Cậu, người bán dứa?” - Chương 1
1
Vừa bước nhà.
Căn phòng tối om.
Bật đèn lên, thấy Tạ Giang Tri đang sofa, mặc bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình, những đường cơ bắp ẩn hiện lớp vải thật quyến rũ.
Cậu lười biếng ngước mắt lên, nửa miệng.
Giọng điệu lạnh lùng, pha chút mỉa mai: “Chị, hôm nay chị về muộn mười phút đấy.”
“Chị con chó nào khác ở ngoài ?”
“Không yêu em nữa ?”
“Tình cảm phai nhạt ?”
“Chị thấy em phiền ?”
Tôi vội vàng bịt miệng : “Tôi yêu nhất mà, bảo bối.”
Cậu hừ lạnh một tiếng, cúi đầu dụi dụi cổ : “Phạt chị, tối nay chị kêu dừng.”
Mặt đỏ bừng.
Nhìn gương mặt trai , lúc cãi tát cho mấy cái, mà bây giờ thấy yêu quá.
Tôi gật đầu.
Khi bế lên giường, cảm giác như một con chim hoàng yến mà nuôi.
Hai tháng , lái chiếc Ferrari mới tậu ngang qua một sạp bán dứa.
【Dứa dại, tự gọt, 10k 3 quả, gọt, 10k 4 quả】
Tôi chằm chằm chữ ‘ ’.
Gương mặt quá trai, ngũ quan sắc nét và chiều sâu, hảo đến mức thể tìm một khuyết điểm nào.
Chàng trai trẻ lười biếng dựa ghế dài, liếc mắt , vẻ mặt thờ ơ: “Chị ơi, nữa là trả tiền đấy.”
Tôi do dự mà mua hẳn ba xe dứa, và lấy số điện thoại của .
Tạ Giang Tri vẫn luôn tỏ lạnh lùng.
Mỗi lần nhắn tin, câu trả lời của đều là: “Ừ, , .”
Cho đến một ngày, khi uống rượu với bạn thân, đến tìm .
Lúc đó, đang một nhóm ông bà khó tính làm phiền, quầy bán dứa lật tung lên.
Cậu giữa đám đông, cô đơn và bất lực.
Tôi thấy thương quá, chạy đến giúp đuổi đám đó .
Lợi dụng lúc say rượu, nhét tay một tấm thẻ.
“Cậu, đừng bán dứa nữa, về với nhé.”
Cậu nheo mắt một cách nguy hiểm.
“Về với chị?”
“Chị ơi, em làm thứ ba.”
Tôi ho khan một tiếng: “Là bạn trai ?”
Thấy vẫn trả lời, sốt ruột.
Tôi túm lấy cổ áo và hôn liên tiếp năm, sáu cái.
Vừa định chạy thì túm lấy gáy, khóe miệng nhếch lên một nụ đầy ẩn ý: “Chị ơi, hôn thì chịu trách nhiệm.”
Một cơn đau nhói ở xương quai xanh kéo trở hiện thực.
Tôi nhẹ nhàng đẩy : “Tạ Giang Tri, chó ?”
Cậu “Ừ” một tiếng nhẹ.
Giọng khàn: “Chị còn dám phân tâm ?”
“Có vẻ như em đủ nỗ lực.”
…
2
Đến giờ ăn tối, Tạ Giang Tri đích thân bếp nấu ăn.
Cậu đeo chiếc tạp dề hình heo Peppa màu hồng, nhưng khí chất quý tộc lười biếng vẫn hề giảm sút.
Hoàn thua kém bất kỳ một thiếu gia nhà giàu nào.
Vậy mà là một trai bán dứa nghèo.
Chẳng trách mới dễ dàng “kim ốc tàng kiều” như .
Cậu gắp thức ăn cho , tay chống cằm, chằm chằm, giọng điệu lười nhác: “Chị ăn nhiều , sức khỏe kém quá.”
Tôi trừng mắt .
“Chị, mai em về nhà một chuyến.”
Tôi chỉ biết nhà ở đó ở vùng ngoại ô xa xôi, sợ tự ti nên cũng dám hỏi nhiều.
“Lái xe của chị về , chị mua quà cho ba mẹ em.”
Ánh mắt lóe lên một tia sáng: “Chị định về nhà mắt ?”
Tôi lắc đầu, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Tôi còn trẻ như , tại nghĩ quẩn.
Cúi đầu ăn cơm, để ý thấy ánh mắt tối sầm của Tạ Giang Tri.
3
Tối cuối tuần, hẹn bạn thân Chúc Chúc bar.
Cô nháy mắt với : “Tớ bảo bạn tớ mời mấy trai qua đây đấy.”
Tôi nhíu mày, nghĩ đến ghen tuông ở nhà.
“Không , lát tớ về.”
“Tạ Giang Tri sẽ giận dỗi mất.”
Cô thở dài: “Tớ biết bạn trai là cực phẩm trong các cực phẩm, nhưng hoa nhà trồng làm bằng hoa ngoài đồng .”
“Hơn nữa, cũng nên dạy dỗ tính cách của .”
“Không mệnh thiếu gia, nhưng mang tính khí của một thiếu gia.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
Chúc Chúc hét lên: “Trời ơi, nhóm của Chu Dã tới , cả thiếu gia bí ẩn nhà họ Hoắc cũng đến.”
Nhìn theo hướng cô chỉ.
Tôi cảm thấy một bóng lưng trong đám đông quen quen.
Mấy sành điệu lên phòng VIP ở tầng hai.
Tôi thu hồi ánh mắt, nhắn tin cho “hoa nhà trồng”: “Mười phút nữa về nhà.”
Cậu trả lời ngay: “Được, đợi chị.”
Chúc Chúc yên tâm vì đã uống rượu.
Cô gọi một em trai, ngọt ngào đến để chở về, bảo an hơn là gọi xe.
Trên đường về, ngập ngừng gì đó.
Xe dừng cửa nhà .
Cậu lấy điện thoại , bất ngờ đưa sát mặt : “Chị ơi, cho em xin số điện thoại ạ?”
Chưa kịp mở miệng, cửa xe đã mở tung .
Cậu kéo ngoài.
Ánh mắt Tạ Giang Tri lạnh lùng, ấn xuống đất, cao giọng : “Cút xa .”
Tôi sực tỉnh, vội vàng đỡ em trai đẩy ngã xuống đất.
“Tạ Giang Tri, làm gì ?”
Cậu em trai run rẩy dậy.
Vừa chạy hét lớn: “Huhuhu, đàn ông đáng sợ quá, chị cẩn thận đấy.”
Tạ Giang Tri , trong mắt lóe lên một tia chiếm hữu bệnh hoạn: “Chị, là ai, để đưa chị về?”
Tôi đầu lên lầu, tức giận đến mức chuyện với .
Tạ Giang Tri tính khí của một ấm, nhưng chung vẫn khá ngoan, chỉ là tính chiếm hữu quá mạnh.
Là “chim hoàng yến”, mà còn phân biệt ai là kim chủ.
Cậu đuổi theo, siết chặt eo .
Tôi vỗ tay , lệnh: “Buông .”
Trong mắt lóe lên một tia tối tăm, cúi xuống hôn .
Hơi thở của lấy mất.
Tôi đẩy , nhưng giữ chặt tay ấn tường.
Tôi cảm thấy vị máu tanh trong miệng.
Tôi cố gắng vùng vẫy, tát một cái.
Vệt tay đỏ ửng ngay lập tức xuất hiện khuôn mặt điển trai của .
Cậu cúi đầu, vẻ ấm ức: “Chị đánh em vì đàn ông khác ?”
Tôi tức giận: “Cậu điên ?”
“Chia tay.”
Vừa mở cửa.
Cậu theo sát , giọng run run: “Chị gì cơ?”
“Em đồng ý.”
Vừa mở cửa.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện mặt .
Ba cầm pháo sáng: “Surprise! Con gái yêu của ba.”
Tôi ngây đó.
Nhìn thấy con trai lưng , nụ mặt ba dần biến mất.
Trong phòng khách.
Tay ba cầm tách trà run lên bần bật.
“Đây là bạn trai cũ của con, chúng con chia tay.”
Tôi trừng mắt thanh niên đang ngoan ngoãn bên cạnh: “Tạ Giang Tri, thể , đồ đạc của sẽ gửi cho.”
Ba run rẩy hơn nữa.
Tôi: ?
“Ông Tống, ông Parkinson ?”
Ông Tống về phía Tạ Giang Tri.
Cố gắng nở một nụ thân thiện: “Tạ… Tiểu thiếu gia”
Tôi: ?
Không chỉ là một bán dứa thôi , thành thiếu gia .
Tạ Giang Tri gật đầu, lí nhí: “Ba, con cần ba làm chủ cho con.”
“Con đã là của chị .”
Tôi trợn mắt .
Ba ha ha, vội kéo một góc.
Thì thầm: “Con gái , con làm mà dính cái tên tiểu quỷ ?”
“Họ Hoắc đấy, con gái, họ Hoắc đấy, cái tên điên khùng tàn nhẫn của nhà họ Hoắc, ba thấy nó còn sợ nữa là.”
Dường như thấy vẫn còn ngơ ngác.
Ba thở dài: “Nó theo họ mẹ là Tạ.”
“Vết đỏ mặt nó, là do con đánh ?”
Tôi gật đầu.
Ba vội vàng xoa tay, rằng cuối cùng dám làm thương chắc chắn đã chôn sâu tận mấy mét đất .
Tôi: …
Giọng trầm thấp vang lên từ phía .
“Ba, chị, con thấy hết .”
Tôi: …
Ba : …
4
Cuối cùng cũng đuổi ba .
Tôi Tạ Giang Tri vẫn đó.
Không ngờ chính là vị thiếu gia bí ẩn của nhà họ Hoắc ở kinh thành.
Nghe đồn trẻ tuổi mà thủ đoạn tàn nhẫn, tóm là một nên đắc tội.
Còn , những coi như chim hoàng yến mà còn sai bảo đủ thứ việc, từ rót trà đến làm ấm giường.
Những quả dứa mua về, cũng ép ăn ít.
Tôi thở dài một .
Cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ .
Ánh mắt dừng , vẻ mặt tối sầm.
Tôi cắn răng: “Không bán dứa ?”
Cậu nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ : “Chị ơi, đó là bạn em bỏ nhà nên mới bán dứa, em chỉ qua đó trêu chọc thôi.”
“Vậy cứ lì ở đó?”
“Vì sạp dứa đặt ngay cửa câu lạc bộ đua xe.”
Tôi im lặng, bánh răng của số phận chẳng hề xoay chuyển, mà sợi dây cuộc đời thì sắp đứt .
Tạ Giang Tri như con rắn bò đến gần .
Giọng trầm thấp mang theo chút dụ dỗ: “Chị ơi, đánh cũng đánh , mắng cũng mắng , đừng chia tay nhé.”