Chủ Mẫu Trọng Sinh - Chương 3
Đậu Phượng Lan ngước khuôn mặt tái nhợt lên : “Phu nhân, nô đáng chết, nô lạy .”
“Ngươi đập vỡ đầu cũng sẽ thông cảm . Đây là phủ của , tất cả mọi đều thuộc về . Cho dù ngươi chết ở đây, cũng sẽ ai đồng cảm.”
Đậu Phượng Lan cắn môi: “Phu nhân, nô làm thế nào? Chỉ cần thể cứu vãn nô đều dốc hết sức.”
“Ngươi thể ngược thời gian ?” Ta hỏi nàng.
“Phu nhân…”
Nếu thời gian thể ngược thì mọi đền bù đều vô nghĩa. Ta đã sai đường và bây giờ chỉ đúng hướng.
“Ngươi bỏ đứa bé thì Ngụy Húc sẽ ghi hận ? Nếu lúc thì cả nhà sẽ xem là kẻ thù.”
“Ta hang ổ giặc, đến khi chết cũng nơi nào để giải oan.”
“Đậu cô nương, trong mắt ngươi là ngu ngốc đến ? Việc ngươi đang làm đơn giản chỉ là lấy lùi làm tiến, khiến Ngụy Húc và bà bà càng thêm thương hại ngươi.” Ta .
Đôi má Đậu Phượng Lan khẽ run lên.
“Cho nên, ngươi chịu khổ vô ích , sẽ thay đổi chủ ý, nhất định sẽ hoà ly.” Ta .
Ta thêm: “Ngươi thật độc ác, thậm chí còn sẵn sàng giết chết con của . Hãy hai , ngốc thâm độc, cũng từng nghĩ sẽ để họ yên.”
Đậu Phượng Lan nắm chặt nắm đấm.
Ta tiếp tục : “Ngươi diễn đến đây là , để chút đáng thương mà qua diễn cho Ngụy Húc và bà bà xem , đừng lãng phí thời gian ở chỗ nữa.”
Ta gọi hai ma ma thô lỗ đến, cẩn thận đưa nàng về phủ Quốc công, đánh đập gây gổ với nàng.
Đồng thời, nhờ ngoài mua chuộc kể chuyện trong quán trà, để gã dùng tên giả kể câu chuyện về tình yêu và hận thù giữa Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan, cũng như vợ tội nghiệp và ngây thơ trong câu chuyện, chính là Quận chúa Hoa Dương .
Tiếng của Quốc công lan xa.
Mọi đều mắng Ngụy Húc là kẻ “bạc tình bạc nghĩa”.
Người đời rằng chặn một mũi tên cho mà mất bốn năm mới bình phục vết thương. Người đời cũng khen ngợi lòng trung thành là dũng của phụ thân , vẻ giản dị của và cả đống của hồi môn hào phóng.
Sau nhiều tháng ầm ĩ gà bay chó chạy, Ngụy Húc thể chịu nổi nữa nên hoà ly với , trả bộ số hồi môn.
“Hai đứa trẻ thể ở với nàng .” Hắn .
Ta : “Hai đứa con bất hiếu, đều giao cho ngươi hết.”
Ta cần tình yêu nên quan tâm đến ai yêu .
Ta chỉ giữ cái mạng mà thôi.
7
Ta đã học tất cả những kỹ năng mà một phụ nữ quyền thế nên học.
Trong đó quản lý tài sản là cơ bản nhất.
Của hồi môn của phong phú, trong cung vẫn còn một số tài sản cũ, ngoài đã bí mật làm ăn ở Giang Nam bốn năm, may mắn kiếm tiền nhờ kinh doanh mua bán.
Ta giàu chảy mỡ trong sự cô đơn.
Ta đã tặng miễn phí những món đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ cực kỳ quý hiếm cho chị họ là Công chúa An Ninh.
Công chúa An Ninh thường xuyên mời đến phủ Công chúa làm khách và khen ngợi dứt.
Các gia đình quý tộc ở kinh thành luôn sủng đạp , thấy Thái hậu và Công chúa quý trọng nên đều gửi thiệp mời dự tiệc.
Ta cũng sẽ .
Sau khi hoà ly với , Ngụy Húc cưới Đậu Phượng Lan.
Kiếp hiến tế , phủ Quốc công thuận buồm xuôi nước lấy hết của hồi môn của , đủ để Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan sống sung túc mấy năm.
Trong kiếp , Ngụy Húc nhiều điều cân nhắc.
Chuyện tình của với Đậu Phượng Lan bại lộ, danh tiếng của phụ nữ cũng hủy hoại. Để nàng làm phu nhân Quốc công thì chẳng gia đình quý tộc nào lui tới.
Đừng mẫu thân đồng ý mà ngay bản thân Ngụy Húc cũng .
Hắn ích kỷ đến tột cùng.
Không thể nắm chắc chiến thắng, Đậu Phượng Lan còn đoan trang và tao nhã như kiếp nữa.
Nàng bắt đầu tỏ tham lam và vội vàng.
Ngụy Húc ghét nhất những phụ nữ sỏi đời, thấy càng khiến ghét nàng hơn.
Họ ghét như chó với mèo.
Phủ Quốc công chướng khí mù mịt.
Ta rảnh để ý đến họ, chỉ thường xuyên tiến cung làm bạn với Thái hậu nương nương.
Bỗng nhiên Vương Tiệp dư dẫn theo tiểu Hoàng tử nhà đến chơi với Thái hậu.
Ta thờ ơ với mọi nhưng nồng nhiệt với Bát hoàng tử. Năm nay nó mười ba tuổi, mang bánh cho nó ăn hỏi han bài tập về nhà.
Vì thích nó nên Thái hậu cũng nhiệt tình với mẹ con nhà họ hơn so với những phi tần khác.
“Là nhớ Sưởng Nhi ?” Thái hậu hỏi .
Bà cho rằng vì Bát hoàng tử gần bằng tuổi con trai Ngụy Sưởng của nên mới đặc biệt coi trọng.
Ta lắc đầu: “Không. Sưởng Nhi trông giống Ngụy Húc, lạnh lùng và kiêu ngạo. Mối quan hệ của con với nó đã kết thúc ngày hoà ly. Con chỉ nghĩ rằng Bát hoàng tử thông minh, mạnh mẽ, tướng mạo .”
Thái hậu giật .
Lần đầu tiên bà nghiêm khắc cảnh cáo một chút: “Hoa Dương, trong cung cẩn thận lời và hành động. Đừng tham gia những tranh chấp giữa các Hoàng tử.”
“Thái hậu Nương nương, con bao giờ làm điều gì khác thường, cũng cần đặc biệt ưu ái nó. Con chỉ lấy cớ ‘nhớ con trai’ để đến gần nó hơn mà thôi.” Ta .
Ta biết vài năm nữa Thái tử sẽ phế truất, Tam hoàng tử tranh giành ngai vàng đã lâu nên qua đời vì bệnh tật do sức khỏe yếu.
Trong số các Hoàng tử trưởng thành, những còn ít tiềm năng, sơ cũng thấy thể làm Hoàng đế.
Ta làm quỷ hai mươi năm, nên biết hai mươi năm ở kinh thành sẽ nhiều sự kiện lớn, tương lai Bát hoàng tử sẽ là Thái tử.
Ta đối xử với mẹ con họ, chuyện lợi ích về phía nào mà chỉ xây dựng một tình bạn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng và thế cục cũng thay đổi đáng kể.
Bốn năm , quả nhiên Thái tử phế truất, vướng tranh đấu gia tộc, những nhà gia thế đều giết . Còn Tam hoàng tử quả nhiên cũng bệnh như dự đoán.
Bát hoàng tử mười bảy tuổi phong làm Thái tử.
Vị trí ở chính cung đã bỏ trống từ lâu, nhưng phụ thân và ca ca của Vương Tiệp dư lập công nên nàng phong làm Hoàng hậu.
Ta đã trải qua nhiều mối quan hệ nóng lạnh trong cung, Vương Hoàng hậu gặp bất kỳ phu nhân nào, duy chỉ thích mỗi . Nàng sẽ bao giờ quên lòng mà đã thể hiện với mẹ con nàng lúc nghèo hèn.
Nàng cũng dã tâm giống như Thái hậu, nhưng trong tim chút yếu lòng.
Giá trị của ngày càng cao hơn.
Thậm chí Hoàng đế còn ban cho một cuộc hôn nhân khác, rằng nếu tái hôn và sinh con thì tương lai sẽ kế thừa vương vị của Thục Vương, phong làm Quận vương.
Ta cứ quấn lấy Hoàng đế lóc kể lể, dùng phụ thân quá cố của làm lá chắn để từ chối các cuộc hôn nhân.
Lúc đứa con vô ơn Ngụy Sưởng mới đến tìm .
“Nương, đây là thiệp mời. Tháng con đính hôn.” Nó .
Kết hôn sáu lễ, lễ đính hôn là khi nhà trai mở tiệc chiêu đãi thân của .
Ta nhận lấy thiệp mời, xem xét bình tĩnh : “Không biết rảnh .”
Ta sẽ .
Đời bao giờ nghĩ tới việc trở phủ Quốc công thêm lần nữa.
Sắc mặt Ngụy Sưởng thay đổi: “Nương, đã nhiều năm như mà vẫn thể tha thứ cho chúng con ? Chúng con từng hại .”
Ta nó.
Sau khi hoà ly, đã cố gắng sống . Kiếm tiền, kết giao bạn bè, hiếu thuận với Thái hậu, hiếm khi quá khứ.
Cho đến khi lời của Ngụy Sưởng làm nhớ đến cái chết bi thảm của ở kiếp .
Cũng thật trùng hợp, kiếp của chết đúng hôm nay.
Tình cờ thay đó là ngày Ngụy Sưởng đến gặp , làm nhớ cái chết bi thảm của một cách sống động.
8.
Kiếp bước sai một bước thì ngàn bước cũng sai, và chết ngày đầu tiên của tháng 9 năm Vĩnh Xương thứ 32.
Kiếp cũng giống kiếp , là một ngày nắng thu thật , bầu trời trong xanh một gợn mây, khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng.
Ta chết trong Huệ Ninh lâu của phủ Quốc công.
Kiếp khi trở về kinh thành, phát hiện mối tình giữa Ngụy Húc và Đậu Phượng Lan nên trong lòng vô cùng tức giận.
Kể từ giây phút đó, cơn giận xâm chiếm lấy .
Ta náo loạn ở phủ Quốc công đòi đuổi Đậu Phượng Lan , Ngụy Húc tức giận: “Nàng biết nàng là sư phụ của Tụng Tụng ? Đến cả ân sư của con mà nàng cũng tha.”
“Nàng là ân sư ?” Ta hỏi Ngụy Húc.
Ngụy Húc: “Ta sẽ cãi với nàng, nàng là Quận chúa Hoa Dương cao quý, Thái hậu chống lưng.”
Hắn nghĩ quá mạnh.
Sau khi Đậu Phượng Lan rời , con gái Tụng Tụng của thất vọng, nó đã thầm nhiều lần và mong Đậu Phượng Lan .
Con trai Ngụy Sưởng của cũng khó chịu, nó thích ăn giò thuỷ tinh do Đậu Phượng Lan làm và ai thể làm chúng ngon như nàng.
Mẹ chồng thì bí mật đến thăm Đậu Phượng Lan đang mang thai, theo bà đến đó liền Ngụy Húc đổ cho tội danh “đánh mẹ chồng”, ngay cả Thái hậu cũng xoa dịu Ngụy gia để bảo vệ .
Ta trở về phủ Quốc công.
Ngụy Sưởng biết Đậu Phượng Lan đang dưỡng thai ở thôn trang nên cố ý tìm thuốc mang đến cho nàng và ăn ở luôn bên .
Thấy em gái buồn, nó còn dẫn luôn cả Tụng Tụng theo.
Ta nhanh chóng phát hiện sự phản bội của chúng và gọi cả hai đến: “Sưởng Nhi, ngươi quỳ xuống cho !”
Ngụy Sưởng đồng ý: “Quận chúa Hoa Dương thật uy nghiêm!”
Nó noi gương phụ thân và luôn gán cho cái mác “dùng quyền thế để đàn áp khác”.
Con gái thì yếu đuối hơn, nó quỳ thụp xuống: “Nương ơi, tất cả là của con. Người đừng giận nữa. Sau con sẽ đến thăm dì Lan .”
Ngụy Sưởng tuổi còn nhỏ đã học theo phong cách của Ngụy Húc: “Từ giờ trở , cả gia đình chúng đều là nô tài của , Quận chúa Hoa Dương!”
Ta tức giận đến run cả , cầm lấy chiếc bình ném nó.
Vì từng thương nên ban đêm cứ ho suốt, nhiều lúc còn ho máu tươi.
Hai đứa nhỏ càng xa cách hơn.
Chúng với mọi rằng điên.
Thái hậu gọi đến hỏi thăm, khuyên hoà ly nhưng mà chỉ quyết tâm đấu với bọn họ đến cùng.
Con trai Ngụy Sưởng đẩy xa. Nó đối xử với Đậu Phượng Lan như mẹ ruột và hiếu thảo với bà bà, nhưng mỗi lần thấy nó đều châm chọc mỉa mai.
Con gái vì sợ mà cũng dần xa lánh.
Năm thứ hai khi trở về kinh thành, Đậu Phượng Lan đã sinh đẻ xong, đứa con của nàng để nuôi dưỡng trong thôn còn nàng thì phủ Quốc công.
Nàng cũng hệt như kiếp , mềm yếu nhưng đầu liền khiêu khích. Ta nhịn mà trừng phạt nàng, khiến Ngụy Húc càng thương hại Đậu Phượng Lan hơn, còn hai đứa con sang trách móc .
Mọi bên ngoài đều điên.
Ngụy gia nhốt nhưng bọn họ chèn ép từng chút một.
Người quản sự đắc lực nhất của đã chết, là chết thảm mặt . Con chó nhỏ nuôi cũng đập đá đầu. Ta phát điên chạy đến tính sổ với đám bọn họ.
Ta ăn ngon ngủ yên, căng như dây đàn.
Việc chuyển đến Huệ Ninh lâu tĩnh dưỡng là chủ ý của .
“Nương ơi, nương, mau ngoài , cháy!” Con trai bên ngoài hét lên.
Khói dày đặc cuồn cuộn, vội vàng mở cửa thì thấy Ngụy Sưởng đang ở cửa.
Không biết cháy ở nơi nào.
Ta kéo nó: “Đi thôi, Sưởng Nhi, nhanh thôi!”
nó đã đẩy .
Lúc đẩy xuống lầu còn thấy nó : “Ta nghị thân, vì một mẹ điên khùng như bà mà tìm một cô nương . Nương, hãy làm cho con trai chút chuyện .”
Ta đẩy xuống cầu thang cao chót vót.
Huệ Ninh lâu lửa lớn thiêu trụi và cũng thiêu chết cầu thang.
Thái hậu Nương nương tức giận.
Tuy nhiên, Ngụy Sưởng dẫn theo em gái tiến cung, với Thái hậu: “Huệ Ninh lâu là do chính nương dọn , nương đã điên từ lâu .”
“Thái hậu Nương nương, bà chỉ hành hạ chính mà còn hành hạ cả con.” Nó xắn tay áo cho Thái hậu xem cánh tay đầy sẹo của .
Đó là vết thương do nó tự gây để đổ tội cho .
Con gái chỉ biết .
Nó thật ngu ngốc, ngây thơ và bất tài, giống hệt .
Nước mắt Thái hậu lăn dài.
Ngụy gia luôn điên. Kẻ điên tự thiêu, chấm dứt nỗi thống khổ của Ngụy gia, mọi đều thương hại Quốc công, rằng cuối cùng cũng đã vượt qua và còn chịu sự hành hạ của mụ điên nữa.
Và lời khai của con trai là vũ khí chí mạng nhất.
Tại nó ghét đến ?
Khi rời nhà, nó mới sáu tuổi và mới vỡ lòng một năm.
Vừa vỡ lòng thì con gái Ngụy Tụng của đã hiểu biết, học một biết mười. Còn đứa con trai ham chơi, chuyên tâm học hành nên quả thật nghiêm khắc với nó.
Vì điều mà nó ghi hận , ngần ngại cấu kết với ngoài hãm hại , ép phát điên, thậm chí giúp nhà Ngụy gia giết ư?
Bây giờ nó mặt , cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, còn châm lửa đốt nữa mà : “Chúng bao giờ làm tổn thương .”
Hễ cứ lùi một bước thì vẫn đầy thương tích.
Bọn họ hề thay đổi chút nào, là đã thay đổi và tự cứu lấy chính .