Đã Lâu Không Gặp - Chương 2
Giữa lúc mọi im lặng, hệ thống xuất hiện lần nữa:
“Người chơi “Đầu bếp” đã chết, hiện còn 10 sống sót.”
“Do “Đầu bếp” chết theo quy trình thông thường, nhiệm vụ trò chơi thể thành. Thể xác ngoài đời thực của cũng tan biến, và cốt truyện của sẽ chuyển giao cho chơi tỷ lệ xuất hiện trong cốt truyện ít nhất.”
“Người chơi cần tìm “diễn viên” sẽ diễn cùng bạn tối nay trong số mười còn . Nếu thất bại, trò chơi sẽ lập tức tuyên bố thất bại và bạn sẽ xóa sổ ngay tại chỗ.”
“Gợi ý ấm áp: Kẻ sát nhân chỉ giết một mỗi đêm. Nếu bạn may để mắt đến, lẽ hét to để thu hút sự chú ý của khác cũng là một cách .”
Lúc , giọng lạnh lẽo của hệ thống như gõ mạnh lòng mỗi chơi.
Châu Lục là phá vỡ sự im lặng đầu tiên, đồng hồ, giọng trầm trọng: “Chưa đến nửa tiếng nữa là đến 12 giờ. Mọi tranh thủ chuẩn .”
Tôi rút khỏi vòng tay của Nguyễn Nhược Ly, gật đầu lia lịa.
Trong vòng nửa tiếng, tìm “ trai” của trong một nhóm xa lạ điều dễ dàng.
Hơn nữa, kẻ sát nhân mà hệ thống liên tục nhắc đến cũng khiến mỗi đều căng thẳng đến tột độ.
—
Khách sạn lớn, điều khiến việc tìm kiếm của càng thêm khó khăn.
may mắn, hệ thống đã chỉ rõ thân phận của trai — tổng tài ca ca.
Nếu là nhân vật chính trong kịch bản , thì trai đóng vai đối đầu với hẳn là nam chính của kịch bản.
Dựa theo kinh nghiệm tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều năm của , nào trông vẻ kiêu ngạo nhất giữa đám đông chắc chắn là tổng tài bá đạo.
Ba trai ở đại sảnh với vẻ mặt ngây thơ ngu ngơ , nghĩ họ là tổng tài của .
Qua hỏi thăm, quả nhiên .
Ban đầu định hợp tác với Nguyễn Nhược Ly và ba trai , nhưng chỉ một lát họ đã biến mất tung tích.
Tìm khắp tầng một khách sạn thấy bóng dáng ai, đành rẽ lên tầng hai, cố gắng để bản thân lọt phạm vi giám sát của camera.
Ít nếu chết thì cũng để gì đó, như đoạn video cái chết chẳng hạn.
Lên đến tầng hai, cuối cùng thấy một tia sáng le lói.
Tìm trong tình huống mà sợ thì là giả. Cầu thang tối đen như mực, nỗi sợ hãi từ những điều biết mới là đáng sợ nhất.
Đặc biệt là khi ở đầu cầu thang, một đàn ông lưng về phía .
Hắn tựa tay vịn cầu thang.
Đang bước lên, lập tức dừng chân, bàn tay giấu lưng nắm chặt con dao găm.
Dáng cao lớn sáng rực , cùng chiếc áo khoác vest đắt tiền.
Trong đầu liền vang lên tiếng hét:Đây chắc chắn là tổng tài ca ca của !
Tôi chắc chắn, liền hét lớn một tiếng:
“Anh —!”
Tên sát thủ ẩn nấp khả năng cao chỉ chọn những một để tay.
Tiếng hô của khá lớn, chắc sẽ thu hút sự chú ý ít . Nếu là boss lớn, cũng tuyệt đối tay thời điểm .
Dù nếu chết, đầu tiên nghi ngờ chính là cuối cùng gặp .
Rất nhanh, ở cầu thang thêm một thứ ba.
Là một phụ nữ trung niên mập mạp, qua vẻ cũng đang tìm ở gần đây.
Bà thò đầu , ánh mắt sắc lạnh:
“Muốn chết hả? Không tìm ở đây gào lên như ma thế!”
Vốn là kẻ yếu mềm nhất trong vòng trăm dặm, lập tức cúi gập chín mươi độ, vô cùng lễ phép:
“Xin , xin ạ.”
Thấy thái độ , phụ nữ hừ lạnh một tiếng xoay rời , tiếng giày cao gót gõ cồm cộp sàn.
Nghe tiếng bước chân của bà dần xa, mới thở phào nhẹ nhõm, thẳng .
Vừa gây động tĩnh lớn như thế, mà đàn ông yên tựa tay vịn hề nhúc nhích.
Chẳng lẽ là điếc?
Đè nén sự nghi ngờ trong lòng, bước lên bậc thang cuối cùng, tiến gần , chìa tay :
“Anh, chào , em là em gái của .”
ngay khi thấy khuôn mặt của đàn ông, sững sờ.
Nước mắt gần như vô thức rơi xuống.
Trước mắt là một đôi mắt đen láy, lạnh lùng.
Người đàn ông tháo tai , ngước mắt .
Hắn hồi lâu, biểu cảm gì, như đang đánh giá xem là ai.
Thấy đưa tay , đàn ông mím đôi môi nhợt nhạt, thẳng dậy, đặt tay tay .
“Chào em, là trai của em.”
Vừa thấy khuôn mặt của , đạn mạc màn hình trực tiếp nổ tung.
“Trời ạ, Dịch Tĩnh cũng trong kịch bản ! Không rằng đã ký một kịch bản kinh dị cấp độ 5S ở đài bên cạnh ?”
“Đài Lựu Liên đúng là âm thầm mời Dịch Tĩnh đại lão đến, mà hé răng!”
…
“Dịch Tĩnh? Mười năm , đã thành công vượt qua kỳ thi và lên cấp chơi ? Sao về Đài Lựu Liên làm diễn viên?”
“Mặc dù bây giờ tất cả các diễn viên ở Đài Lựu Liên và Đài Kinh Dị đều gọi chung là chơi, nhưng ai cũng biết những chơi ở Đài Lựu Liên nhận tài nguyên và phần thưởng kém nhất. Với vị thế của Dịch Tĩnh, thể đến Đài Lựu Liên ?”
“Làm ơn , Dịch Tĩnh nổi tiếng thế nào cũng chỉ là một chơi, sự lựa chọn?”
Nhìn thấy những bình luận nóng bỏng màn hình, trái tim như ai đó siết chặt .
Có vẻ như trong suốt mười năm mất tích, luôn ở trong cái gọi là “kịch bản” , làm một “diễn viên.”
Tôi chắc chắn rằng đàn ông mặt chính là trai .
vẻ như nhận .
Hoặc đúng hơn, nhận .
Lúc , sắc mặt trắng bệch.
Tôi cam lòng.
Tôi đã tìm suốt mười năm.
ánh mắt giống như một xa lạ.
Dịch Tĩnh cúi đầu , trong ánh mắt thoáng qua một tia kiên nhẫn.
“Buông tay .”
“Không buông.”
Cảm giác vẻ rút tay , gần như phản xạ tự nhiên nắm chặt tay .
“Anh, ?”
“Lại bỏ rơi… em ?”
Lời còn kịp xong, cảnh vật lập tức chuyển đổi.
Trước mắt còn là cầu thang tối tăm nữa, mà là một căn phòng khách sạn xa lạ.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên:
“Đinh —”
“Đã đến mười hai giờ đêm, Boss trong game đã thời gian giết chóc, thời gian kéo dài năm giờ.”
“Diễn viên sẽ đưa đến địa điểm chỉ định.”
“Lưu ý, bất kể xảy chuyện gì, diễn viên cũng thành kịch bản của .”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, chờ cửa phòng tắm, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe miệng.
Tôi nhất định hiểu rõ lý do vì trai nhận .
Chẳng bao lâu , tiếng nước ngừng , Dịch Tĩnh bước từ phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm quanh .
Tôi nuốt nước bọt một cái.
Mười năm gặp, cơ ngực của trai lớn hơn nhiều.
Không biết cảm giác so với mười năm thế nào.
Anh liếc , nhíu mày một chút.
“Em đến đây làm gì? Ngày mai học ?”
Anh nhập vai nhanh.
Tôi ngẩn một lát mới phản ứng , vội vàng theo sát , lời thoại mà hệ thống đưa cho:
“Không là… …”
Ánh mắt vô tình rơi phần eo của trai.
Nhìn quá lâu, cẩn thận trượt chân.
Cả lao về phía , tay gần như tự động vòng qua eo , đặt phần lưng của .
Tôi sững sờ một chút, nhanh chóng nắm chặt một cái.
Với cảm giác hạnh phúc, nhắm mắt .
“Không là nhớ mẹ …”
Ừm…
Hình như cũng tệ?
Khá mềm và trơn.
“Có vẻ đang diễn, nhưng chắc lắm.”
“Cười chết , chút diễn xuất nào, là cảm xúc thật.”
“Chết tiệt, để diễn vài tập, cái gì cũng để cô chiếm?”
“Có nhầm đài ? Đây trò chơi kinh dị ? Sao màn hình là bong bóng tình yêu thế ?”
“Chết tiệt, sẽ đánh cô thành bánh tráng dẹp lép, cô thể biến trò chơi kinh dị thành một chương trình hẹn hò chứ?”
Dịch Tĩnh dừng động tác lau tóc , .
“Đủ ?”
Tôi lắc đầu: “Chưa đủ, một chút cũng đủ.”
“Vậy em thế nào?”
“Thật em … hôn một cái.”
“Anh biết mà, từ nhỏ em đã còn mẹ, suýt quên mất mùi vị của mẹ , ôi ôi…”
Anh nhẹ nhàng một tiếng: “Thế …”
Đột nhiên, một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo , nhấc bổng lên như một con gà con ném ngoài.
Khi thấy cửa phòng chuẩn đóng , vội vàng đỡ cửa, la lên:
“Anh làm gì ? Không chúng còn diễn theo kịch bản ?”
Anh nhướn mày:
“Kịch bản là như ?”
Tôi phản đối:
“Hệ thống chỉ em quyến rũ , phần mở đầu và kết thúc đã lời thoại, nhưng phần giữa thì em thể tự do phát huy mà.”
Anh bật :
“Vậy thì, nhiệm vụ của là dù em làm gì, cũng từ chối em.”
“Em từ chối , chắc cũng thành kịch bản chứ?”
“Bây giờ em thể về phòng .”
“Không !” Tôi còn thành mà!
“Chẳng lẽ em , chẳng lẽ tên sát nhân chọn ?”
Tôi đồng ý.
“Em yên tâm để ở một trong phòng.”
Anh bất lực:
“Em sợ chính là tên sát nhân ?”
Tôi lắc đầu:
“Không sợ, giống hệt trai em, thậm chí eo còn hình xăm giống .”
“Em biết tại nhận em, nhưng em biết chính là trai em.”
Một làn gió lạnh thổi qua, rụt cổ , liếc hành lang phía , bóng tối mù mịt, biết ảo giác mà còn thấy tiếng chổi lau sàn.
Đột nhiên, lưng lạnh toát.
Cảm giác như đôi mắt đen sâu thẳm từ trong bóng tối đang âm thầm chằm chằm .
Đôi mắt dường như đã nhận , tiếng chổi lau sàn đột ngột dừng .
Thay đó là tiếng một vật gì đó lăn sàn.
Không thật chứ?
Tôi hoảng hốt, nước mắt bắt đầu rơi:
“Anh, cho em . Ngoài cái gì đó… ôi ôi…”
Anh bằng đôi mắt lạnh lùng, nhếch môi một cách vô thanh:
“Chẳng lẽ chỉ cần giống là trai của em ?”
Tôi ngơ ngác, hiểu ý là gì.
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó chịu, nụ của chứa đựng chút gì đó điên cuồng, buộc nuốt những câu hỏi trong bụng.
Cuối cùng, vẫn đồng ý để phòng.
Cũng khoảnh khắc bước cửa, một cái đầu mắt mở to từ từ lăn .
Sau đó——