Cố Nhân Quy - Chương 5
11
Hồn phách rung động, trôi dạt mông lung, một luồng sáng kéo dòng chảy thời gian.
Trong dòng thời gian , thấy những chuyện xảy khi chết.
Tam hoàng tử Minh Thần đăng cơ, dùng thân phận đế vương mà cầu xin giám chính của Khâm Thiên Giám tìm cách cải tử sinh.
Sau khi qua đời, A tỷ đau đớn tột cùng, bệnh cũ tái phát, liệt giường, sinh mệnh mong manh.
Phế thái tử Minh Huân ngày đêm chăm sóc nàng, nhưng bệnh tình của A tỷ vẫn hề thuyên giảm.
Giám chính : “Bệ hạ, sinh tử số, nhân quả đã định. Dẫu cưỡng cầu phục sinh Nhậm cô nương, kết cục chắc đã .”
Minh Thần quỳ xuống Khâm Thiên Giám: “Trẫm nguyện trả bất cứ giá nào, chỉ mong giám chính cho Nguyên Nguyên một cơ hội sống !”
Giám chính thở dài, đưa phương pháp.
Ông , trong mười vạn đại sơn một gốc nhân sâm đã sống hơn chín ngàn chín trăm năm. Nó thể khai mở linh trí, nhưng thai nghén một viên linh đan.
Chia viên linh đan làm hai phần, một nửa dùng để hấp thụ long khí, nửa còn để ôn dưỡng hồn phách của .
Sau khi dung hợp hồn phách gốc nhân sâm , khi cơ duyên chín muồi, thể hóa thành tinh quái, biến thành hình , sống một kiếp.
Cái gọi là “cơ duyên”, chính là dùng long khí của đế vương để nuôi dưỡng linh hồn.
Minh Thần hề do dự mà : “Xin giám chính thi pháp, trẫm nguyện dùng long khí ôn dưỡng hồn phách của Nguyên Nguyên!”
“ ngài chân long thiên tử.” Giám chính cảm thán, “Tất cả… đều là số mệnh trêu đùa.”
Long khí của phế thái tử đã tiêu tán, chỉ đời hoàng đế kế tiếp mới thể sở hữu long khí.
Mà A tỷ của , đã mang thai cốt nhục của phế thái tử, mang theo đứa bé gả cho Minh Thần.
Long khí hội tụ đứa trẻ, Minh Thần hạ chiếu thiên hạ, lập nó làm thái tử.
Đứa trẻ chính là Minh Húc.
“Minh Húc, con phù hộ cho dì con đó.” A tỷ dịu dàng vuốt bụng, nhẹ giọng , “Trước , dì con từng , nếu sinh con, sẽ đặt tên là Húc, ấm áp rực rỡ.”
Không lâu khi A tỷ gả cho Minh Thần, phế thái tử u sầu mà qua đời.
A tỷ lặng lẽ trong Khôn Ninh cung, ngắm cây cối ngoài cửa sổ, suốt ngày chẳng một lời.
Nhìn thấy dáng vẻ tịch liêu của nàng, đau đớn đến bật , nước mắt tuôn rơi thể kìm nén.
Ta ôm lấy nàng, lau khô nước mắt cho nàng, nhưng chỉ thể xuyên qua cơ thể nàng mà thôi.
A tỷ, A tỷ… tim đau lắm…
Hóa , khi Minh Húc chào đời, tim mạch đã trọn vẹn, nguyên nhân chính là do dưỡng hồn phách .
Hóa , mà Khâm Thiên Giám từng sẽ hấp thu long khí, ai khác, mà chính là !
Hóa , mới là kẻ khiến Minh Thần từ nhỏ đã hoàng hậu đề phòng, là kẻ gây tất cả bi kịch.
Nửa viên linh đan , chính là trong bụng A tỷ.
Sau khi Minh Húc đời, nó xuất hiện trong .
Ta Minh Húc dần lớn lên, tựa lòng A tỷ, hiếu kỳ hỏi: “Mẫu hậu, đêm qua con mơ thấy một bé nhân sâm tinh. Nàng ríu rít chơi đùa với con, trông đáng yêu lắm.”
A tỷ xong, che mặt mà .
Minh Thần nhận tin, vội vã chạy đến.
A tỷ nức nở: “Hoàng thượng, Nguyên Nguyên tỉnh .”
Minh Thần sững tại chỗ một lúc, đó mới tránh chỗ khác, thở hổn hển.
Minh Húc mỗi lần mơ thấy , đều ấm ức hỏi: “Mẫu hậu, nhân sâm tinh cứ đánh con hoài, nàng thích con ?”
A tỷ biết làm , chỉ đành vỗ về , nhưng lưng thầm than thở: “Hai oan gia nhỏ.”
Lại thêm sáu năm nữa trôi qua.
Minh Thần những năm dốc lòng cai trị, chăm lo thiên hạ, trở thành minh quân.
Cuối cùng, cũng thiên đạo thừa nhận, trở thành chân long thiên tử, tụ hội long khí.
Minh Húc vẫn còn nhỏ, chịu nổi việc dùng long khí để nuôi dưỡng hồn phách .
Minh Thần bèn nhờ giám chính, đem nửa viên linh đan đặt cơ thể .
Thời gian trôi qua như nước chảy, Minh Thần ngày một già .
Long khí ngày càng hùng hậu, mà hồn phách của cũng càng lúc càng trọn vẹn.
Long khí là minh chứng cho lòng dân hướng về. Hắn trở thành một hoàng đế đủ để bách tính yêu mến.
Hậu cung sáu cung phi tần, nhưng ông từng sủng hạnh ai.
Hắn đặc biệt sủng ái Yến phi, chỉ là để cân bằng thế lực triều đình.
A tỷ khuyên nhủ: “Hãy buông bỏ Nguyên Nguyên , con bé sẽ trách .”
Minh Thần lắc đầu : “Vì chuyện của cha nàng , Nguyên Nguyên ghét cay ghét đắng những kẻ tam thê bảy , phản bội bội bạc. Nếu đụng đến nữ nhân khác, đợi khi nàng tỉnh , nhất định sẽ chê bẩn.”
…
Nhờ nửa viên linh đan trong Minh Thần, ban đêm thể mơ thấy . Hắn thường xuyên chạy đến kể cho A tỷ về sự trưởng thành của .
“Nguyên Nguyên đã thể cử động , mỗi ngày vẫy vẫy râu nhân sâm, đuổi theo hổ báo trong rừng.”
A tỷ mỉm : “Nó , từ nhỏ đã nghịch ngợm như .”
“Nguyên Nguyên thật thông minh, giám chính phái một con hồ ly nhỏ dạy nàng đạo pháp, nàng học cực kỳ nhanh.”
A tỷ tự hào : “Đó là điều đương nhiên, từ sáu tuổi con bé đã thể thuộc làu làu bài giảng của phu tử, từng chữ sót.”
Lại thêm nhiều năm trôi qua.
Một ngày nọ, Minh Thần xông Khôn Ninh cung, lo lắng : “Nguyên Nguyên vượt qua lôi kiếp, thương khi hóa hình.”
A tỷ giật bật dậy, nước mắt lưng tròng: “Người mau đón con bé về nhà, nó đau lắm đó.”
Vậy là, nhập cung, trở thành phi tử của lão hoàng đế Minh Thần.
Hai nửa linh đan hợp , hồn phách chỉnh.
Khi tỉnh , Minh Thần vẫn túc trực bên cạnh.
Ta rơi lệ, đưa tay chạm mặt : “Ơ? Đại ca, chỉ ngủ một giấc, già nhiều thế?”
Minh Thần nắm lấy tay , nghẹn ngào nên lời.
Ta khẽ : “Huynh già , nhưng vẫn .”
Vận mệnh, liệu thật sự thể thay đổi ?
Ngoài trời sấm vang rền, một lần nữa độ kiếp.
Lần , nhất định lên trời hỏi lão thiên gia một câu:
Vì … nhất định để A tỷ chết?
Ta nhất định cứu nàng, dù thần phật cản đường!
[Phiên ngoại]
“Tiểu sát tinh về ?”
“Chẳng trở đã chạy đến điện Tư Mệnh nhổ sạch râu của Tư Mệnh ?”
“Chậc, đã khuyên Tư Mệnh từ lâu , nhưng ngài cứ , còn một quyển mệnh số như .”
“Giờ thì Thiên cung náo nhiệt , mấy ngày tiểu sát tinh lịch kiếp, cảm giác thật vắng vẻ.”
Ai ai cũng biết Bắc Thần Đế Quân nuôi một cây nhân sâm bướng bỉnh, dù bao nhiêu Phật pháp ăn bao nhiêu tiên đan cũng chịu hóa thành hình . Mọi đều rằng nhân sâm tinh quá ngốc, lẽ mãi mãi cũng thể luyện thành nhân hình.
Lời truyền đến tai Bắc Thần Đế Quân, vị đế quân lạnh lùng xưa nay lập tức ban một đạo Ngự Linh chiếu cáo tiên quan:
“Nếu còn ai dám rằng Nguyên Nguyên ngu ngốc, bản quân sẽ đích thân tìm đến tận cửa.”
À đúng , nhân sâm tinh tên gọi là Nguyên.
Đế quân từng nhắc qua, nàng là một tiểu cô nương. Khi Nguyên Nguyên khác gọi ngốc nghếch, nàng buồn bã đóng cửa ngoài, khiến Bắc Thần Đế Quân vui, cảnh cáo chư vị tiên gia.
Trong Thiên cung ngày ngày đều thể thấy một cây nhân sâm khổng lồ, lúc thì cưỡi trâu của Thái Thượng Lão Quân, lúc đuổi bắt Hống Thiên Khuyển, thậm chí còn chạy đến Nguyệt cung trộm thỏ ngọc của Hằng Nga.
Cây nhân sâm tinh ngày nào cũng quậy đến Thiên cung yên tĩnh, mà chẳng ai làm gì nàng.
–
Mấy trăm năm , Nguyên Nguyên rốt cuộc tu luyện thành .
Nàng dung mạo linh động thanh tú, đôi mắt long lanh như nước, khiến khác liền xao động tâm can.
Chỉ là, quá trình hóa hình của nàng quá mức kinh thiên động địa.
Khi còn là nhân sâm tinh, nàng vốn mọc một gốc cây quế.
Cây quế sinh linh trí nàng, thế nên thường dùng mật quế nuôi dưỡng nàng.
Sau , khi Nguyên Nguyên Đế Quân mang lên Thiên cung, nàng vẫn cứng rắn bám chặt rễ sâm gốc cây quế, chịu buông.
Cuối cùng, Đế Quân điểm hóa cho cây quế , để nó trở thành tiên tử của Thiên cung, đặt tên là Tân Vi.
Tân Vi Tiên tử ngày ngày chăm sóc Nguyên Nguyên, bầu bạn hàng nghìn năm, tình nghĩa sâu đậm.
ai ngờ một ngày, thần thụ bản mệnh của Tân Vi tiên tử thiếu quân của Tứ Hải – Ngao Húc – hủy hoại.
Nếu Đế Quân tay kịp thời, bảo lưu một phần hồn phách của Tân Vi tiên tử, chỉ e nàng đã mất cơ hội trọng sinh.
Mà tên Ngao Húc , từ khi sinh long khí đã tan rã, mãi thể hóa hình, hồ đồ biết gì nên mới vô tình phá hủy cây quế.
Điều khiến Nguyên Nguyên tức điên lên.
Nàng màng tất cả, ngày ngày đuổi đánh Ngao Húc, liên tục suốt ba trăm năm.
cứ ầm ĩ như mãi cũng cách.
Thái Thượng Lão Quân hòa giải, đề nghị để Tân Vi tiên tử hạ phàm lịch kiếp, mượn long khí của Ngao Húc để nuôi dưỡng hồn phách nàng.
Nguyên Nguyên nỡ rời xa Tân Vi tiên tử, bèn theo nàng xuống trần.
Đế Quân lo lắng Nguyên Nguyên chịu khổ nhân gian, cũng cùng nàng hạ phàm.
Vậy nên mới một tên Tư Mệnh sợ chết, một quyển mệnh số đầy dây dưa như .
Trong điện Tư Mệnh, ôm mệnh thư kêu than:
“Chuyện gì cũng đổ lên đầu là ?! Mệnh thư vốn là thiên định, thế nào là thế đó! Rõ ràng là Đế Quân sợ tiểu sát tinh xuống trần sẽ sinh lòng vướng bận với phàm, nên mới đuổi theo. Giờ thì , đến cuối cùng vẫn là gánh tiếng , thật là oan ức mà!”
–
Vài năm , Bắc Thần Đế Quân và Ngao Húc thiếu quân lần lượt trở về Thiên cung.
Ai mà ngờ, chuyện đầu tiên Ngao Húc làm khi trở về là đến cầu hôn Nguyên Nguyên.
Bắc Thần Đế Quân đồng ý, lạnh lùng tuyên bố:
“Bao giờ ngươi đánh thắng bản quân, lúc đó mới đến cầu thân.”
Lời truyền , chư vị tiên gia đều thầm than trong lòng.
Hừm, Bắc Thần Đế Quân sinh đã là chiến thần tôn vị, đế quân thần vị, thử hỏi ai thể sánh ngang?
—-
Thế bỗng một ngày, trông thấy Đế Quân bên bờ Thiên Hà, ôm tiểu sát tinh trong lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Được , , chẳng chỉ là hôn mạnh một chút thôi , mà nàng giận lâu đến ?”
Aizz, một Đế Quân xưa nay nghiêm nghị lạnh lùng, hóa cũng tư tâm như thế!
— KẾT THÚC —