Chim Phượng Trốn Lồng - Chương 4
12
Tôi trở thành phố A trong đêm.
Máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố A, nhưng vì lý do đặc biệt, lăn bánh suốt một tiếng rưỡi mà xuống máy bay.
Tôi về đến nhà muộn hơn dự kiến gần hai tiếng.
Thông thường, cẩn thận khi xuống lầu, khỏi thang máy sẽ chú ý đến tình hình lối thoát hiểm.
hôm nay, vì nhớ đến ở nhà, đã thẳng đến cửa.
Vừa mở cửa, đã cảm thấy một thân hình nóng bỏng áp sát lưng.
Ngay giây tiếp theo, cả bế lên, cánh cửa đập mạnh .
Khi ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh quen thuộc, tiếng cầu cứu nghẹn trong cổ họng.
“Hứa Nguyện…”
Giọng Tạ Tư Trình trầm thấp, nén cảm xúc.
Khi cúi , đã nhận định làm gì.
…
Hắn làm mà xuất hiện ở nhà chứ?!
“Đợi chút… ưm”
Ngay khoảnh khắc mở miệng, siết chặt tay, cúi xuống hôn một cách mạnh bạo.
Cảm giác như một trận cuồng bạo, như đang trút bỏ, như đang trừng phạt.
Tôi mở to mắt, đẩy , nhưng ngờ khuôn mặt đã bất chợt cảm nhận sự ẩm ướt.
Tạ Tư Trình đang .
“Lại chạy trốn?!”
“Có dù cố gắng thế nào, cuối cùng em vẫn sẽ về bên tên cặn bã Phó Quân?”
“Hứa Nguyện, tại em rõ ràng đã đến đây …”
“Phải chăng thật sự nhốt em trong lồng, em mới chịu lời?”
Giọng thấp, tốc độ chậm rãi.
mỗi từ đều như một cái búa nặng ngàn cân, đập từng nhát tim .
Một lúc lâu, quên hết mọi động tác giãy giụa.
“Tạ Tư Trình, đang gì …?”
Tại Tạ Tư Trình nghĩ rằng, sẽ ở bên Phó Quân chứ?!
13
Tạ Tư Trình lần đầu tiên hệ thống liên kết là khi mới 6 tuổi.
Hồi đó, mới gửi cô nhi viện, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bọn trẻ lớn tuổi bắt nạt.
Lần đầu tiên Tạ Tư Trình phản kháng, hệ thống đã dùng điện giật để ngăn .
【Mày mang theo thương tích, thì ngày mai nữ chính bụng mới chú ý đến mày!】
Tạ Tư Trình lúc còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy điện giật thật đau.
Khi lớn hơn một chút, dần dần hiểu những gì hệ thống .
Hắn là nam chính trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình, cần theo cốt truyện để kết thúc viên mãn.
chán ghét cuộc sống hệ thống điều khiển.
Khi Tạ Tư Trình 12 tuổi, ông nội đã đón về nhà họ Tạ, sự giáo dục của ông, dần trưởng thành.
Thế nhưng hệ thống bắt đá văng lọ thuốc thời điểm ông nội bệnh tim.
Lý do là nam chính từ nhỏ đã mẹ ruột bỏ rơi, u ám, cố chấp, chán ghét tình thân.
Đó là lần đầu tiên Tạ Tư Trình trái ngược với hệ thống, cứu ông nội của .
Từ đó trở , một lần sẽ lần hai.
Mối quan hệ giữa hệ thống và Tạ Tư Trình dần trở nên .
Vào ngày diễn thuyết ở trường, vô tình nhặt thẻ học sinh của Hứa Nguyện ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Hệ thống bảo đừng quan tâm đến chuyện thiên hạ.
khi thấy tiếng cầu cứu yếu ớt, Tạ Tư Trình chọn cách .
Hắn mở cánh cửa đó, đưa một chiếc khăn tay.
……
Mỗi lần Tạ Tư Trình làm trái với cốt truyện, hệ thống sẽ mất điểm.
Thời gian trôi qua, hệ thống cũng trở nên tổn thương trầm trọng.
Khi Hứa Nguyện xuất hiện lần nữa, theo tính cách của Tạ Tư Trình, đáng lẽ làm trái với cốt truyện, đạp cô .
để Hứa Nguyện ở bên cạnh .
Cốt truyện một cách vô lý ngắn ngủi trở đúng quỹ đạo, khiến hệ thống thu hồi một số điểm.
Hệ thống tưởng rằng Tạ Tư Trình đã tìm con đường đúng đắn, nhưng yêu chiều Hứa Nguyện đến tận xương tủy, ý định thúc đẩy cốt truyện.
Hệ thống sốt ruột, tiêu tốn hết điểm cuối cùng để liên kết với Hứa Nguyện, đe dọa và dụ dỗ cô.
Nó tin chắc rằng chỉ cần Hứa Nguyện rời , Tạ Tư Trình sẽ yêu nữ chính.
hệ thống là hệ thống, nó làm hiểu tình yêu?
Sau khi trở về trường cũ để diễn thuyết, Tạ Tư Trình hiểu luôn nhớ đến cô gái nhỏ đáng thương trong nhà vệ sinh suốt nhiều năm.
Hắn thể nhịn , tìm hỏi thăm, quả nhiên biết cô đang học tại đại học Q, chỉ là cuộc sống vất vả.
Hắn lén lút tìm giúp đỡ cô.
Sau đó, ở buổi triển lãm nghệ thuật, gặp cô.
Thấy cô quấy rối, trong lòng nghĩ đừng quan tâm, nhưng tay chân lời.
Khi Hứa Nguyện đuổi theo , cũng định từ chối.
Dù thì theo cốt truyện, Hứa Nguyện đến bên cạnh là vì Phó Quân.
thấy cô căng thẳng, vụng về lấy chiếc khăn tay, tự dằn vặt nghĩ: Nếu cô mục đích khác, thì cứ để cô .
Hắn thể kiềm chế bản thân.
Tất cả cuộc đời của Tạ Tư Trình đều do tự kiểm soát, duy chỉ Hứa Nguyện là ngoại lệ.
……
Trong suốt thời gian Hứa Nguyện rời , Tạ Tư Trình bắt đầu nhiều lần làm trái với hệ thống, tìm cô, nhớ về cô.
Hắn thậm chí bắt đầu tự làm tổn thương .
Hệ thống vốn đã ở bờ vực nổ tung, Tạ Tư Trình làm rối tung, sụp đổ.
Tạ Tư Trình thậm chí còn tìm Phó Quân, nhưng ép buộc thành, cầu xin .
Phó Quân cơ hội báo thù, đánh cho Tạ Tư Trình dậy nổi, lấy của nhiều dự án.
Cuối cùng, để một câu: “Hình như cô chỉ thích theo , từ nhỏ đã như .”
“Chán ghét cô , đã để cô ở nước ngoài .”
Tạ Tư Trình bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tìm suốt bốn năm.
Người từ đến giờ điều khiển , một câu của Phó Quân, đùa giỡn suốt bốn năm trời.
14
Tôi sụp đổ cúi đầu, nước mắt kìm mà tuôn trào.
Tôi vì thiếu tự tin mà hệ thống lừa gạt.
Anh cũng vì thiếu tự tin mà Phó Quân lừa dối.
Hai kẻ ngốc nghếch.
Trong bóng tối, Tạ Tư Trình cuống quýt đưa tay lên mặt lau loạn xạ.
Động tác nhẹ nhàng nhưng giọng thì hung dữ:
“Không .”
“Khóc cũng vô ích, nhớ đã gì ?”
Chạy trốn, bắt , gãy chân.
“Hứa Nguyện, sẽ nhốt em , nhốt ngay bên cạnh .”
Giọng của Tạ Tư Trình đầy cương quyết, nhưng những ngón tay dừng mặt khẽ run rẩy.
Anh vẫn nghĩ rằng buồn vì tìm thấy.
Không còn cách nào khác, đành bám vai , chủ động dựa sát và thì thầm trách móc:
“Tạ Tư Trình, thật vô lương tâm.”
“Em thích nhiều như , mà còn coi em là gián điệp.”
Cả Tạ Tư Trình cứng đờ: “Em gì cơ…”
Tôi quỳ , cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập dữ dội, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khóe môi :
“Tạ Tư Trình, biết , từ lúc mở cánh cửa đó , đã thay đổi em .”
“Chính là chúng cùng , mới khiến Hứa Nguyện trở thành Hứa Nguyện của hiện tại.”
Tạ Tư Trình thể tin .
Vài giây , điều đáp là nụ hôn nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Cho đến khi quăng lên ghế sofa, mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Tôi chống tay ngực ngăn : “Còn chuyện với Từ Nhược Vân thì …”
Những tin tức và tờ báo lá cải, còn cả cuộc gọi nữa, rốt cuộc là chuyện gì?
Tạ Tư Trình đang cởi cúc áo thì khựng , nhưng giây chút do dự áp xuống, hề để kẽ hở.
“Chuyện do nhà gây , đã xử lý hết .”
“Cũng đã làm sáng tỏ .”
Tạ Tư Trình vùi đầu cổ , giọng chút ấm ức: “Em còn để ý đến nữa.”
“Vừa chỉ điện thoại của ông nội thôi, chỉ đầu ba phút, em đã biến mất .”
Tôi ngẩn .
Bánh đào… đúng là thích hợp cho già ăn.
Rất nhanh đó, Tạ Tư Trình khiến còn thời gian để mà ngẩn ngơ.
Chuyện vô lý đã xảy , nhưng mất hồn chỉ .
Khi tỉnh , tay đã trói chặt bởi chiếc cà vạt của .
“Anh biến thái thôi Tạ Tư Trình?!”
Tôi hổ giận dữ, chân đá loạn xạ.
Tạ Tư Trình đưa tay ấn chặt chân : “Vẫn còn một số món nợ tính.”
15
Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ ba giây đã kiệt sức bẹp xuống.
Thấy đã yên lặng, Tạ Tư Trình chỉnh tư thế, ôm chặt lòng.
Anh mở miệng, giọng điệu phần dè dặt: “Đứa bé ?”
Ngọn lửa giận trong lòng kìm nén chỗ phát tiết, bực tức đáp: “Đã bỏ .”
Khi khám năm đó, đứa bé đã ba tháng.
Trước khi rời , đã làm kiểm tra thân, Tạ Tư Trình lý do gì biết điều đó.
Tôi thẳng , tìm chút cảm xúc gì từ ánh mắt . Giận dữ thất vọng.
đều , chỉ sự thương cảm và xót xa.
Khi mặt của Tạ Tư Trình áp lên bụng , ấm từ khiến cứng đờ thân.
Bàn tay khô ráo, ấm áp của nhẹ nhàng vuốt ve bụng . Tôi cảm thấy nhột, cố gắng đẩy , nhưng nắm lấy, đan chặt mười ngón tay.
“Có đau ?”
“Xin , là .” Giọng nghẹn , “Hứa Nguyện, em mới 23 tuổi.”
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh, sống mũi kiềm mà cay xè.
Anh đang về năm mang thai.
cả hai chúng đều biết đó chỉ là một sự cố.
Tạ Tư Trình giờ luôn cẩn thận. Sự mềm lòng chỉ diễn trong khoảnh khắc.
Tôi Tạ Tư Trình, ngập ngừng : “Thật thì…”
“Cạch.”
Đèn phòng khách bật sáng cùng lúc cửa phòng mở .
Hứa Kỳ Dục ở cửa, rõ ràng là buồn ngủ, nhưng cất giọng đầy ấm ức:
“Mẹ, gần đây con ngoan như , mẹ đánh con?”
“Đừng đánh con nữa!”
16
Gần đây, nhà trẻ đang tổ chức lớp học về giáo dục an .
Hứa Kỳ Dục đã học rằng đánh trẻ con là phạm pháp.
Nếu ở nhà mẹ bắt nạt, tìm dì ở ủy ban khu phố để nhờ giúp đỡ.
Cậu nhóc còn học rằng, một đàn ông cần bảo vệ mẹ.
Vì , ngay giây đầu tiên thấy Tạ Tư Trình, đàn ông xa lạ , thằng bé lập tức xông tới.
Không lời nào, liền bắt đầu đấm đá loạn xạ, tay chân ngừng cào cấu Tạ Tư Trình.
Khi Tạ Tư Trình kẹp chặt tứ chi và ôm lòng, Hứa Kỳ Dục vẫn trừng đôi mắt đỏ hoe mà cảnh cáo:
“Đồ xa, dám bắt nạt mẹ , chú cảnh sát sẽ tới bắt chú !”
Tôi vẫn giải thích cho Hứa Kỳ Dục biết thân phận của Tạ Tư Trình.
Sống hơn bốn năm, bỗng dưng xuất hiện một cha, khả năng cao tối nay thằng bé sẽ mất ngủ.
Phải tiến hành từng bước.
Tạ Tư Trình cũng hiểu điều đó, để tự dỗ con ngủ.
Khi bước khỏi phòng, gian yên tĩnh đến lạ thường.
Như thể ai đến .
Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng, tỏ vẻ bình thản định rót một cốc nước uống, thì bất ngờ thấy bóng dáng ghế sofa.
Tạ Tư Trình cao gần 1m9, đang cuộn tròn trong chiếc ghế sofa dài chỉ một mét hai, giấc ngủ vẻ thoải mái.
Tôi tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm.
Không nỡ đánh thức , nhưng cuối cùng cũng thể kìm mà xuống sàn bên cạnh ghế sofa.
Tạ Tư Trình gầy nhiều, sắc mặt cũng , cằm lộ chút râu.
Anh trông như đã lâu nghỉ ngơi.
Trán còn Hứa Kỳ Dục cào một vết thương nhỏ, thật đáng thương.
Tôi định dậy tìm bông gòn và i-ốt, thì bỗng thấy một lực kéo nơi cổ tay.
Ngay giây , đã ôm lòng.
Tạ Tư Trình một tay giữ chặt hông , ôm chặt.
“Nhìn lâu như , còn tưởng em sẽ hôn .”
Người thật sự giả vờ ngủ!
Tôi đẩy đẩy ngực , nhưng đẩy .
Tôi tức giận: “Ai hôn , buông !”
Bất ngờ hôn mặt.
“Anh hôn.”
Bốn năm gặp, Tạ Tư Trình đã trở nên… vô liêm sỉ.
Anh ôm chặt lấy hông , mặt theo đó vùi hõm cổ .
Chỗ hõm cổ nhanh chóng trở nên ẩm ướt và nóng.
Tôi thoải mái cử động, siết chặt hơn.
Cái cổ bên cạnh chạm , Tạ Tư Trình ậm ừ lên tiếng:
“Xin .”
Đây đã là lần thứ hai Tạ Tư Trình xin .
Trái tim run lên: “Gì cơ?”