắn mặt .
Khuôn mặt Kỷ Vân Trạch chợt lạnh vài phần.
“Vưu Nhiên đã là bạn gái của .” – Đàm Quân nhường nhịn chút nào.
Kỷ Vân Trạch tức giận quá mà bật : “Bạn gái của ?”
Anh siết chặt tay , nắm đến mức khiến đau nhức.
“Cô là của .”
Ngay đó, kéo trở về, Đàm Quân ngăn cản.
Kỷ Vân Trạch ngẩng đầu : “Cậu đối đầu với nhà họ Kỷ ?”
Tôi lắc đầu với Đàm Quân, nhẹ nhàng với rằng gì.
Khuôn mặt Kỷ Vân Trạch đen mấy phần.
Anh kéo trở về nhà.
6.
Tôi nghĩ rằng sẽ nhốt trong căn phòng búp bê.
Có điều làm , giống như nghĩ rằng và Kỷ Vân Trạch ngày càng cư xử như những bình thường, nhưng vẫn coi như tài sản của .
Anh trông vẻ như một bình thường, thậm chí còn xuất sắc và dễ chuyện hơn tất cả mọi .
Tuy nhiên thực tế, vẫn là kẻ bệnh hoạn như cũ.
Anh hiểu cảm xúc bình thường của con là gì.
“Tại hỏi ý kiến mà ở bên ? Em thích ?”
Giọng điệu của bình tĩnh, hỏi .
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của .
Dưới vẻ ngoài tinh tế và đẽ dường như linh hồn.
“Liệu đồng ý ?” – Tôi hỏi .
Kỷ Vân Trạch nở nụ kỳ quái: “Tất nhiên sẽ , em là của , chỉ thôi.”
Anh dường như luôn sống trong quy tắc thế giới của riêng , những gì với vì thích , mà đơn thuần chỉ là một sự chiếm hữu như một đứa trẻ đối với món đồ chơi của .
Tôi đột nhiên thấy những biểu cảm khác khuôn mặt của .
Vì , tiến một bước, ôm lấy cổ và hôn lên đôi môi mỏng của .
Lần phát hiện đó là nụ hôn đầu của , lần là lần thứ hai.
Có điều vẫn còn vụng về.
Kỷ Vân Trạch né tránh.
Anh phản ứng, mãi đến khi hổ , vẫn lạnh lùng đó.
Giống như một vị thần tàn nhẫn hiểu gì.
Tôi vội vàng chạy về phòng, nhớ phản ứng mấy quan tâm của Kỷ Vân Trạch.
Bỗng dưng trong đầu nảy một ý nghĩ.
Chẳng lẽ Kỷ Vân Trạch… vấn đề về mặt đó ?
Kể từ năm mười lăm tuổi, đã luôn ở bên cạnh , ngay cả khi ngủ cũng giường của .
bao giờ thấy nhu cầu về mặt .
Nghĩ đến tính cách kỳ lạ của Kỷ Vân Trạch, càng nghĩ càng thấy điều là đúng.
Chẳng trách Kỷ Vân Trạch u ám như .
Tối hôm đó, Kỷ Vân Trạch về phòng, tắm xong lên giường .
Anh chìm giấc ngủ theo thói quen hàng ngày, nhưng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, thấy búp bê của .
Một nụ hôn ngây ngô in môi , chỉ điều lần đáp cô, chứ như ban sáng.
Môi cô mềm, vô thức tiến tới gần, đó càng nhiều hơn.
Thế nhưng lúc búp bê của bỗng lùi , vội vàng ôm lấy eo cô.
Hôm khai giảng, thấy búp bê của bục giảng, mọi đều đang cô.
Anh tức giận, khác búp bê của .
chính cũng thể , thấy eo cô chiếc váy cung đình nhỏ như thế, trông thật mềm mại.
Anh ôm eo cô, kìm mà áp sát cơ thể , mềm mại hơn cả những gì nghĩ.
Anh càng lúc càng nóng, bồn chồn yên, nhưng biết làm gì, đó trời sáng.
Búp bê cứ thế biến mất.
Kỷ Vân Trạch tỉnh dậy, phát hiện bên của ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên của , đã học vô số điều, duy chỉ điều là học.
Kỷ Vân Trạch khỏi cảm thấy bối rối.
Anh mở cửa, xuất hiện trong giấc mơ chợt xông thẳng trong mắt .
Búp bê của đã còn dáng vẻ bẩn thỉu như ba năm nữa, trong ba năm thiết kế tỉ mỉ , búp bê đã trở thành dáng vẻ mà thích nhất.
Kỷ Vân Trạch cho phép học và nhốt tại biệt thự Vân Gian.
Tôi nghĩ, lẽ đợi nguôi giận là .
Tôi quá hiểu , từ nhỏ đã là một kẻ biến thái.
Đương nhiên thể so sánh với tâm lý của bình thường.
Anh trở về buổi tối.
Không dùng bữa cùng , mà thẳng phòng sách.
Tôi chán nản, như sẽ cơ hội để xin cho trở trường học.
Hơn nữa, nhà họ Kỷ nuôi đến năm mười tám tuổi, thực cũng đã đến kỳ hạn.
Lúc tắm xong xuống, vẫn cam lòng.
Thấy phòng sách vẫn sáng đèn.
Tôi hâm nóng một cốc sữa bò, gõ cửa phòng sách của Kỷ Vân Trạch.
Cơ hội mà nghĩ, là một quyết định khiến vô cùng hối hận trong tương lai.
Kỷ Vân Trạch ở trường cả ngày, nhưng luôn thất thần nghĩ về búp bê của .
Mỗi khi nghĩ đến búp bê của , tim đập nhanh hơn, thế là ?
Anh biết, theo góc độ sinh học mà , chẳng lẽ đang động dục?
Có bê của ở bên cái gã xí cũng vì cô đang động dục ?
Thông thường, động vật trong thời kỳ động dục đều cần tìm bạn tình để giảm bớt ham .
Anh thử tiếp xúc với những cô gái khác.
Khi thấy cô gái đó ngại ngùng , “Vô tình” chạm tay cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Vẫn giống như , khác chỉ khiến cảm thấy buồn nôn.
Anh nghĩ, lẽ chỉ búp bê của mới thể cho đáp án.