Chiếu Tuế - Chương 1
1
Tin tức nhiếp chính vương cầu hôn truyền về phủ, mẹ kinh ngạc đến nỗi làm vỡ cả chén trà.
Bà hỏi thái giám truyền lời: “Ngươi nhầm ? Xác định là cưới Chiếu Tuế, là Niểu Niểu nhà ngoại chứ?”
Thái giám chỉ nghĩ mẹ vui mừng quá độ, vội vàng : ” Thiên chân vạn xác. Đại cô nương là phúc, chỉ tài sắc vẹn , mà nhân duyên cũng .”
Ai ngờ mẹ lạnh lùng liếc một cái, khẩy: “Nó á? Sinh ngốc nghếch, tài tình dung mạo chẳng điểm nào sánh với Niểu Niểu.”
“Nhiếp chính vương bỏ qua Niểu Niểu chọn, chọn nó chứ?”
Cha cau mày, ngăn lời bà: “Phu nhân cẩn thận lời .”
Đợi thái giám , mẹ liền nắm tay cha , nhất quyết bắt ông cung từ hôn.
Bà bóng gió: “Ta làm cũng là vì nghĩ cho phủ quốc công. Chiếu Tuế ngang ngược chịu nổi, nếu để nó cung, lỡ như làm sai điều gì, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả quốc công phủ.”
Cha đồng ý: “Chiếu Tuế từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nào như lời nàng .”
Mẹ chuyển sang thuyết phục : “Chiếu Tuế, trong cung hiểm ác, một cô nương bình thường như con gả đó chắc chắn sẽ chịu thiệt. Mẹ nỡ để con chịu khổ.”
“ con bình thường mà. Con là đích nữ phủ An quốc công, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, biết ca múa, nhiều sách, con thấy bình thường ở điểm nào.”
Thấy chúng chịu nhượng bộ, mẹ liền dậm chân, tức giận chạy về nhà mẹ đẻ.
Hôm trở về, mẹ đột nhiên thay đổi thái độ, thể kết thân với nhiếp chính vương, quả thực là chuyện .
“Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc hoa sen, mời tất cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành đến, để cả kinh thành đều biết chuyện vui của nhà .”
Giọng điệu của bà chân thành, như một mẹ hiền nhưng rùng .
Kiếp , chính là tiệc hoa sen đã chôn vùi tiền đồ của .
2
Trong tiệc hoa sen, mẹ đột nhiên chuyện với , bảo đến thủy tạ ở hậu viện đợi bà.
Ta đến thủy tạ, liền đẩy từ phía xuống nước.
Ta hoảng loạn trong chốc lát nhưng nhanh đã bình tĩnh .
Một là biết bơi, hai là hậu viện nam khách, lát nữa lên bờ nhanh chóng về phòng thay bộ quần áo khô là .
Ta đang bơi về phía bờ, mẹ đột nhiên đến.
Bà rõ ràng thấy đang bơi, vẫn gào lên thật to:
“Chiếu Tuế rơi xuống nước ! Mau đến cứu Chiếu Tuế!”
Sau tiếng kêu của bà, các phu nhân tiểu thư gần đó đều vây quanh, ngay cả thị vệ trong phủ cũng xuất động.
Chưa hết, bà còn lệnh cho thị vệ xuống nước cứu , mặc dù căn bản cách xa bờ.
Bảy tám thị vệ xuống nước, tất cả đều tiến về phía .
Ta thể né tránh, bọn họ túm lấy, cưỡng ép kéo lên bờ.
Lúc đó quần áo ướt sũng, bên cạnh còn vây quanh ít thị vệ.
Cảnh tượng lọt mắt các tiểu thư khuê các, lập tức thì thầm to nhỏ.
Mẹ thấy , nhào .
“Đứa con đáng thương của ơi, mà để nhiều nam nhân thấy thân thể của con như . Bây giờ thanh danh mất , nếu truyền ngoài, làm còn thể làm nhiếp chính vương phi ?”
Bà lóc thảm thiết, chỉ lặp lặp một câu——
Thanh danh của mất , thể làm nhiếp chính vương phi .
Chỉ trong một đêm, cả kinh thành đều biết chuyện .
Hoàng thất sẽ một cô nương mang tiếng như , chọn làm nhiếp chính vương phi từ đổi thành biểu tỷ.
Cha lúc đó cử Giang Nam trị thủy, mẹ liền tự ý đưa đạo quán.
Bà : “Chiếu Tuế, nếu con ở nhà, chính con gả thì thôi, còn liên lụy đến các tỷ cũng gả .”
Bà chỉ để tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian, qua một thời gian nữa sẽ đón về.
khi đạo quán, thân thể vốn khỏe mạnh của đột nhiên trở nên yếu ớt, mấy ngày đã liệt giường.
3
Đạo quán thuốc, thuốc uống đều là mẹ mang đến.
Mỗi lần bà đều tận mắt uống thuốc, còn đây là thuốc bổ thượng hạng, bảo đừng lãng phí.
Chỉ là bệnh của những khỏi, mà còn ngày càng nặng.
Không đến một tháng, đã thể xuống giường, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Ngày chết, mẹ kéo biểu tỷ cùng đến thăm .
Họ ở bên ngoài cãi .
Mẹ chất vấn biểu tỷ: “Con loại thuốc sẽ lấy mạng nó ? Bây giờ nó sắp chết !”
Biểu tỷ : “Nhiếp chính vương vẫn còn nhớ thương nàng , con chỉ sợ nàng sẽ trở nên mới dùng thuốc mạnh.”
Mẹ dường như : “Không , tìm lang trung đến chữa bệnh cho nó.”
“Mẹ hại chết con ?” Biểu tỷ hạ giọng: “Lỡ như chuyện nàng đầu độc bại lộ, tra đến đầu con, con còn làm nhiếp chính vương phi thế nào?”
Mẹ chút do dự: “ mà…”
“Không nhưng mà gì hết. Mẹ, từ nhỏ nàng lớn lên bên cạnh mẹ, hưởng phúc cũng đủ . Không giống như con, rõ ràng là mẹ ruột ở ngay mặt nhưng chỉ thể gọi một tiếng cô mẫu.
Tiếng biểu tỷ nghẹn ngào: “Lần giúp con thêm một lần nữa ?”
Ta ở trong phòng thấy lời thì như sét đánh.
Ta cũng cuối cùng hiểu , vì mẹ luôn thiên vị biểu tỷ như .
Lúc nhỏ, mẹ thích cho mặc y phục màu xám xịt, còn biểu tỷ thì mặc đồ hồng phấn đáng yêu.
Người ngoài khen biểu tỷ xinh , bà xong cong cả mắt, đầu khinh thường với :
“Biết vì khen con ? Còn vì con xí .”
Cho nên trong một thời gian dài, thật sự cho rằng xí, cả tự ti nhút nhát.
Lớn thêm chút nữa, mẹ vẫn luôn hạ thấp để nâng cao biểu tỷ.
Ta nhịn hỏi mẹ vì như , lúc đó mẹ đã nghiêm mặt :
“Niểu Niểu giống con. Nó mẹ ruột ở bên cạnh, đáng thương. Con cũng nhường nhịn nó một chút.”
Hóa , là mẹ ruột ở bên cạnh, mà là mẹ ruột nhưng thể nhận.
Ta cứ như ép nhường nhịn nàng , nhường cả mạng sống của cho nàng .
Sau khi chết, mẹ sợ phát hiện chuyện đầu độc, thế mà đổ đầy dầu hỏa trong phòng, đốt cháy thi thể .
Mẹ dùng mạng sống của một đứa con gái, đổi lấy phú quý vinh hoa cho một đứa con gái khác.
4
Lúc , mẹ đang bàn bạc với về việc chuẩn tiệc hoa sen.
Ta mỉm , đề nghị với bà: “Mẹ, đã mở tiệc, chỉ mời mấy tiểu thư khuê các thì ý nghĩa gì?”
“Hay là mời cả các công tử trong kinh thành đến. Vài cô con gái nhà cữu cữu đều đã đến tuổi xuất giá ? Vừa thể để các nàng xem mắt một chút.”
Mẹ thấy lý, lập tức đồng ý chuyện .
Chỉ là ngờ, nhiếp chính vương Yến Lẫm cư nhiên cũng chuẩn đến dự tiệc.
Mẹ mừng rỡ khôn xiết, vội vàng lấy số vải vân gấm trăng trắng còn trong phủ may quần áo cho biểu tỷ, còn tặng thêm nhiều son phấn hương liệu.
“Con mặc thật , như mới thể trở thành tiêu điểm của mọi .”
Đến lượt , bà : “Chiếu Tuế, hoàng gia thích nữ tử điềm đạm. Con là nhiếp chính vương phi tương lai, thì hãy mặc chiếc váy màu xanh lam .”
Ta chiếc váy mà ngay cả bà cũng chê già, đáp ứng.
Tiệc hoa sen, mẹ quả nhiên vẫn giống như kiếp , vẫy tay gọi , bảo đến chờ bà ở thủy tạ phía vườn.
Không lâu , bên thủy tạ đột nhiên truyền đến một tiếng “Ùm.”
Tiếp theo là tiếng kêu cứu của mẹ: “Cứu mạng, Chiếu Tuế rơi xuống nước ! Mau đến cứu Chiếu Tuế!”
Trên mặt hồ đang liều mạng vùng vẫy, xiêm y màu xanh lam trong nước tản .
Sau một hồi kêu cứu của mẹ, các tiểu thư công tử đều chạy đến, ngay cả Yến Lẫm cũng kinh động.
Mẹ thấy mới lệnh cho hộ vệ xuống nước cứu , bản thân còn quên lóc thảm thiết bờ.
“Chiếu Tuế, số phận con khổ quá, đang yên đang lành rơi xuống nước?”
Hộ vệ vớt lên.
Sau một hồi rơi xuống nước, thân ướt sũng, xiêm y màu xanh lam bó sát , đường cong linh lung lộ hết.
mẹ cho mặc áo choàng, cứ để ướt sũng bờ, cho mọi vây quanh xem.
Sau đó bà như mưa như gió: “Chiếu Tuế, con nhiều thấy thân thể như , giờ thanh danh mất sạch, biết làm đây?”
“Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ lấy con, những nhà khác cũng dám cưới con.”
Yến Lẫm hiểu bà gọi tên, mày kiếm nhướng lên, nhắc nhở bà: “Ngụy phu nhân tuổi tác của lớn nhưng mắt thì .”
Mẹ sửng sốt.
Lúc , mặc một chiếc váy dài màu trăng trắng xuất hiện từ phía đám đông: “Mẹ, đang gì ?”
“Con vẫn ở đây bình an vô sự, bảo mất trong sạch? Người đừng bừa, kẻo khác hiểu lầm.”
Mẹ thân run rẩy, tin : “Ngươi… ngươi… …”
Bà hết câu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu chằm chằm nữ tử rơi xuống nước.
Mẹ run rẩy đưa tay, từ từ vén mái tóc dài ướt đẫm của nàng lên.
Khuôn mặt mái tóc dài , đúng là – biểu tỷ!
Mẹ sợ hãi hét lên một tiếng.
Biểu tỷ biết bơi, sặc mấy ngụm nước, lúc cuối cùng cũng tỉnh .
Đầu tiên nàng thấy mẹ, đó tầm mắt chuyển lên, thấy nhiếp chính vương.
Biểu tỷ chút mơ hồ, đối với nhiếp chính vương nở một nụ mà nàng cho là ngọt ngào.
hôm nay nàng cố hết sức để trở thành tiêu điểm của mọi , chỉ tỉ mỉ kẻ lông mày lá liễu, mà còn thoa lên mặt mấy lớp phấn, ngay cả son môi cũng chọn màu đỏ mẫu đơn rực rỡ.
Sau khi rơi xuống nước, lớp trang điểm trôi hết, màu đỏ, trắng, đen pha trộn với , còn loang lổ, khiến khuôn mặt nàng trông giống như vai hề trong tuồng hát.
Lúc nhịn thành tiếng.
Biểu tỷ cuối cùng cũng phản ứng đang ở , hoảng sợ hét lên một tiếng, còn to hơn và chói tai hơn cả tiếng hét của mẹ .
Sau đó, nàng từ từ đưa tay , chỉ .
Giọng từ kẽ răng phát , mang theo sự căm hận nồng đậm.
“Là ngươi! Là ngươi đẩy xuống nước!”