Có Phúc Lấy Được Dâu Tài - Chương 2
Mẹ gõ nhẹ lên đầu t và : “Con gái , đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ cần con học một phần từ tẩu tẩu con thôi, lấy chồng, đảm bảo mẹ chồng cũng dám coi thường con.”
Ta đáp với vẻ ngập ngừng: “ đây mẹ rằng giấy mực đắt đỏ, bảo con đừng gần nơi ca ca học bài mà?”
Mẹ gì, một lúc lâu mới thở dài: “Là mẹ khả năng, thấy cách các gia đình dạy con gái mà làm lỡ dở con. Ai bảo nhà nghèo, ca ca con học hành khác biệt như thế, mua tân nương thật là uổng phí.”
Ta ôm tâm tư trở về phòng, ngờ ca ca đã chờ ở cửa. Từ khi ngoài làm việc và quyết tâm học hành, chúng đã lâu chuyện với , mẹ làm mất thời gian của ca ca, và hiểu vì , ngày càng ngại gần gũi với .
“Tiểu Hoà biết cuốn sách đầu tiên của ca ca là như thế nào ?” Ca ca nhẹ nhàng hỏi, tay vuốt nhẹ lên đầu . Ta tò mò , lắng một câu chuyện thật .
Ca ca rằng khi mẹ ốm, theo Trương thúc thành kiếm tiền và gọi phủ của Lâm đại nhân để tu sửa nhà.
Khu nội viện bọn họ , chỉ tu sửa thư phòng bên ngoài. Vì ca ca nhanh nhẹn, nên giao việc sửa cửa sổ gần nơi các công tử học, ngày qua ngày những âm thanh từ bài giảng, ca ca nhận dần nhớ .
Nhớ , ca ca bắt đầu hiểu những lời đó nghĩa gì, nên công việc của ngày càng chậm , lúc nào cũng lắng trong thư phòng gì. Dần dần, đốc công cũng phát hiện , mắng ca ca tới tấp.
“Hãy thân phận của , còn học đòi sách, soi gương mà xem xứng ? Thật là đồ nhà quê, thấy nhà là tưởng cũng , nếu mơ thì chet xa một chút mà mơ, đừng liên luỵ .”
Những lời đó, từng câu từng chữ từ miệng ca ca tuôn , biết rằng ca ca bao giờ quên. suốt những năm qua, ca ca cũng bao giờ một câu nào mặt cha mẹ.
Ta đau lòng kéo tay , tức giận : “Người đó thật , mắt chó coi thường khác. Sau khi ca ca thi đậu tú tài, nhất định vòng qua nhà ông một lần để làm ông tức chet!”
Ca ca lắc đầu: “Ông , nhưng cũng , là làm chậm trễ công việc .”
“Nếu ông , thì tẩu tẩu Vân Nương cũng sẽ tình cờ qua và thấy, gửi tặng một cuốn sách, cũng sẽ những lời đó với .”
“Nàng rằng sách của các bậc thánh hiền là để cho mọi , bất kỳ ai đời lòng học hỏi đều thể . Nàng còn rằng dù làm công việc nặng nhọc mà vẫn khao khát tri thức, biết rằng điều đó còn hơn nhiều bình thường. Vì nàng đã tặng một cuốn sách, hy vọng trân trọng tài năng của .”
Ánh mắt ca ca sáng lên khi , như đang nhớ điều nhất trong đời: “Đó là lần đầu tiên với rằng kẻ hèn hạ, và cũng là lần đầu tiên bắt đầu nhận ước mơ của một cách nghiêm túc, sống cuộc đời vô nghĩa nữa. Chính nàng đã tạo nên ca ca ngày hôm nay.”
“Vì Tiểu Hòa, đừng tự ti. Nếu học chữ, thì cứ học, tẩu tẩu cũng là nữ tử, nàng học còn giỏi hơn ca ca.”
Trong giọng đầy cảm xúc của ca ca, ngơ ngác gật đầu. Trong lòng khỏi nghĩ, tẩu tẩu thật giỏi, thể hiểu những điều như .
một tẩu tẩu giỏi như thế, thật là chỉ làm nha mà ? Ta mơ hồ nhận đây là một câu hỏi quan trọng, nên bất giác hỏi : “Tẩu tẩu thật sự chỉ là một nha thôi ?”
Ca ca rõ ràng ngờ sẽ hỏi câu , im lặng một lúc lâu mới : “Ca ca biết Tiểu Hòa nhà thông minh mà.”
ca ca vẫn trả lời rõ ràng câu hỏi của , chỉ một cách ẩn ý: “Trước đây nỗ lực học hành là để sớm cho và cha mẹ cuộc sống hơn, nhất là , luôn thực hiện điều đó nhanh nhất thể, như khi đỗ cử nhân, sẽ dạy vài năm, vốn liếng để chọn cho một chồng .”
“ từ nay trở , sẽ cố gắng hơn nữa, vì ngoài , còn bảo vệ một khác khó bảo vệ hơn.”
“Tiểu Hòa ngoan, giúp ca ca nhé?”
05.
Ta nghĩ nên với cha mẹ, nhưng tẩu tẩu thật sự , cứ kéo dài mãi đến ngày cưới của họ.
Trong nhà náo nhiệt, mọi cô bác thấy tân nương đều quanh mẹ , ríu rít mẹ phúc, lấy một con dâu xinh như thế.
Vì cái phúc đó, nuốt lời xuống, càng chú ý ở bên cạnh tẩu tẩu hơn. Tiểu thư nhà quan, biết nàng cảm thấy cuộc sống ở làng quê quá thiệt thòi .
tẩu tẩu hề như , nàng nỗ lực thích nghi với cuộc sống nông thôn, dậy sớm cho gà ăn, dọn dẹp vườn rau, còn học nấu ăn từ mẹ.
Đến mùa vụ, nàng thậm chí còn thử xuống đồng với chúng . cơ thể tẩu tẩu quá khác với chúng , nàng mặc quần áo vải thô mẹ chuẩn cũng mẩn đỏ, làm việc nhà thì chỉ tay thô ráp hơn chút, nhưng khi làm việc nông, tay chân nàng phồng rộp, chảy m//áu, trông đáng sợ, cuối cùng còn sốt cao.
Những từng ngưỡng mộ bên ngoài dần thay đổi giọng điệu, họ bắt đầu chê bai gia đình đã cưới một vô dụng, còn đ//âm chọt đến mẹ .
“Không , nhưng con dâu của bà thật quá quý giá, cầm cuốc mới hai ngày đã đổ bệnh, còn tốn tiền mua thuốc, chỉ nhà bà giàu mới nuôi nổi thôi.”
“Còn , Tiểu Hoa nhà nàng da dẻ mịn màng lắm, mặc đồ thôn quê chúng còn dị ứng nữa.”
“Trời ơi trời ơi, các bà hiểu gì cả, con trai bà là học hành, chẳng cưới loại tiểu thư .”
“Người học hành gì chứ, ông già họ Điền thi cả đời cũng chẳng vẫn mãi nghèo khổ đó , theo thấy, học hành đến mức ngu ngốc , chọn một vợ giỏi giang, chọn một biết lai lịch. Giờ thì rõ nhé, đúng là rước một vị Bồ Tát về nhà.”
Lúc đó, những mắt với mẹ khi bà khoe khoang, những từng để ý ca ca , và cả những kẻ thích đồn thổi về tân nương để khiến sống yên , tất cả đều lấy cớ đến thăm tẩu tẩu để những lời khó mặt mẹ .
Miệng ngứa ngáy cãi họ, nhưng lúng túng biết gì.
Thuốc hạ sốt thì đắt, những lời của họ ngày càng khó , thấy gương mặt khó chịu của mẹ, lo lắng bà sẽ trách móc tẩu tẩu, định lấy hết can đảm để phản bác vài câu, thì mẹ đột nhiên nổi giận, giơ hai tay đẩy những đó khỏi cửa.
“Đừng tưởng biết, chẳng qua là ghen tị với con trai học hành giỏi cưới vợ ? Các cứ tiếp tục ghen tị , con trai giỏi, con dâu còn giỏi hơn các , ghen tị cũng vô dụng thôi, cút , đừng đến nhà làm phiền.”
Mẹ giọng hề nhỏ, từ đến nay là cao thủ cãi nổi tiếng mười dặm, những đó nghẹn lời, bỏ một câu “Bà cứ cố cãi ” lúng túng rời .
“Một đám nữ nhân hiểu biết, ai mà cố cãi với , con dâu biết chữ biết dạy học, chỉ riêng điều thôi, coi như thánh thần cũng ?”
Khi mọi đã , mẹ vẫn còn tức giận, cuối cùng mới tiếc nuối : “Tiếc là thể cho khác, nếu ai cũng khen ngợi hai câu.”
Ta sắc mặt mẹ và : “ , tẩu tẩu giỏi giang như thế mà còn giúp đỡ việc đồng áng, chỉ giỏi mà còn hiếu thảo nữa.”
Mẹ trừng mắt : “Muốn giúp tẩu tẩu thì thẳng , vòng vo làm gì, nhà giúp đỡ là đúng mà.”
Rồi bà tiếc nuối thêm: “ con bé cứng đầu thế, đã bảo làm mà cứ làm, làm vài việc đã uống bao nhiêu thuốc, đó là tiền, thật là nghiệp chướng.”
Nói bà dậy nấu thuốc, để tiết kiệm tiền, bà cho đụng thuốc, sợ nấu đúng làm lãng phí, biết là vì tiết kiệm tiền nên trong lòng mẹ vẫn chút bất mãn, cảm thấy tẩu tẩu quá bướng bỉnh.
06.
Ta cũng mơ hồ ý nghĩ đó, ca ca đã trông nom suốt một ngày nhưng tẩu tẩu đuổi học, rằng bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, thể lãng phí dù chỉ một ngày.
Vì , là chăm sóc, cho tẩu tẩu uống thuốc. Không thể nhịn , khuyên tẩu tẩu đừng làm việc đồng áng nữa.
Tẩu tẩu uống thuốc xong, nhăn mặt vì đắng, nhưng khi , nàng , nụ chân thành: “Tiểu Hòa, cảm ơn , và cũng cảm ơn mẹ. Thì vận may của đời là ở đây.”
Ta hiểu ý tẩu tẩu, nàng cũng giải thích, chỉ kéo tay và : “Là đã tự cao, ngờ công việc đồng áng khó khăn như . Vốn nghĩ rằng, đã gả cho ca ca thì đã là nhà họ Hứa, thể để cha mẹ chồng làm việc còn . Ta cũng xem con đường nào kiếm tiền từ việc đồng áng , nhưng xem tìm cách khác .”
Ta tẩu tẩu với vẻ khó hiểu: “Nhà dạo sống cũng tạm , tẩu tẩu vội kiếm tiền thế ?”
Nhà giàu, nhưng nhờ cha mẹ siêng năng, chỉ cần ai học hành mắc bệnh nặng, cuộc sống vẫn định.