Cố Tiểu Tiểu - Chương 7
Sau đó, và Trương Sinh đến đại học Bắc Thành học. Để thuận tiện quản lý công ty, và đều lựa chọn chuyên ngành quản lý kinh doanh.
Nữ sinh cùng ký túc xá với tên là Cố Nhiễm Nhiễm, biết cô , con gái của Cố gia ở Hải Thành, cũng là một kỳ tài buôn bán, năm mới 18 tuổi đã vững gót chân ở Cố thị.
Sở thích của chúng giống , tính cách cũng phù hợp, cho nên nhanh đã trở thành bạn . Tôi và Nhiễm Nhiễm cùng cùng , đương nhiên thời gian ở một với Trương Sinh.
Cho dù như , vẫn hâm mộ Trương Sinh và ở chung hàng ngày. Đó chính là bạn cùng phòng của Trương Sinh, đại công tử Lâm gia Lâm Mặc.
Nếu như Trương Sinh là vị hôn phu đính hôn, Lâm Mặc chính là theo đuổi Cố Nhiễm Nhiễm dám thổ lộ.
Lúc bốn chúng chơi, Trương Sinh và ở phía thân mật khăng khít, Lâm Mặc và Cố Nhiễm Nhiễm ở phía ngoài trầm mặc thì cũng là trầm mặc, hai ngay cả tay cũng nắm, thề đem tình yêu thuần khiết tiến hành đến cùng.
Việc học ở đại học Bắc Thành bận rộn, nhất là giữa và cuối kỳ, và Nhiễm Nhiễm bận rộn quên ăn cơm, cuối cùng khi du lịch một ngày cả hai phòng y tế vì bệnh dày.
Trương Sinh tức giận chỉ trán lải nhải, dứt khoát thi triển đại pháp quấn , làm nũng khiến hạ hỏa.
Trái Lâm Mặc bên cạnh, giống như cô dâu nhỏ hầu hạ Nhiễm Nhiễm, cuối cùng u oán cùng Trương Sinh đùa giỡn, đối với Nhiễm Nhiễm thôi.
Nhiễm Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh uống nước uống thuốc. Tôi và Trương Sinh liếc , ngầm hiểu mà nở nụ .
Lâm Mặc ngu ngốc , Nhiễm Nhiễm chờ thổ lộ chờ đến hoa cũng đã tàn, còn ở chỗ ngó dám lời nào.
Tôi đột nhiên cảm giác Trương Sinh , ít nhất còn biết mở miệng.
Vào cuối học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học, một ở viện dưỡng lão gửi tin nhắn cho . Nói mẹ Trần ở trong viện dưỡng lão gây náo loạn đòi t//ự s//át, lúc nh//ảy l//ầu bắt chân kéo trở về, chân trật khớp.
Tôi lạnh trả lời tin nhắn: [Cứ để cho bà náo loạn, lần nh//ảy l//ầu cần ngăn cản.]
Trả lời tin nhắn xong, đẩy cửa ký túc xá , thấy Cố Nhiễm Nhiễm ban công vẻ mặt lạnh lùng điện thoại: “Cứ gây náo loạn , nếu cô ở bệnh viện tâm thần chịu yên , cũng đừng trách tay với nhà mẹ ruột của cô, làm .”
Nói xong, thấy cô cúp điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi trở về. Tôi thôi, cuối cùng vẫn cân nhắc mở miệng: “Nhiễm Nhiễm, nếu chuyện gì, thể giúp chia sẻ…”
Cô xoa xoa mi tâm, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng. Tôi đã câu chuyện của cô , một câu chuyện về sự tuyệt vọng u ám, về việc liều m//ạng để sống sót.
“Sau trận động đất đó, bà nội của cô qua đời, dì tham gia đội tìm kiếm cứu nạn, làm tình nguyện viên tìm kiếm trong đống đổ nát năm ngày năm đêm, cuối cùng cũng tìm của cô , vì báo thù, dì đã biến thành thiên kim của Cố gia.”
“Cố gia giet thân của , làm cho bọn họ cửa nát nhà tan, đó là lẽ tự nhiên.”
Ánh mắt của cô trở nên tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn sức lực dựa tường: “Có thể là cuối kỳ quá mệt mỏi , cho nhiều năng lượng tiêu cực như , hi vọng ghét bỏ .”
Ta lắc đầu, tiến lên một bước ôm lấy cô : “Nhiễm Nhiễm là Nhiễm Nhiễm nhất thế giới, một kiên cường độc lập, thể ghét bỏ .”
Cô ngây ngẩn cả , cuối cùng ở cái ôm của xa lạ ôm lấy .
Tối hôm đó, nắm tay cô và kể cho cô câu chuyện của , hai chúng đùa với , đáng thương hơn ai hết.
Cuối cùng cho kết luận là Cố Nhiễm Nhiễm hình như còn thảm hại hơn, ít nhất còn Trương Sinh. Nào giống Lâm Mặc, cái tên đầu gỗ đến bây giờ cũng dám thổ lộ.
Cũng may sự việc học trưởng thổ lộ mặt mọi đã hung hăng dạy một bài học, và Trương Sinh ở trong đám Lâm Mặc kéo Cố Nhiễm Nhiễm lên xe, đó một cái, lần bọn họ rốt cục cũng thành công .