Đã Lâu Không Gặp - Chương 3
Dừng ngay chân .
Bất ngờ thẳng nó.
Ồ.
Là bà mẹ mập lúc nãy!
Tôi biểu lộ cảm xúc gì, nhảy một điệu laser, giơ chân đá quả đầu tròn tròn như quả bóng đá , cuối cùng đóng sập cửa và khóa chặt.
Cả hành động nhanh chóng, khiến trai hề nhận một sợi tóc.
Bên ngoài, kỳ quái biết là ma đang tức giận đập cửa.
Còn phát tiếng “hô hô” trong cổ họng.
Trời đất ơi.
Cái âm thanh làm thể là phát ?
Chuyện vì là một cô gái nhẫn nhục, cũng bệnh.
Tóm , tò mò qua mắt mèo.
Kết quả là khuôn mặt ngoài đột ngột phóng to, nhãn cầu đỏ ngầu áp sát ống kính, từ từ .
Nhận thấy thể rõ, thậm chí đưa lưỡi , tò mò liếm ống kính, còn ợ một cái.
Lớp dịch ướt sũng dính mắt mèo, vẻ như còn dính mảnh thịt của bà mẹ mập .
“…Mẹ ơi, con sạch .”
Đệt, cái mắt mèo chức năng đêm thế!
Tôi suýt quỳ xuống.
Không vì sợ.
Mà là vì con quái vật ngoài thật cmn quá.
Cả mặt đều , cả chỉ một con mắt lơ lửng đầu.
Màn hình lấp đầy tiếng than vãn.
“Em gái , má ơi xin đừng nữa , em đam mê gì kì lạ mà cứ hoài thế? Tôi suýt nôn .”
“Em gái ơi, chị em yêu dấu, cho chúng tui xem trai rửa mắt nào.”
Tôi cũng suýt nôn.
Vội vàng mặt , một cái lưng đầy quyến rũ của trai để rửa mắt.
Chỉ một ánh thôi đã khiến thể rời mắt.
Cảnh tượng mắt làm huyết mạch sôi sục.
Anh trai nhân lúc chú ý, đang lén lút thay đồ.
vì xem stream , đành che mắt .
Màn hình bùng nổ.
“Ah ah ah, cho xem! Cho xem! (Hét lên, xoắn , bò mặt đất!)”
“Cái gì thể thấy!”
Tôi ngừng nuốt nước bọt.
“Anh, chúng chơi một trò chơi ?”
Dịch Tĩnh trả lời, ngạc nhiên một cái: “Em thấy gì ?”
Tôi mò tới phía , nhân lúc nhiệm vụ, từ phía sờ soạng .
Chỉ tiếc là đã thay xong đồ, giờ chỉ thể sờ lớp vải vướng víu.
Tôi thoả mãn mà mở mắt , mỉm .
“Không , , nhầm .”
“Thật ?”
Tôi tặc lưỡi, chút thất vọng:
“Anh, thật là coi em là thân , dù lát nữa cũng thay, còn thay đồ nữa?”
Anh trai ngăn cản định đưa tay túi quần : “Đợi một chút, xem thử, sợ là sẽ ăn em mất.”
Anh trai mặt nghiêm túc, suýt nữa lừa .
Tôi một cái, mắt đầy oán trách.
Giả vờ, còn giả vờ?
Rõ ràng là chơi trò chơi với !
“Thật ? Để em thử.”
Tôi đến gần cửa, giả vờ dán một lát, tưởng trai đang lừa , ai ngờ thật sự thấy tiếng kỳ quái.
Hóa con quái vật bên ngoài , đang buồn chán luật ngoài cửa.
Từ lý thuyết cơ bản cho đến luật kinh tế quốc tế.
Từ luật hình sự đến luật hôn nhân.
Nghe mà tức bùng cháy.
Con quái vật chắc ăn ông luật sư khi nãy !
Đùa gì chứ, tối nay nhiệm vụ hôn mà.
Làm thể để nó làm gián đoạn .
Tôi ngăn trai .
“Anh, đợi em một chút, việc để em giải quyết!”
Trong ánh mắt hoài nghi của trai, kiên nhẫn đạp cửa, hét to ngoài:
“Chết tiệt , mau cút xa ——”
“Ha, chết , chị gái bệnh , cô tưởng game là nhà cô ? Con quái vật sẽ cô chỉ huy ?”
“Tôi mắng , khứa đúng là chơi vô dụng nhất từng thấy.”
Mắng quá nhiều xem hết .
Chẳng bao lâu, tiếng mắng màn hình dừng .
Mọi đều ngớ .
Trong tầm , con quái vật ngoài cửa thật sự ngoan ngoãn di chuyển cái mông, cẩn thận tiến đến cửa phòng đối diện khẽ .
Mọi thậm chí thấy một chút tủi thân cơ thể con quái vật mặt.
Màn hình im lặng.
“Cái gì… chuyện gì xảy ? Tại con boss ngoan ngoãn như ?”
“Không thể tin mắt .”
“Đừng , đừng , cô thật sự chút bản lĩnh đấy.”
8
“Em mà còn sờ nữa, sẽ ném em ngoài cho quái vật ăn đấy.”
Tôi chu môi, cực kỳ ủy khuất.
Nếu là đây, trai hẳn sẽ xé ăn ngay.
giờ chỉ lạnh lùng liếc một cái, vẻ như thực sự nhớ nữa.
Tôi cam lòng.
Giọng nhẹ xuống:
“Anh, thật sự nhớ em ?”
Anh một cái, ngừng một chút, thẳng thắn dập tắt ngọn lửa kỳ vọng của :
“Không nhớ.”
Tôi tổn thương.
Anh đã làm tổn thương trái tim mỏng manh và dễ vỡ của một cô gái.
Có một cô gái nhẹ nhàng vỡ vụn.
Tay run rẩy.
Không lâu , má trai xuất hiện một dấu đỏ rực, nổi bật.
“Đệt, chuyện gì thế ?”
“Bé yêu, bình tĩnh , trời sắp sáng , cô còn chơi xong trò chơi !”
Tôi tìm suốt mười năm, thậm chí lâu còn đào xác của , suýt nữa vỡ vụn, mới tìm ở đây.
Vậy mà nhận .
Làm thể bình tĩnh !
Không thể bình tĩnh nổi!
Thực khi đánh xong, đã hối hận.
Nhất là khi căn phòng yên tĩnh đến mức cực kỳ, bầu khí trở nên đông cứng.
Để làm khí quá ngượng ngập.
Tôi hít một , nuốt nước mắt .
Sau đó——
“Chát” một tiếng, thêm một cái tát.
Một khi đã chọn tìm cảm giác mạnh, thì làm cho tới cùng!
Đến ———! Trừng phạt !
Những thứ thể giết sẽ khiến trở nên mạnh mẽ hơn.
——— Đến từ một “troll M”
Tôi ánh mắt lạnh lùng của trai, nhạt.
“Anh thích em gái tát ?”
“Ừ? Thích ?”
Anh trai kịp trả lời, màn hình đã vỡ òa.
“Ah ah ah, thích thích!”
“Ah ah ah, đừng đánh , đánh ————”
“Tôi hiểu nghĩ thế, nhưng thấy thêm.”
“Đủ , các thật sự quá điên (đỡ trán).”
Miệng mím , cố gắng kiểm soát vẻ mặt của .
Nhìn thấy im lặng, chỉ lặng lẽ .
Tôi hít sâu, tát một cái.
Âm thanh đột ngột cao vút:
“Thích , !”
Dịch Tĩnh rốt cuộc động tĩnh, chỉ là chầm chậm nâng tay lên.
Tôi mắt trợn lên, nhanh chóng che mặt .
“Anh, đánh em?”
“Chẳng em là bảo bối của ?”
“Ngày lễ trưởng thành hôm đó, uống say, em là bảo bối yêu quý nhất, còn hôn em nữa, lúc đó em đã nghĩ tên con của , kết quả hôm biến mất.”
“Anh biến mất suốt mười năm, em buồn ?”
“Anh còn nhớ em, thể như !”
Màn hình bùng nổ với những bình luận hóng hớt.
“Các chị em, chuyện !”
“Trời ơi, đây thể ?”
“Chị , kể thêm !”
Tôi chịu nữa.
Nước mắt lăn dài, càng càng tủi thân.
Dưới ánh đèn mờ, Dịch Tĩnh ánh mắt trở nên tối tăm.
Tôi cắn chặt môi để quá to.
“Ah ah ah! Bé yêu của là bé yêu của !”
“Ah ah ah, bé yêu của thật dễ thương, khi yếu đuối thì làm gì cũng dễ thương, các bạn nhận , lúc em tát trai, khuôn mặt đều run rẩy, ah ah, thật cắn một cái.”
“Bé yêu , thật kích thích quá .”
… Màn hình đầy những kẻ biến thái.
Anh trai mím môi, mở miệng như gì đó, nhưng khi mắt , cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ.
“Vẫn còn như ?”
Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt , “Anh thích, chỉ cần là em cho, đều thích.”
Màn hình điên cuồng.
“? Làm mà trai sướng thế?”
“Ah ah ah ah! Tôi chết .”
“Các chị em, chú ý nhé, tỏ tình với yêu = cho cái tát mà thích.”
“Lầu , đúng là hiểu trọng điểm.”
Tôi cũng gần như điên .
Trong nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, mơ hồ thành nhiệm vụ trò chơi của .
Chỉ nhớ rằng đôi môi của trai mềm.
9
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa loé lên, trở về phòng .
Những dòng bình luận vẫn đang tràn ngập màn hình.
“Trời ơi, mới bắt đầu đã hôn , về khéo giường cũng sập mất!”
“Tim tan nát , là fan của nhà cơ mà!”
“Fan gì mà fan, đấy là của Chư Kha Linh nhé! Tôi tra thông tin , Chư Kha Linh là em gái ngoài đời thực của Dịch Tĩnh đấy!”
“Không thể nào? Vậy chẳng họ từng một quá khứ ai biết ? Hai em tái ngộ trong trò chơi kinh dị ? Hu hu, cảm động quá mất…”
“Cảm động cái gì mà cảm động! Mấy quên mất điều kiện trò chơi ?”
“Phải là phạm tội mới ném cái trò kinh dị làm diễn viên đấy! Biết đầu họ còn gánh vài cái mạng chứ!”
“Tôi quan tâm, cần đạo đức, cứ ship thôi!”
“??? Các đói khát đến mức gì thứ gì cũng nuốt !”
… Tôi cảm giác bình luận hình như đang hiểu nhầm gì đó về chúng .
Tôi giết bao giờ nhỉ?
Hệ thống đột nhiên vang lên giọng thông báo lạnh lùng:
“Sau vòng chơi đầu tiên, chơi Mẹ mập, chơi Ba mập, chơi Vận động viên Da Ngăm đã tử vong. Hiện tại còn 7 chơi.”
“Thật đáng tiếc, đao phủ vẫn đang ẩn náu trong đám đông. Các chơi hãy cẩn thận tìm nhé~”
Giọng dứt, tiếng chuông điểm 5 giờ vang lên đúng lúc. Ngoài cửa sổ, bình minh bắt đầu ló dạng.
Nhìn gương, mới hiểu vì mọi đều gọi là em gái.
Gương mặt , rõ ràng là dáng vẻ của khi 17, 18 tuổi, lúc còn trưởng thành .
Tôi im lặng.
Chẳng lẽ trò chơi còn chức năng “trẻ hóa” ?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.
Tôi tắt vòi nước, bước ngoài. Phòng ở tầng hai của khách sạn, từ vị trí thể rõ những gì đang xảy ở sảnh lớn.
Trong sảnh, mọi đều đã tập trung đầy đủ, nhưng ánh mắt chỉ dừng ở đàn ông góc xa nhất.
Khi tất cả đang vây quanh hai thi thể đầu, tách biệt khỏi đám đông, bình thản và lạnh nhạt mọi như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến .
Rất nhanh, phát hiện . Ánh mắt khẽ lướt qua , vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Sao mặc quần xong liền nhận em gái nữa ?
Không còn cách nào khác, lẽ tăng độ hiện diện của mặt thôi.
Hê hê.
Thật là chẳng còn cách nào khác ( bất lực tháo kính).
Ai bảo cưng làm gì.