Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 105
Nào cái gọi là phúc vận kéo theo, chỉ là cho ông lão từ bỏ hy vọng mà thôi!
, Tần Nhan Kim đã dối, nhưng đây là một lời dối từ tâm.
Theo quỹ đạo cuộc sống ban đầu, ông lão sẽ tìm thấy A Hà, nhưng hai tháng , A Hà sẽ về, mang theo cả gia đình lớn của bà .
Họ những chiếm lấy căn nhà của ông lão mà còn đánh ông đến chết.
Gia đình đó sợ chịu trách nhiệm nên đã băm xác ông và xả bồn cầu, khiến ông chết thây.
Từ đầu đến cuối, A Hà rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn chút điên cuồng.
Có lẽ vì gia đình lớn áp bức quá lâu, hoặc vì cam lòng khi “mùa xuân thứ hai” của bằng chồng đầu, nên hạt giống ác độc trong lòng bà ngày càng lớn, khiến tính tình trở nên cực đoan.
Bây giờ Tần Nhan Kim , ông lão đã bán căn nhà, rời khỏi thành phố, hai tháng A Hà trở về thấy ai, bắt về để tiếp tục làm trâu ngựa.
hạt giống ác độc trong lòng bà đã mọc rễ, bà tức giận mua thuốc chuột bỏ thức ăn của cả nhà.
Có thể là do thuốc chuột đã hết hạn nên cả nhà ai mất mạng, nhưng sức khỏe của họ cũng suy sụp . A Hà cuối cùng cũng tù và lẽ cả đời cũng .
Còn ông lão, dù đau lòng một thời gian, nhưng ông nhanh chóng vượt qua, sống trong viện dưỡng lão, quen nhiều bạn mới và sống an lành suốt đời.
Điều duy nhất Tần Nhan Kim làm là giúp ông giữ những ký ức về vợ của .
Sau khi ông lão rời , cô gái nhỏ nhất trong số bốn chầm chậm tiến đến, môi mím chặt, giọng rụt rè: “Đại sư, … xem vận mệnh tương lai của , ?”
Tần Nhan Kim mỉm : “Đương nhiên là .”
Bí pháp Thiên Cơ khởi động, cuộc đời bất hạnh của cô gái hiện lên trong tâm trí của Tần Nhan Kim.
“Đại… đại sư, ?”
Có lẽ ánh mắt của Tần Nhan Kim quá đỗi thương cảm, khiến trái tim cô gái nhói lên, nắm chặt vạt áo, lo lắng và e dè hỏi.
Tần Nhan Kim khẽ thở dài: “Mẹ cô hôm qua gọi điện cho cô, bảo cô về nhà ?”
Đôi mắt to tròn của cô gái đột nhiên mở lớn.
“Đại sư, thậm chí còn biết điều đó ? , mẹ tối qua gọi điện bảo về, việc lớn bàn.”
“Lý Mạn Mạn, cô nên cảm thấy may mắn vì hôm nay đã tìm đến xem bói, nếu cuộc đời cô sẽ hủy hoại!”
“Đại sư, ý là ?” Lý Mạn Mạn ngơ ngác hỏi.
Thực , ban đầu cô định đến đây, nhưng một bạn cùng làm thêm nhất quyết kéo cô , còn cách nào khác, cô đành xin nghỉ phép để tiện từ đây đón xe về nhà.
Khi đến Thanh Liên Quán, bạn cô thể , còn cô dễ dàng.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc bỏ 500 tệ để xem bói, cô đau lòng như rỉ máu, quyết định từ chối.
Bạn cô thuyết phục, rằng nhất định gặp thần tượng của , tức là Tần đại sư, và nhờ xin một lá bùa đào hoa.
Cô còn cách nào khác, đành .
, tại đại sư nếu hôm nay đến, cuộc đời cô sẽ hủy hoại chứ?
Thấy cô bối rối, Tần Nhan Kim bình thản .
“Đừng lo, xuống, để xem qua quá khứ của cô.”
Lý Mạn Mạn mím môi, rụt rè xuống.
Tần Nhan Kim bình tĩnh : “Cô sinh trong gia đình nghèo khó, bố mẹ trọng nam khinh nữ. Khi sinh cô, mẹ cô chăm sóc đầy đủ nên mắc bệnh, thể sinh thêm. Vì , họ đã nhận con trai của bác làm con, chính là trai cô hiện tại.”
Lý Mạn Mạn biết rõ việc , từ nhỏ đã biết trai là con của bác, nên biểu hiện ngạc nhiên.
Tần Nhan Kim tiếp tục: “Bố mẹ thương yêu trai, dù chuyện gì xảy , họ đều về phía , dù học giỏi nhưng vẫn cho học đại học. Ngay cả khi cô đỗ một trường trọng điểm, họ cũng bắt cô bỏ học làm để lo cho học hành.”
Lý Mạn Mạn cúi đầu im lặng, nhưng nắm tay siết chặt đã bộc lộ cảm xúc lúc của cô.
Tần Nhan Kim nheo mắt: “Chính hôm qua, bố mẹ cô gọi về, cô biết nếu về thì sẽ gặp chuyện gì ?”
Lý Mạn Mạn ngơ ngác lắc đầu: “Mẹ chỉ bảo việc cần bàn, gì thêm.”
Tần Nhan Kim lạnh một tiếng.
“Họ bán cô cho một đàn ông ngoài 40 để tiền cho cô học tiếp. Chỉ cần cô về nhà, uống nước họ đưa, cô sẽ nhốt trong phòng, một khi gạo đã nấu thành cơm thì cô đừng hòng thoát khỏi.”
“Cô sẽ sinh cho ông ba đứa con gái, ông sẽ tức giận ném chết đứa bé mới sinh, đuổi mấy mẹ con cô khỏi nhà. Đêm đó trời đổ tuyết lớn, con gái lớn của cô chết cóng, đứa thứ hai sốt cao thành đần, cuối cùng cô cùng đứa con gái út bò đường ray…”
Ầm một tiếng.
Lý Mạn Mạn chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên, khuôn mặt trắng bệch.
Cô run rẩy, lắp bắp : “Không… thể nào, họ là bố mẹ ruột của mà…”
Lời dứt, giọng điệu cô đã lạc, rõ ràng chính cô cũng tin câu của .
Tần Nhan Kim lắc đầu, giọng mang chút đồng cảm.
“Cô biết ? Cô đã sớm đổi thân phận, còn là tên dì đã mất của cô. Cô sớm đã là trẻ mồ côi, họ giữ cô mục đích bán cô lấy tiền mà thôi.”
Đôi mắt Lý Mạn Mạn mở to, thở ngưng , cả như sét đánh.
Ba còn chuyện của cô cũng khỏi đồng cảm, trong lòng thầm nghĩ là cha mẹ nhẫn tâm đến mức nào mới thể làm những chuyện như .
“Lý Mạn Mạn, thực cô nên thấy may mắn mới đúng.”
Tần Nhan Kim mỉm : “Hôm nay cô đến tìm nghĩa là cô cơ hội thay đổi vận mệnh. Cô cam tâm để số phận sắp đặt, lấy một yêu , sinh ba đứa con chúng lần lượt qua đời ?”
“Không, , , đại sư, xin hãy giúp , kết hôn…” Lý Mạn Mạn sợ hãi lắc đầu, cầu xin Tần Nhan Kim.
“Được thôi, hôm nay cô đừng về nhà nữa. Tất nhiên, nếu thoát khỏi gia đình gốc, cô sẽ dối một chút.”
Lý Mạn Mạn ngẩn : “Nói dối?”
Ánh mắt của Tần Nhan Kim lóe lên tia sáng vàng: “Rất đơn giản, họ thích tiền ? Nếu cô trở thành một món nợ lớn, họ chắc chắn sẽ tìm cách tránh xa cô.”
Lý Mạn Mạn hiểu ý nghĩa của điều , nhưng thấy Tần Nhan Kim hiệu.
“Bây giờ hãy gọi điện cho mẹ cô, rằng trong lúc làm thêm cô đã làm hỏng chiếc đồng hồ của một ông chủ lớn. Chiếc đồng hồ đó giá hơn ba triệu, và ông đòi cô đền tiền. Tôi tin là mẹ cô sẽ xa lánh cô như rắn rết, và trong một thời gian dài , họ sẽ liên lạc với cô, thậm chí thể sẽ chuyển nhà để tránh đòi nợ.”
Mặt Lý Mạn Mạn tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, cố gắng bật , trong lòng vẫn còn chút hy vọng.
Cô run rẩy lấy điện thoại và gọi.
Đầu dây bên nhanh chóng máy.
“Lý Mạn Mạn, rốt cuộc mày về ? Đã mấy giờ , để cả nhà chờ mày, cái đồ chết tiệt , cứng đầu đến mức thèm lời mẹ nữa ?”
Nghe tiếng mẹ mắng mỏ, nước mắt Lý Mạn Mạn lập tức tuôn rơi, giọng nghẹn ngào và run rẩy.
“Mẹ…”
“Khóc, , ngày nào cũng chỉ biết , cái hồn gì? Mau về ngay, về thì đừng nhận tao là mẹ!”
“Mẹ, lúc làm thêm con đã làm hỏng chiếc đồng hồ của một ông chủ lớn, ông đòi con đền ba triệu, mẹ ơi…”
Chưa kịp hết câu, điện thoại đã ngắt. Nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên , cô ngẩn .
Như tin nổi, cô gọi . Chuông reo một lần, điện thoại ngắt.
Cô bỏ cuộc, tiếp tục gọi, nhưng bên đã tắt máy.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến cha , vội vàng gọi ông. Đầu dây bên cũng tắt máy.
Trong khoảnh khắc , Lý Mạn Mạn như mất hết sức lực, phịch xuống ghế, thẫn thờ lẩm bẩm.
“Sao thế ? Mình mới là con ruột của họ mà…”