Cây Kết Hương - Ngoại truyện
01.
Tôi cãi với bạn gái , chỉ vì sáng nay lúc khỏi nhà quá vội nên quên hôn cô . Cô giận dỗi cãi với chỉ vì chuyện đó.
Tối về nhà, theo thói quen, ôm cô , cúi xuống hôn thì cô nghiêng đầu né tránh, hờn dỗi : “Không hôn em ? Sau cũng đừng hôn nữa.” Lúc chuyện, hai má cô phồng lên, trông giống như một chú chuột hamster đáng yêu.
chỉ cần dỗ dành là cô hết giận. Bạn gái dễ giận nhưng cũng dễ dỗ. Chỉ là luôn làm , khiến cô buồn.
Dạo gần đây, chúng giận , hình như lần cô giận thật, cũng dỗ dành cô nữa.
Tuần đầu tiên, cô giận tủi thân, ru rú trong phòng gặp ai. Cứ tỉnh dậy là uống rượu, lóc cho đến khi . Tôi ôm cô , nhưng thể làm gì .
Tuần thứ hai, mấy ngày mơ màng, cô như biến thành một khác. Cô tắm rửa, trang điểm, uốn tóc mới, làm móng tay mới, ngày nào cũng diện .
Ồ, cô thực sự xinh .
Sau đó, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của , dọn càu nhàu chuyển tất cả sang phòng ngủ phụ.
Nghe tiếng cô lẩm bẩm, cảm thấy đau lòng ấm áp.
Tuần thứ ba, cô bắt đầu bận rộn. Cô nghỉ việc ở bệnh viện, tìm một công việc mới mà cô yêu thích, tuy bận rộn nhưng cô vui.
Cô kết bạn mới, du lịch nhiều nơi. Tiếng an ủi của bạn bè dần dần thay thế bằng tiếng vui vẻ.
Cô bỏ mặc nhưng làm hòa với cô , cô mãi giận .
02.
Hình như Tuyết Cầu béo lên nhiều , nghĩ nên rời thôi, nhưng thực sự nỡ. Bỗng nhiên làm hòa với cô nữa, cứ thế mãi mãi ở bên cạnh cô . cô vẫn còn giận, vẫn ngủ riêng với .
Hôm đó về muộn, khi tắm rửa xong về phòng thì thấy cô đang ngủ ngon lành giường .
Tôi kéo chăn cho cô , nhưng chạm chân cô thì cô đã rụt vì lạnh, trở một cách bồn chồn.
Tôi quên mất, bây giờ lạnh như băng.
Tôi định sang một bên để trông chừng cô nhưung bỗng nhiên, cô vươn tay nắm lấy vạt áo , lẩm bẩm trong vô thức: “Kỳ Dạng, ôm em nữa?”
Tôi hoảng hốt cô , thấy cô vẫn nhắm mắt, chìm đắm trong giấc mơ. Tôi thở phào nhẹ nhõm kéo chăn xuống, ôm chặt cô lòng, lắng nhịp tim bình yên của cô và ngửi mùi hương dễ chịu cô .
Dần dần, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cô đang mất dần, cô lạnh đến mức co rúm .
Tôi đau lòng, nỡ, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách buông cô .
Chỉ cần cô mãi mãi, dù thể chạm cô cũng .
03.
Tôi hối hận, ở bên bấy lâu nay mà từng với cô một câu: “Anh yêu em.”
Sự lạnh nhạt của gia đình đã khiến mắc chứng sợ gắn bó, dám dễ dàng tin tưởng khác, cũng dám dễ dàng hứa hẹn.
Trong mắt , câu “Anh yêu em” giống như một trách nhiệm. Tôi sợ thể cho cô những điều nhất, vì ở bên bấy lâu, cũng từng . biết rằng, những lời nếu bỏ lỡ thì sẽ hối tiếc cả đời.
Vụ tai nạn đó đã hủy hoại khuôn mặt , cô thấy bộ dạng của bây giờ, cũng sợ cô sợ hãi khi thấy như . Dù là y tá, nhưng cô vẫn nhát gan, thấy thế , chắc chắn cô sẽ . Tôi mong rằng trong mắt cô , mãi mãi là trong sáng và trai nhất.
04.
Hôm đó là sinh nhật , nhiều bạn bè trong đội đua đến chúc mừng sinh nhật, cô vui vẻ. Sau vài ly rượu, bạn bè bắt đầu hưng phấn, tựa hát hò.
Tôi vẫn luôn nghĩ cô là một vui vẻ, cho đến hôm đó, trong bữa ăn, mọi đang trò chuyện và ca hát, cô sang trời mưa ngoài cửa sổ. Khi cô , cô , trong khoảnh khắc ánh mắt chúng giao , cảm thấy như cô sắp vỡ vụn…
Tiểu Thu, chúng làm hòa nhé? Cùng ngắm cây Kết Hương!
(Hoàn)