Công Chúa Hòa Thân 3: Quy Tắc Ở Góa Của Công Chúa Hòa Thân - Chương 5
Bởi vì là đế nữ, chỉ biết chua ngoa khác, căn bản biết mắng chửi thẳng mặt!
Hiền thê khó nấu bữa cơm gạo, vốn từ vựng, lấy gì để sắp xếp kết hợp.
Tông Tỳ thấy há miệng lắp bắp hồi lâu, cọ mặt , nhịn ha ha: “Hóa đời cũng thứ đế cơ giỏi.”
Ta tức đến đau cả ngực, trong lòng , tức giận đạp đôi giày thêu nhỏ án kỷ mặt, trợn mắt ngây .
Tông Tỳ ôm , hôn lên má mấy cái: “Những bà vợ cay nghiệt thảo nguyên thường mắng đàn ông như thế nào, đế cơ cũng từng ?”
Ta buồn bã cúi đầu… đã … nhưng họ dùng lời thô tục của Bắc quốc, học …
Tông Tỳ dùng trán chạm trán , thích thú.
Ta vẫn chịu thua, tức giận cào một cái cánh tay .
Nhìn đến ngực rung lên, mày mắt đều cong, vuốt ngực, lấy sự bình tĩnh thường ngày, móc: “Vợ gì, chồng gì, nam nữ thụ thụ bất thân, đợi đến khi ca ca đến, lập tức hồi triều, buông tay.”
Ta bẻ tay , dùng tay đè .
Bốn bàn tay quấn lấy , đôi tay to của thô ráp hơn nhiều so với đôi tay nhỏ trắng trẻo của .
Ta nhíu mày, Tông Tỳ dùng trán áp lên trán : “Đều tâm tư nữ nhân nhỏ nhen, quả nhiên là , chỉ thua một lần như , liền về nhà mẹ đẻ?”
Ta mắt , thật hỏi ——”Khi đại vương đàn đại bàng tấn công ở Ưng Sầu Giản, giết ?”
nghĩ , vài chuyện cần , vài chuyện cũng chịu kiểm chứng.
Vẫn thôi , chỉ ngoảnh đầu, nghiêng hõm cổ , nhe răng, cắn nát cả bên vai của .
17
Tông Tỳ để cắn, bóp như bóp mèo, khẽ xoa bóp gáy : “Ca ca của nàng khí phách hơn nàng nhiều.”
Mắt sáng lên, từ hõm cổ ngẩng đầu lên, như một chú chó nhỏ chủ gọi, tai gần như dựng : “Ca ca đến ? Ca ca ở ?”
Tông Tỳ dùng hai ngón tay kẹp mặt : “Ở trướng tiếp khách, mau dậy , chúng gặp ca ca của nàng.”
Ca ca quả nhiên đến nhanh hơn , nhất định là phi ngựa đến.
Ta chỉnh dung nhan, trong lòng chút căng thẳng, và ca ca gần hai năm gặp, đương nhiên là vô cùng kích động nhưng đối mặt với thất bại diện như , cũng là lần đầu tiên của chúng , biết ca ca buồn bã như .
ca ca vẫn như , ôn hòa, bình tĩnh, trầm , khí độ phi phàm.
Giống như trăng sáng trời, nửa dựa cuối thu, sáng lấp lánh, vẫn chỉ mỉm mà .
Ca ca chính là ma lực như , chỉ cần mặt , liền như suối nước trong chảy lòng , trong nháy mắt xoa dịu mọi khô cằn và nóng nảy của .
Ca ca tiên hành lễ với Tông Tỳ.
Tông Tỳ cử chỉ tiêu sái: “Thái tử điện hạ, nhường nhịn.”
Ta trừng mắt , thật là vô liêm sỉ, thực tế chiếm tiện nghi, miệng cũng chiếm.
Chỉ vì thị uy với ca ca, nếu còn khác ở đây, thật cắn cho một cái nữa.
Ca ca hề lay động, ôn hòa bình tĩnh: “Thất đại vương, Cẩn Hoài xin lĩnh giáo.”
Tông Tỳ liếc , với những bên : “Mọi đều xuống sắp xếp , và thái tử điện hạ uống vài chén.”
Đợi hết, nhịn nữa, chạy vài bước về phía ca ca.
Lúc nhỏ trong cung, cơ bản đều giày, chỉ một đôi tất lụa màu hồng, do ca ca bế xem khắp hoa xuân và tuyết mịn trong cung.
Từ khi mẫu phi , chúng chỉ bảo vệ tính mạng, mà còn báo thù cho mẫu phi.
Ta quyết tâm làm chỗ dựa cho ca ca, biểu hiện cho dáng trưởng thành, trầm hơn nên ít khi làm nũng với .
Lần chúng tính sai với Tông Tỳ, đã thua thể thua hơn, ngược lười che giấu, chút thừa nhận sự vô năng của .
Ca ca dịu dàng xoa đầu , nhẹ giọng : “Trước khi xuất giá đã rõ ở Bắc quốc hạ mới giày lụa , lời?”
Ta bĩu môi, cúi đầu kéo tay áo chỉ làm bộ gì.
Ca ca Tông Tỳ: “Muội nhát gan thích làm nũng, mong đại vương lòng thương hoa tiếc ngọc, đừng làm sợ hãi.”
Tông Tỳ bật : “Hai các ngươi quả nhiên là cùng một mẹ sinh . Nàng ngươi nhân hậu, ngươi nàng nhát gan?”
Ta trừng mắt , ca ca thay chỉnh trâm cài, nhẹ: “Muội từ nhỏ thể chất yếu, nhát gan, năm tuổi chiến tích dũng cảm nhất, chính là lấy hết can đảm đẩy ngã một con ốc sên.”
Tông Tỳ cũng theo.
Ta chút ngượng ngùng, kéo tay áo : “Ca ca!”
Ca ca mắt , trong mắt lóe lên một tia đau lòng nồng đậm, vẫn đổi sắc mặt, trầm giọng với Tông Tỳ: “Thất đại vương, Cẩn Hoài lần đến đây, là phụng mệnh phụ vương, nghênh đón hộ quốc công chúa hồi triều, đồng thời tặng cho đại vương vài vị tông thất nữ tử làm Yên thị, nghi trượng tú nữ lập tức lên đường, năm ngày sẽ đến. Đại vương thể tùy ý lựa chọn, Cẩn Hoài tiên ở đây chúc mừng đại vương mỹ nhân.”
Ánh mắt Tông Tỳ như đuốc, giọng như trăng đêm, trầm thấp sâu lắng: “Hôm đó hòa thân, hai nước kết giao là tình Tần Tấn, và đế cơ bái lạy trời đất nhật nguyệt, ở thảo nguyên, nữ tử thủ tiết, mới thể trả về nhà mẹ đẻ, bản vương còn sống, thê tử hồi triều, thái tử đây là nguyền rủa bản vương ?”
Ca ca hề nhượng bộ: “Hôm đó hòa thân, cũng biết nhà Hoàn Nhan lập đại phi, cả Nam quốc đều cho rằng và đại vương là phu thê nhưng nếu bách tính biết hộ quốc công chúa chỉ là bình thê, hoặc là thất thì chẳng đánh mặt Nam quốc ?”
“Đại phi chỉ là một danh phận, Nam quốc coi trọng như , ho thì là so đo danh phận, bằng thái tử đưa về, là định đem đế cơ tái giá Lâu Lan?”
“Ngươi đều là thượng quốc, chỉ phiên bang tiến cống nữ tử hầu hạ, há đế cơ hạ giá? Lâu Lan chỉ là một tiểu thuộc quốc, còn đủ tư cách cưới một đế cơ Nam triều. Đại vương, chuyện đều truy cứu, cô lần nhất định đưa , đế cơ Nam triều, nữ tử nhà họ Triệu, của Triệu Cẩn Hoài . Tuyệt đối thể làm cho khác!”
Ca ca tính toán mọi việc trong lòng, am hiểu đạo lý quanh co, thủ đoạn vẫn luôn ôn hòa, ít khi kiên trì mãnh liệt như , đối mặt với cơn thịnh nộ như mây đen của Tông Tỳ, chỉ nhẹ nhàng che chở ở phía , hiên ngang như một cây trúc hàn mai trong tuyết.
Tông Tỳ im lặng hồi lâu, nhượng bộ, nguyện ý ban cho vị trí đại phi.
Trong lòng nhiều gợn sóng nhưng nghi hoặc.
Chuyện mặc dù là do nhà Hoàn Nhan của làm chính đáng nhưng thảo nguyên lập đại phi là lệ cũ từ xưa, nữ đế nhà ai gả đến đều là Yên thị.
Đây chỉ là một cái cớ cố chấp với mà thôi.
Bây giờ qua lời ca ca , cũng là một cái cớ đưa .
Ca ca ép ở đây, nếu giữ , nhất định lập làm đại phi.
—— tại nhất định giữ ?
18
Đêm lễ sách phong, ca ca cầm một quân cờ trắng : “Bởi vì thích .”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ca ca uống say bậy ?”
Ca ca chỉ ; “Đi sai một nước cờ hối hận.” Sau đó đặt quân cờ xuống: “Khanh khanh thua một ngàn lượng vàng.”
Ta mặc cho một nước cờ chiếu hết , giơ tay đẩy bàn cờ, những quân cờ bằng ngọc cẩm thạch rơi loảng xoảng xuống đất.
Ta giống như hồi nhỏ, quỳ bên cạnh , gác cằm lên đầu gối ca ca, chớp chớp mắt.
Ca ca : “Muội , gả chồng càng thích làm nũng thế?”
Ta bĩu môi, vốn thân thiết với ca ca nhưng từ khi mẫu phi mất, đến lúc cuối cùng tự tay giết chết quý phi đến đây hòa thân, những năm chúng cố ý bất hòa thì cũng cách xa , chúng còn cách nào khác, chỉ thể nương tựa , dựa mà sống, số lần gặp mặt đều ít, làm cơ hội làm nũng.
Ngày mai ca ca tham gia lễ sách phong đại phi của , .
Không biết đời còn thời gian thoải mái, thân thiết như nữa , cho nên dạo càng bám lấy , vô thức lấy dáng vẻ tiểu nữ nhi ngày xưa: “Ca ca đừng vòng vo, nhanh cho .”
“Hoàng tổ mẫu đã , bất kể là nữ nhân trong thâm cung hậu trạch, mưu sinh, tiên mưu cầu tình yêu, từng bước một của ngươi dệt lưới tình, sai nhưng thủ đoạn ngươi dùng , khác dùng ? Ngươi phát hiện Tông Tỳ cũng đang mưu cầu tình yêu của ngươi ?”
Ta sửng sốt, cúi mắt suy nghĩ kỹ, nghĩ một lúc : “ ảnh hưởng.”
Ca ca hỏi: “Nếu ngươi ảnh hưởng thì năm mới là vì ai mà bệnh?”
Giống như một tiếng búa tạ đập tim nhưng đầu óc dần dần tỉnh táo.
Ca ca : “Tông Tỳ lấy sự thực sự của , để kiểm chứng trong lòng ngươi , dù thì là ngươi và bày mưu giết , là bên gối ngươi, trong lòng ngươi luôn mang theo sự hổ thẹn, huống hồ ngoài Tông Tỳ , thảo nguyên nào lọt mắt xanh, trong lòng ngươi khó tránh khỏi cô đơn, thể vứt bỏ đầu?”
… Cho dù vứt bỏ đầu thì ban đêm cũng thể đóng giả ma quỷ đến trêu chọc !
Người đàn ông mượn sức đánh, từ khi xảy họa Kim ca, đã bắt đầu mưu cầu tình yêu của !
Cho nên dẫn dụ khuyên Thổ Châu đừng chọn thảo nguyên Bích Tuyết là nơi địa hình thuận lợi nhất nhưng là nơi dân chăn nuôi sinh sống, mà mở chiến ở Mặt Trăng Hà là nơi quan trọng thứ hai!
Hắn đã sớm phòng thủ ở Mặt Trăng Hà ! Nếu ca ca cẩn thận, hề động thái gì mặt, chỉ sợ trận chiến , những ám vệ, thám tử, quân đội riêng của Nam quốc chôn ở Bắc quốc cũng đào hết!!
Ta tức giận, đầy mặt hổ, định dậy, ca ca đưa tay vuốt tóc , ấn xuống: “Đi ? Đêm lễ sách phong vợ chồng gặp , cũng thấy máu.”
Ta tức tủi, mím môi trừng mắt ca ca.
Dáng vẻ đó hẳn là tủi thân lắm, ca ca biết đả kích, trong lời an ủi dịu dàng lộ sự bình tĩnh: “Tông Tỳ khó đối phó một sớm một chiều, chúng là con cháu họ Triệu liên thủ, nhiều năm như đã từng thắng lần nào ?”
Ta đầu, chu môi : “Ca ca với Tông Tỳ, làm đại phi của nữa, hồi triều.”
Ca ca nhạt , thong thả thu từng quân cờ, phong thái sáng sủa như trăng rằm: “Vậy là nhận thua, giống Khanh Khanh của .”
“Tông Tỳ tâm cơ thâm sâu, thể địch mười quý phi, bây giờ nắm quyền, một câu cường điệu, thật sự thể.” Thực biết thể là thật nhưng ngoài , Nam triều càng nữ tử nào thể chế ngự Tông Tỳ, thể cùng ca ca cũng là thật.
Có lẽ đối mặt với cục diện đã định, lúc chỉ làm nũng.
Ca ca vỗ tay : “Ngốc ạ, nếu trong lòng Tông Tỳ , mưu cầu tình yêu của ?”
Ta ngẩng đầu: “Ca ca ý gì?”
“Với quyền thế hiện tại của Tông Tỳ, thật sự cần giữ một ranh mãnh như ở bên cạnh, những ngày đêm lo lắng đối phó đề phòng, là thân của , còn thể tùy tiện giết chết, đổi một tông cơ tộc cơ nào đó, tâm tư của ở hậu cung chẳng sẽ tiết kiệm nhiều hơn .”
Ta vẫn ngây : “Tốn kém mà lợi như , quả thực là lựa chọn thường thấy của nhưng và đã nhiều lần sống chết với , cho dù tính kế, hấp dẫn nhưng khi hãm hại cũng từng mềm tay. Hứa cho làm đại phi, chăng là tính kế lần nữa cũng biết chừng.”
“Tình cảm của con , trong nháy mắt thể thay đổi, thể lúc chinh phục nhưng đến lúc , thật sự thích .”
Ta nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc, thích mà còn lợi dụng như , nếu hận , chẳng là chặt cho chim ưng ăn.
Ca ca vuốt ve lông mày và đôi mắt : “Muội càng lớn càng giống mẫu phi, yên tâm , đời thích Khanh Khanh của ca ca chứ?”
19
Ngày mùng 6 tháng 8 năm Vĩnh An thứ 27, công chúa Phúc Trinh sách phong làm đại phi của thái tử giám quốc Tông Tỳ.
Ta mặc áo bào, cùng Tông Tỳ tay trong tay tế trời đất, bái lạy thần Mông Cổ.
Lần mặc áo bào là khi còn ở Nam quốc phong làm hoàng thái nữ, Tông Tỳ ở đài từ xa, ánh mắt của chúng như sói rượt hổ cắn, giết chóc lẫn .
Lần , bên cạnh , tay trong tay cùng qua thảm nhung đỏ trải đầy cánh hoa tử đằng, hoa tử đằng vạn dặm đường, sáng sớm liên tục ngừng, một lần nữa bề mặt phô trương hết tình cảm vợ chồng sâu đậm, tình hữu nghị hai nước.
Đoạn đường hoa tử đằng là ca ca sai từ Nam quốc mang đến làm quà sách phong cho .
Thể hiện vinh quang và sủng ái ai sánh bằng của .
Lần , ngạo mạn vô cùng khiêu khích Tông Tỳ: “Từ nay đấu với ngươi.”
Lần vẫn ngẩng cằm, khẽ hừ với Tông Tỳ bên cạnh: “Cô là hoàng thái nữ duy nhất của Nam quốc, là đại phi đầu tiên của thảo nguyên, là nữ tử thể coi thường nhất thiên hạ.
Đại vương cưới , coi như đại vương phúc.”
Tông Tỳ nhướng mày, kinh ngạc vì khi thất bại, nhanh chóng điều chỉnh như , cũng nhất định kinh diễm sự tự tin và kiêu ngạo tràn đầy sức sống của .
Ta thẳng đáy mắt , thấy bóng hình rực rỡ của chính , cũng thấy ngọn lửa hiếu thắng của Tông Tỳ bùng cháy trong đáy mắt, nhẹ, một lần nữa tiếp nhận chiến thư: “Đế cơ đúng, thời gian dài đằng đẵng, phúc khí , vi phu sẽ rửa mắt mà chờ.”
Ta hai tay nâng ấn vàng đại phi, xuống các sứ giả các nước và mục dân thảo nguyên đến dự lễ, về phía ca ca của .
Đêm qua, giọng của ca ca vang lên bên tai: “Tình yêu mà , đã mưu , giờ nên những thứ khác .”
Bàn tay nóng bỏng của Tông Tỳ phủ lên bàn tay nhỏ của , tim khẽ run, thứ thật sự đã mưu ?
Có lẽ …
Cho dù đã mưu , vẫn còn nhiều hơn nữa, ví như và thiên hạ của .
-HẾT-