Cửa Hàng Áo Liệm - Chương 4
9
Kể từ vụ tai nạn xe, Tần Hạo luôn tránh mặt , mà cũng thực sự thể nhớ rốt cuộc đã xảy chuyện gì giữa và trong tai nạn đó.
Khi hỏi về tình huống hôm đó với Ly Chu, bảo rằng vì đã hy sinh vạn năm tu vi để cứu nên rơi trạng thái hôn mê, biết gì.
Thực , đoạn ghi âm của Lý Hiểu Hà, nếu đưa chứng cứ cho cảnh sát Mạnh để điều tra lẽ sẽ an hơn. vẫn còn lo lắng, một là biết giải thích nguồn gốc chứng cứ thế nào, hai là Trương Dương luôn làm công việc bào chữa hình sự, giỏi trong điều tra hình sự. Nếu làm ngay từ đầu, sẽ dễ dàng khiến cô nghi ngờ.
Đang lúc phân vân nên giao chứng cứ cho cảnh sát Mạnh , thì Tần Hạo, đã lâu gặp, bất ngờ xuất hiện tầng nhà .
“Niếp Niếp, dạo công ty việc bận, thể ở bên em, em đừng giận.”
Tôi gương mặt , vẫn chút lo lắng. Không thể phủ nhận, gương mặt thật sự cuốn hút, đôi mắt là vũ khí chết nhất của . Cặp mắt sâu thẳm như biển cả, như thể chỉ mới thể ở trong tầm mắt của .
“Chúng chia tay .” Tôi tránh vòng tay của .
“Tôi yêu nữa.”
“Niếp Niếp, đã làm gì sai ?”
Tôi chằm chằm gương mặt , chỉ thấy sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, đôi mắt tỏ sự tàn nhẫn đáng sợ.
“Hay là em đã nhớ điều gì?”
Dù miệng những lời yêu thương, nhưng hành động tàn nhẫn. Tôi rốt cuộc đã yêu một ác ma như thế nào.
Tôi sợ tiếp tục sẽ khiến nghi ngờ, bèn : “Tôi chỉ cảm thấy hiện giờ sức khỏe , trí nhớ cũng mơ hồ, công việc mất, làm vướng bận. Anh xứng đáng hơn.” Tôi nửa thật nửa giả .
“Em chắc chắn là giận vì dạo ở bên cạnh em, đúng ?” Lời của như ảo giác, sự tàn nhẫn như biến mất, nếu đã đoạn ghi âm của Lý Hiểu Hà, thể tin rằng đàn ông dịu dàng chính là kẻ sát hại .
“Tần Hạo, yêu ?” Tôi thẳng mắt .
“Yêu, yêu đến mức thể chịu đựng việc em chia tay.” Đôi mắt ánh lên sự cuồng nhiệt và điên rồ khiến cảm thấy lạnh toát.
“Hắn dối.” Ly Chu bỗng xuất hiện lưng Tần Hạo, lạnh lùng , nhưng Tần Hạo hề nhận .
Tôi lo lắng sẽ phát hiện, vội vàng Tần Hạo, nhưng ánh mắt của làm cho sợ hãi. Trong mắt là sự tham lam và tà ác khiến lạnh toát , như thể bỏ hầm băng.
Linh cảm mách bảo , Tần Hạo lẽ biết điều gì đó.
Tôi tìm lý do để yêu cầu Tần Hạo rời , rõ ràng biết chỉ đang tìm cách đuổi , nhưng cũng thêm gì.
Trước khi rời , quanh một vòng đầy ẩn ý mới rời .
Không khí dường như vẫn còn vương mùi tanh tưởi, cảm thấy ngột ngạt. Ly Chu bất ngờ đặt tay lên vai .
“Ly Chu, biết sự tồn tại của .” Tôi chắc chắn với đàn ông .
Cái để lúc rời khiến rùng .
10
“Người biết sự tồn tại của , ngoài và ông nội, còn ai khác ?” Nếu như Tần Hạo thật sự biết về sự tồn tại của Ly Chu, thì mọi chuyện chỉ là một vụ giết đơn giản!
Nếu Tần Hạo vì tham lam Mạnh Cực mà giết , vẻ như thể giải thích mọi chuyện.
Anh suy nghĩ một lúc, im lặng.
Có làn gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi , rèm cửa bay phất phơ, lá liễu rơi xuống.
Anh đột ngột , mở miệng : “Có.”
“Một thời gian , đã tặng bộ lông cho một bạn cũ, khi ông qua đời gửi thư bảo nhận . Chỉ là lúc đó giam cầm, may nhờ sự giúp đỡ của ông nội cô mới thoát . Từ đó về , còn tin tức gì của ông .” Anh từ từ nhớ .
“Khi tặng mảnh da, đã hứa sẽ thực hiện ba nguyện vọng của ông .” Ly Chu .
Câu chuyện giữa Ly Chu và ông nội, đã từng kể, nhưng việc tặng bộ lông thì từng nhắc đến.
“Tên bạn đó là gì, còn nhớ ?”
“Tần Thích Chi.”
Tần Thích Chi, Tần Hạo, trùng hợp đến mức khiến cảm giác như đã vén màn sương mù. Tôi nghĩ lẽ sự thật còn tệ hơn tưởng.
“Ly Chu, vẫn quá coi thường bản chất xa của con .”
11
Cuối tuần, hẹn Trương Dương cùng ăn.
Trong bữa ăn, về tình hình gần đây, vô tình kể về việc đang xem một bộ phim tài liệu về “Sơn Hải Kinh”, thấy khá thú vị.
“Cậu và Tần Hạo đúng là cùng tần số.” Cô một khoảnh khắc mặt mày méo mó lập tức nhếch mép.
“Trước đây Tần Hạo còn nhờ tớ giúp giới thiệu một bản cực hiếm của ‘Sơn Hải Kinh’ từ một khách hàng.”
Khi thấy sắc mặt thay đổi đột ngột, cô tự mãn : “Chắc Tần Hạo kể với hả? Tớ tưởng đã với rằng tớ quen biết khách hàng đó nên mới nhờ giúp đỡ, nếu vì tớ thấy là bạn trai , tớ cũng chẳng phí sức việc .”
Tôi trong lòng lạnh lùng , nhưng mặt đổi sắc : “Không, lẽ tớ và thật sự chẳng sự ăn ý gì. Còn thì đúng là cùng tần số với .”
“Chỉ là giúp một chuyện vì nể mặt thôi mà. Cái bộ dạng nhỏ mọn của là đấy?” Trương Dương giả vờ oán giận.
Tôi khéo léo chuyển chủ đề: “Thực , tớ gần đây đang chia tay .”
Cô chút ngạc nhiên, đó câu chuyện chuyển sang công việc, cô cũng than vãn về việc Lý Hiểu Hà gặp chuyện may lúc đúng thời điểm, trợ lý mới làm việc lúng túng.
Tôi thực sự thể tưởng tượng , bạn thân từ thuở nhỏ của , tại trở nên lạnh lùng và ác độc như .
Sau khi thông tin cần, càng chắc rằng Tần Hạo đã vô tình phát hiện sự tồn tại của Ly Chu. thái độ của Trương Dương, vẻ như Tần Hạo đã giấu cô về sự tồn tại của Ly Chu.
Quả thật, giữa họ là tình yêu thuần khiết, ít nhất, Tần Hạo đã lợi dụng Trương Dương nhiều hơn.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, quyết định sẽ dùng Trương Dương làm cơ hội, kéo Tần Hạo cuộc.
12
Lần nữa gặp cảnh sát Mạnh, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Tôi đưa điện thoại của Lý Hiểu Hà cho ông , giấu sự tồn tại của Ly Chu, chỉ rằng đó là một tình cờ phát hiện khi dọn dẹp tài liệu trong văn phòng khi nghỉ việc.
Cảnh sát Mạnh thắc mắc nhiều, khiến khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đã cảm thấy vụ án của cô điều gì đó kỳ lạ ngay từ đầu.” Sau khi tìm hai chứng cứ quan trọng, ông cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cô và Lý Hiểu Hà quan hệ thân thiết với Trương Dương, nhưng đều gặp chuyện , tin đây chỉ là sự trùng hợp.”
Rất nhanh chóng, cảnh sát đã bắt giữ Trương Dương với cáo buộc cố ý giết , tuy nhiên, Tần Hạo đã sớm nhận tin và bỏ trốn.
Không ngoài dự đoán, mặc dù cả đoạn ghi âm, Trương Dương vẫn phủ nhận mọi chuyện.
Tôi xin cảnh sát Mạnh cho phép gặp Trương Dương.
Lần gặp mặt chúng còn cùng ăn cơm, nhưng lần , cách đã là giữa song sắt và bên ngoài nhà giam.
Chúng im lặng .
“Hai đoạn ghi âm và kiểm tra hiện trường, chứng cứ cơ bản đã hình thành chu trình khép kín, cô còn giấu giếm gì nữa?” Cuối cùng mở lời phá vỡ sự im lặng.
“Cô là chuyên môn về hình sự, chắc biết tình huống sẽ xử lý thế nào.”
“Không cần nhiều, đến bước , chỉ thể trách tài giỏi bằng khác.” Trương Dương cứng cổ kiên quyết.
Tôi cô với vẻ kiên cường quen thuộc, hận tức giận: “Từ lúc nhỏ đến giờ, hai mươi năm gắn bó, thể đến bước ?”
Câu hỏi thốt , thấy cô bỗng ngẩng đầu lên.
“Cô cũng biết đấy, hai mươi năm , từ nhỏ đã coi cô là bạn nhất của ! Tôi bố mẹ yêu thương, thân nhất chính là cô! tại cô lúc nào cũng đè đầu , hồi học cũng , lúc làm cũng , ngay cả thích cũng thấy cô ! Cô bảo làm tiếp tục yêu thương cô như nữa!”
Tôi ngây khi những lời đầy oán hận của cô .