Chướng Ngại Thân Mật - Chương 3
08
Giọng của Thẩm Quý Huyền gọi thần trí của trở về: “Hôm nay uống chút rượu ?”
Tôi sửng sốt một chút.
Tửu lượng của kém, thể là trình độ một ly đã gục, hơn nữa uống say… Còn thể vô lễ với khác.
Cho nên bình thường trừ khi mặt bạn cực kỳ thân thiết, cơ bản sẽ dính đến rượu.
“Hôm nay là sinh nhật .” Thẩm Quý Huyền .
“Thì là như .” Tôi xin , nhịn xung quanh: “Chỉ hai chúng ?”
Sinh nhật Thẩm Quý Huyền những năm đều long trọng.
Khóe miệng nhếch lên một nụ nhạt: “Lười ứng phó với những khác, chỉ cùng đón sinh nhật cùng em.”
Tim đập thình thịch, ít khi đối xử đặc biệt trắng trợn như , lập tức biết nên hưởng ứng như thế nào, chỉ thể cúi đầu khó khăn một tiếng: “… Được.”
Trong giai điệu du dương ngâm xướng của ban nhạc, bất tri bất giác đã uống xong ly thứ nhất, Thẩm Quý Huyền tự nhiên rót rượu cho .
Tôi vội vàng từ chối: “Tửu lượng của kém…… Thật sự uống nổi nữa .”
“Đây là rượu trái cây, độ thấp.” Anh : “Cảm giác bây giờ của em còn ?”
Quả thực ngoại trừ nóng , đầu óc cũng choáng lắm.
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật , gật đầu, tiếp tục ngăn cản .
Bên đột nhiên truyền đến tiếng dao nĩa kim loại va chạm kịch liệt với bàn ăn, giật , đầu theo tiếng động, vặn đối diện với ánh mắt tức giận của Phó Cẩn Qua.
“Đừng để ý đến .” Thẩm Quý Huyền đổi miếng thịt bò bít tết đã cắt xong đến mặt : “Nghe đây là thịt bò Wagyu từ Úc vận chuyển bằng đường hàng , vị vô cùng tươi ngon, em nếm thử xem.”
“A, .” Tôi miễn cưỡng lấy tinh thần, gắp một miếng thịt bò bỏ miệng, nhịn cong mắt : “ là ăn ngon.”
Anh sờ sờ đầu , cũng : “Em thích là .”
Đại khái là bởi vì độ của rượu trái cây thật sự thấp, uống xong hai ly vẫn cảm thấy bản thân vô cùng tỉnh táo.
Cho dù trái tim đập nhanh, ánh mắt Thẩm Quý Huyền cũng che giấu mang theo vài phần mê ly.
“Tôi nhà vệ sinh.” Tôi mở miệng, âm cuối nhẹ mềm.
Anh gật đầu, lo lắng dặn dò: “Em say , tìm nhân viên phục vụ nữ cùng em.”
Tôi lắc đầu, đặt khăn ăn trở bàn lên, cơ thể nhịn chút lay động.
“Không chứ?” Thẩm Quý Huyền dậy đỡ lấy .
Phó Cẩn Qua chẳng biết từ lúc nào đã ở phía chúng , một tay đẩy tay đang khoác bên hông : “Đừng động tay động chân với cô !”
Chính bài xích sự thân cận của , ngay cả chạm tay cũng cảm thấy chán ghét, nhưng cũng cho đàn ông khác tới gần .
Trước đây biết điểm của , vẫn chú ý giữ cách với khác giới.
hiện tại, chúng đã chia tay .
Trong lòng mơ hồ một cơn tức giận, nhưng ngại đây là nơi công cộng, tiện huyên náo quá khó coi: “Bảo nhân viên phục vụ đổi vị trí cho chúng .”
Thẩm Quý Huyền nhẹ giọng : “Được.”
So sánh với , Thẩm Quý Huyền bình thường hơn nhiều.
Trong mắt Phó Cẩn Qua chút thể tin nổi: “Tống Thi…”
Có lẽ nghĩ tới sẽ đánh rơi mặt mũi của như .
Tôi để ý đến , xoay nhà vệ sinh.
09
Trở phòng ăn, nhân viên phục vụ đã đổi chúng đến góc dựa tường.
“Xin , chỉ chuẩn quà, còn ảnh hưởng đến hứng thú của …” Tôi áy náy với Thẩm Quý Huyền.
Anh , dùng cằm chỉ phía : “Tôi cảm thấy em ảnh hưởng đến hứng thú của .”
Tôi theo tầm mắt về phía , lúc mới phát hiện Phó Cẩn Qua vẫn chằm chằm , ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Quý Huyền cong môi: “Tôi cho em xem một thứ thú vị.”
Anh một tay chống bàn ăn cúi xuống, nụ hôn dịu dàng rơi môi .
“Đm!” Trong tiếng nhạc ồn ào, Phó Cẩn Qua mắng một tiếng, bước nhanh qua kéo Thẩm Quý Huyền , đấm mạnh mặt : “Ai cho mày cmn hôn cô !”
Thẩm Quý Huyền cũng khách khí, trở tay nắm lấy cổ áo hung hăng đánh .
Quản lý nhà hàng vội vàng ngăn cản.
Tôi vội vàng che chắn mặt Thẩm Quý Huyền, khóe môi đã tràn tơ máu, hai má cũng sưng lên.
Thấy bảo vệ Thẩm Quý Huyền, Phó Cẩn Qua càng thêm tức giận, còn động thủ thêm lần nữa, quát ngăn : “Anh còn dám chạm một cái sẽ báo cảnh sát!”
Phó Cẩn Qua cắn răng: “Em đau lòng ?”
Tôi cũng để ý tới địa điểm nữa, thể nhịn nữa: “Tôi đã chia tay với từ lâu , lên cơn cũng giới hạn thôi chứ.”
Hắn thở hồng hộc trừng mắt .
Tô Lộ tới giữ chặt , mặt cô rõ ràng chút kinh ngạc, cố nén cảm xúc dịu giọng khuyên nhủ: “Cẩn Qua, chúng về.”
Tôi dìu Thẩm Quý Huyền rời .
“Tên mù như gì chứ?” Phó Cẩn Qua lời ác liệt khó : “Có điều cũng xứng đôi với em.”
Tôi bình tĩnh : “Cám ơn.”
Sắc mặt của âm trầm.
10
Tôi mua một ít thuốc ở hiệu thuốc gần đó, đơn giản xử lý qua vết thương cho một chút ở xe.
“Đau ?” Tôi dùng túi chườm đá đắp lên mặt .
Anh gật đầu.
Tôi nhẹ giọng : “Đáng đời.”
“Đó là nụ hôn đầu của em ?”
Tôi trừng mắt , mím môi lời nào.
Anh nở nụ , đắc ý: “Trận đánh đáng giá.”
Tôi ném túi đá cho , làm bộ xuống xe: “Xem cũng đau lắm, đúng lúc hôm nay đã khuya , về đây.”
Anh vội vàng giữ chặt , nụ tác động đến vết thương ở khóe miệng, đau đến rít một : “Đừng tức giận, sai .”
Anh kéo tay thể hiện yếu thế: “Còn hai tiếng nữa là qua mười hai giờ, còn ăn bánh kem .”
Bộ dạng của Thẩm Quý Huyền khiến nghĩ tới ba năm , khi chúng quen thuộc , cũng thay đổi bộ dáng lạnh lùng cứng nhắc cự tuyệt khác ngoài cách xa ngàn dặm lúc ban đầu, chịu ấm ức sẽ nổi giận với , làm sai chuyện sẽ chủ động dỗ dành .
Anh như , ngược làm cho cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
“Vậy mua cho một cái bánh kem nhé?”
Anh nở nụ : “Được.”
Mua xong bánh kem, đề nghị: “Có chỗ em chăm sóc lúc ?”
Anh như ngược làm cho cảm thấy chút ngoài dự liệu, cho rằng sẽ chán ghét nơi đó.
Dù nơi đó lưu giữ nhiều ký ức thể chịu nổi của .
“Ừm.”
Bất ngờ thay, căn phòng quét dọn sạch sẽ, bố cục và bài trí cũng đều là dáng vẻ lúc .
Thẩm Quý Huyền đặt bánh kem xuống, trực tiếp dẫn đến một căn phòng.
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở , trong lòng run rẩy.
Đập mắt là nhiều búp bê gấu Pooh, đặt ngay ngắn giường và bàn trải khăn trải bàn ren.
“Những thứ , đều còn giữ .”
Sau khi Thẩm Quý Huyền gặp tai nạn giao thông, bởi vì tụ máu trong não đè lên thần kinh thị giác dẫn đến mù tạm thời.
Bác sĩ , đại não hấp thụ tụ máu đại khái cần ba đến năm tháng, nếu như vẫn thể khôi phục thị lực thì sẽ tương đối phiền toái.
Mới đầu Thẩm Quý Huyền thích ứng bóng tối, trở nên ngày càng nóng nảy, sẽ đem tất cả những thứ thể chạm ở bên quét hết xuống đất, từ chối ăn cơm, từ chối xe lăn, tình nguyện bản thân lảo đảo ngã đến mức khắp xanh tím cũng để cho đỡ.
Anh đuổi liên tiếp đuổi ba bốn hộ lý , là duy nhất ở .
Bởi vì yên tâm tắm một , chỉ thể lưng chờ ở trong phòng tắm, luôn luôn chú ý xem ngã .
Lúc mặc quần áo cẩn thận làm rơi khăn tắm, cúi sờ soạng, kết quả dập đầu lên bồn rửa tay, đau đớn kêu thất thanh.
Tôi vội vàng xoay xem xét tình hình, những thứ thể đập mắt, nhất thời máu nóng dâng trào.
Anh dứt khoát buông bỏ quần áo của chính , để cho giúp .
Chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông trẻ tuổi như , cả đều tê dại, mặt đỏ tới mang tai giúp mặc quần.
“Cô run rẩy cái gì?” Anh trào phúng: “Chưa từng thấy đàn ông ?”
Trong thời gian đã sớm châm chọc khiêu khích quen , nể mặt tiền, cũng tức giận lắm.
Chủ yếu là, dáng cũng tệ lắm.
Lâu ngày, phát hiện đầu giường Thẩm Quý Huyền đặt một món đồ chơi gấu Pooh, vô cùng yêu thích con búp bê , ngoại trừ chính bản thân thì cho bất cứ kẻ nào đụng , theo lý thuyết thì tính tình của giống tính trẻ con như .
Một ngày nọ, vô tình hỏi.
Vốn tưởng rằng Thẩm Quý Huyền sẽ ghét bỏ nhiều lời như , ngờ khi trầm mặc một lát, về quá khứ của .
“Năm 8 tuổi, mẹ đặt con búp bê trong vòng tay và với rằng bà đã ghi âm giọng của trong đó, bảo nhớ bà thì nhấn công tắc, bà sẽ về sớm thôi, nhưng cho đến khi con búp bê hỏng và thể phát âm thanh nữa, bà vẫn trở về lần nào nữa.”
Sau mới biết, tim bà vấn đề, rời là vì làm phẫu thuật, nhưng phẫu thuật thất bại.
“Biết vì chỉ giữ cô ?”
Tôi ngẩn : “Vì ?”
Khóe môi nhếch lên một nụ nhàn nhạt: “Bởi vì giọng của cô giống bà trong trí nhớ của .”
Vì để Thẩm Quý Huyền còn chán nản như nữa, làm một hành động giống nữ chính trong phim Hàn Quốc.
Tôi gửi cho một con búp bê gấu nhỏ mỗi ngày, đồng thời ghi những lời động viên trong đó.
“Chờ tập hợp đủ một trăm con búp bê, thể thấy đồ vật .”
Lúc lấy búp bê, quả nhiên mở hình thức trào phúng: “Cô cho rằng cô đang phim thần tượng ?”
Tôi cũng chút hổ: “Đây đều là bỏ tiền mua, nếu hiệu quả, chuyển tiền cho .”
Anh nắm chặt con búp bê, cúi đầu biết đang suy nghĩ điều gì, thật lâu , khẽ một tiếng.
Đáng tiếc ba tháng trôi qua, Thẩm Quý Huyền vẫn hồi phục.
Đi bệnh viện làm kiểm tra, là thần kinh thị giác teo nhỏ, cần chút thời gian để khôi phục .
Anh xong, phản ứng bình thản hơn nhiều so với lúc đầu, bình tĩnh bảo đẩy trở về.
Mãi đến một năm , ngoài mua đồ trời đổ mưa to, lo lắng Thẩm Quý Huyền ở nhà một , vội vã trở về.
Hơn nửa ngày phần mềm gọi xe cũng xe nhận đơn, vất vả lắm mới bắt xe taxi, mới phát hiện bên trong đã .
Hơn nữa đó còn là Phó Cẩn Qua.
Hắn là họa sĩ thành danh từ thời niên thiếu, tướng mạo thể so với Ái Đậu đang nổi tiếng, mạng nhiều fan nữ.
Tài xế vui tươi hớn hở : “Là trai nổi cô dầm mưa, bảo tới đón cô.”
Tôi kinh ngạc thôi, luôn miệng lời cảm ơn với .
Mà Phó Cẩn Qua chỉ liếc một cái lúc ban đầu, liền cứ mãi gì nữa.
Sau đó, xe tông đuôi xe và va chạm với một chiếc xe tải, chúng đều thương, mà Phó Cẩn Qua vì bảo vệ mặt , thủy tinh vỡ nát đâm xuyên qua lòng bàn tay.
Cũng chính là lần ngoài ý , khiến cho vận mệnh vốn chút giao nào của chúng trói buộc với .
Sau mới biết, ngày đó Phó Cẩn Qua bảo tài xế đón , là bởi vì cách ăn mặc của và Tô Lộ sáu bảy phần tương tự .
Sau khi xảy tai nạn giao thông, xin nghỉ với Thẩm Quý Huyền, sợ lo lắng nên nhắc tới chuyện thương.
Một thời gian , nhận điện thoại của .
Trong giọng của Thẩm Quý Huyền khó nén nổi niềm vui sướng: “Tống Thi, thể thấy .”
Tôi cũng vui mừng thay cho : “Vậy thì quá!”
Anh hỏi đang ở , gặp .
Tôi do dự một lát, thấy : “Anh đã hồi phục , công việc của cũng còn ý nghĩa gì nữa. Vừa đúng lúc, xin từ chức với .”
Anh rõ ràng ngờ tới câu trả lời của , trầm mặc vài giây mới hỏi : “Vì ?”
“Anh biết Phó Cẩn Qua ? Anh là một họa sĩ, thời gian chúng xảy tai nạn giao thông, vì bảo vệ mà thương tay , cần chăm sóc .”
“Nếu như cô đã thời gian, qua điện thoại cũng .” Anh khẽ hít một : “Anh thích em.”
Tôi ngây ngẩn cả , thật lâu mới : “ mà, đã đồng ý làm bạn gái của .”