Chân Tướng Cuối Cùng - Chương 9
29.
Đến gần trường, chuẩn xuống xe.
Tôi mở cửa và bước xuống.
Hiệu trưởng đột nhiên nắm lấy tay và :
“Ngày mai nhớ đến dạy nhé.”
Tôi hiệu trưởng trong xe, cảm giác như xung quanh ông xuất hiện một vài vệt đen.
Tôi còn cách nào khác, chỉ thể gật đầu.
“Vâng.”
Hiệu trưởng thả tay và lái xe .
30.
Xe ông xa , mới dám cử động.
Tôi đeo ba lô, từ từ bước đến gần bồn hoa ven đường.
Quay lưng xuống mấy viên gạch ngoài bồn hoa.
Nhìn dòng xe cộ qua .
Những chiếc xe trong mắt giờ đã biến thành những vệt sáng kéo dài.
Ban đầu là những ánh đèn neon.
Sau đó chuyển dần thành màu xám trắng.
Tôi chúng, từ từ gục đầu cánh tay .
Có lẽ là đang .
31.
Tôi lặng lẽ trở về ký túc xá, cởi đôi giày mà hiệu trưởng tặng.
Mở tủ của , lấy gói thuốc mới mua.
Lấy hai viên, thấy đủ, bẻ thêm nửa viên nữa.
Chẳng cần biết nước nóng lạnh, cứ đặt thuốc miệng nuốt luôn.
Đầu óc trở nên mờ mịt, mọi thứ mắt đều là màu đen.
Tôi cảm thấy hình như hiệu trưởng…
Có gì đó đúng…
32.
Chỉ dạy thêm một buổi nữa thôi.
Lấy ba trăm tệ dạy nữa.
Tôi tự quyết tâm.
33.
Vừa uống thuốc xong, suy nghĩ của trở nên chậm chạp.
Không biết liệu bạn cùng phòng để ý đến , chỉ yên tại chỗ, lấy cuốn sách trong ba lô .
“Bức chân dung của Dorian Gray”.
Và cứ thế bắt đầu .
34.
[Bức Chân Dung của Dorian Gray]
[Dorian Gray là một thiếu niên sở hữu vẻ tuyệt mỹ.]
[Họa sĩ thấy và vẽ cho một bức chân dung.]
[Bức chân dung thể hiện vẻ của Dorian còn rõ ràng hơn cả một chiếc gương.]
[Cậu thiếu niên bức chân dung và đắm chìm trong đó.]
[Sau , bắt đầu xa lánh tất cả mọi xung quanh.]
[Cậu bạo hành, giết , và dần dần trở nên méo mó, hung ác.]
[Cuối cùng, khi bức chân dung, ở trong tranh đã trở nên vô cùng xí.]
[Cậu thể chấp nhận bức chân dung xí đó, nên rút dao đâm bức tranh.]
[ lưỡi dao ]
[Thật đã đâm chính ngực của thiếu niên.]
[Khi mọi thấy hiện trường]
[Họ thấy một đất với khuôn mặt méo mó, hung tợn.]
[ bức tranh tường vẫn rực rỡ như .]
35.
Đây rõ ràng là một tác phẩm ca ngợi đức hạnh.
nghĩ đến những điều khác.
Hiệu trưởng đối xử với , và cũng từng nghĩ ông giống như Dorian Gray, một hiện thân của cái .
trong mắt , hiệu trưởng đang dần trở nên xí như bức chân dung đó.
36.
Buổi học thứ sáu.
Tôi trở nên đờ đẫn, mất tập trung.
Nhiều lần, cô bé đặt câu hỏi, nhưng thể giải đáp ngay lập tức.
Cô bé cảm thấy kỳ lạ, nên hỏi :
“Anh tâm sự gì ?”
Tôi biết trả lời thế nào, vì thể rằng là do bố em.
Cô là một cô bé , biết về những chuyện sẽ hơn.
“Không , .”
Rồi.
Hiệu trưởng đẩy cửa bước .
Ông với :
“Đi thôi, để đưa em về.”
Tôi theo ông ngoài, cô bé một lần nữa.
Ừm.
Nở một nụ với cô bé.
Rồi cũng tự mỉm với chính .
37.
Ah…
Đây lẽ chính là địa ngục.
38.
Đã sang ngày hôm , mang theo quần áo của bước từ một khách sạn tồi tàn.
Tay cầm “Bức Chân Dung của Dorian Gray”.
Tôi vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua.
Cùng thời gian đó, cùng chiếc xe đó, cùng con đó.
Ở ngã rẽ về trường, ông nhận một cuộc gọi.
“Ừ? Ồ, , chờ , sẽ đến ngay.”
Ông cúp máy và sang với :
“Có một tài liệu quan trọng, em cùng lấy nhé.”
Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng dám nghĩ nhiều.
Rồi ông đưa đến một khách sạn.
Ông ném chiếc cặp tài liệu cho và bảo:
“Đi theo lên .”
Tôi nghĩ quá nhiều.
Dù gì ông cũng là hiệu trưởng mà…
Tôi chỉ giúp ông mang cặp tài liệu thôi…
Chắc sẽ …
39.
Sao thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể , thể .
40.
Vào đến phòng.
Không ai cả.
Ông đẩy một cái.
Ông khóa cửa .
Ông tiến gần.
Ông túm lấy .
Ah…
Đây chính là địa ngục.
41.
Khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu quá.
42.
Tại là ?