Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 123
“Cái gì?”
Cha mẹ Hạ thân chấn động, khuôn mặt đầy vẻ dám tin.
“Tiên cô, cô thật ? Tiểu Vân của chúng thực sự… thực sự đã trở về?”
Mẹ Hạ vội vàng chạy tới mặt Tần Nhan Kim, nắm lấy tay cô nhưng sợ sự dơ bẩn của bản thân làm ô uế vẻ cao quý và thánh thiện của cô. Bà chỉ biết rụt rè, căng thẳng cô.
Tần Nhan Kim dịu dàng nắm lấy tay bà, vỗ nhẹ mu bàn tay để trấn an: “Dì , dì cũng biết Tiểu Vân đã còn cõi đời . cháu tình cờ phát hiện linh hồn của cô , vì đã mang về đây. Nếu mọi sợ…”
“Không sợ, sợ! Nó là con gái của ! Tôi mơ cũng gặp nó, thể sợ … Xin cô, tiên cô, thể cho gặp con gái ? Tôi… sẵn sàng quỳ xuống xin cô…”
Mẹ Hạ xong, lập tức quỳ sụp xuống đất, xúc động tới mức dập đầu.
Tần Nhan Kim vội đỡ bà dậy: “Dì , cần gấp. Để cháu chữa trị mắt cho chú đã. Không thể để dì thấy con gái mà chú chỉ thể nhớ cô qua ký ức, đúng ?”
Mẹ Hạ ngây , vô thức hỏi: “Hả? Mắt của ông thể chữa ?”
“Không , mắt chú như là do quá nhiều, thêm áp lực tinh thần và lao động lâu năm. Để cháu xem qua một chút.”
Tần Nhan Kim bước tới mặt cha Hạ, đặt một tay lên mí mắt ông. Từng dòng linh khí tinh tế thẩm thấu mắt ông, như dòng suối mát lành tưới tắm đôi mắt khô cằn.
Cảm giác đau nhức, khó chịu dần dần dịu , thay đó là sự dễ chịu và tươi mới, như thể dòng suối ngọt ngào rửa sạch. Cảm giác thoải mái khiến ông kìm kêu lên.
“Sao… ? Ông nó?” Mẹ Hạ lo lắng hỏi ngay.
Cha Hạ xúc động : “Không , chỉ là cảm giác dễ chịu!”
Một lát , Tần Nhan Kim thu tay : “Chú từ từ thích nghi, thử mở hé mắt xem .”
Lông mi cha Hạ khẽ run, ông hé mắt một khe nhỏ. Một tia sáng mờ nhạt lọt qua mí mắt, chói mắt tới mức ông vội nhắm .
Khi mở mắt lần nữa, tầm bỗng trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết, như bóng tối đột nhiên thắp sáng bởi một ngọn đèn, soi rọi thế giới u ám, lạnh lẽo .
“Thấy ? Cảm giác thế nào?” Mẹ Hạ lo lắng hỏi.
“Tôi thấy … thật sự thấy …”
Dù còn chói mắt và quen, việc thấy thế giới đầy màu sắc trở khiến ông vui mừng khôn xiết.
Mẹ Hạ xúc động nắm chặt cánh tay chồng: “Tuyệt quá, tuyệt quá! Vậy là chúng thể cùng Tiểu Vân !”
Hạ Vân đang trốn trong góc lặng lẽ rơi lệ. Nhìn cha mẹ như tìm hy vọng, nỗi lòng nặng trĩu của cô cuối cùng cũng giải tỏa phần nào.
“Được , mọi chuẩn xong ? Có gặp Tiểu Vân ?”
Tần Nhan Kim dứt lời, chiếc giường gỗ bỗng vang lên vài tiếng “a ba, a ba” của bà lão.
Đừng hiểu lầm, bà câm, chỉ là ít quá nên giờ quen.
“Phải , còn mẹ nữa! Chắc mẹ cũng nhớ Tiểu Vân!”
Mẹ Hạ lập tức đỡ bà lão dựa , nhẹ nhàng dỗ dành: “Mẹ , hôm nay một vị tiên cô đến, cô thể giúp chúng gặp Tiểu Vân. À đúng , mắt của nhà con cũng tiên cô chữa khỏi, giờ đã thấy . Mẹ vui ?”
“Vui… vui… Tiểu Vân, Tiểu Vân…”
Bà lão yếu ớt giơ tay, run rẩy chỉ về phía Hạ Vân, khó khăn gọi tên cô.
Hạ Vân nước mắt rơi như mưa, đến nghẹn ngào. Cô cẩn thận bay tới, đầu ngón tay dừng ngón tay bà, dám thực sự chạm . Cô nghẹn ngào gọi: “Bà nội…”
Bà lão cố gắng nở một nụ , đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài qua gương mặt đầy nếp nhăn.
“Cháu gái cưng của bà… đã trở về !”
Hạ Vân : “Tần đại sư, bà nội thấy , bà thật sự thấy !”
Tần Nhan Kim định đó chỉ là trùng hợp, nhưng lời tới miệng vòng qua: “Hạ Vân, cô qua bên , đừng gần quá, sẽ dễ làm họ sợ.”
Cô chỉ về phía góc phòng nãy.
“Được!”
Hạ Vân lập tức lướt đến góc phòng.
Cô lau nước mắt mặt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nở một nụ dịu dàng. Cô lơ lửng thấp xuống hết mức thể, trông giống như đang trong góc.
Cha mẹ và bà nội của Hạ Vân chằm chằm góc tường, hồi hộp chờ cô xuất hiện.
Chốc lát , bóng dáng của Hạ Vân dần hiện lên. Nụ vốn cố giữ mặt cô biến mất khi thấy sự thay đổi gương mặt của họ.
Mũi cô cay cay, nước mắt tuôn rơi.
Giọng cô run rẩy: “Ba, mẹ, bà… con nhớ mọi quá…”
“Tiểu Vân, là Tiểu Vân! Tiểu Vân của ba đây !” Cha của Hạ Vân kích động lao tới, định dang tay ôm cô.
Hạ Vân lập tức tránh , vẻ mặt tủi thân và nghẹn ngào : “Ba, đừng chạm con, sẽ làm ba thương đó.”
Mắt cha cô đỏ hoe, đôi môi run rẩy: “Ba sợ! Ba chỉ ôm con, xem con gầy nữa !”
Nếu mẹ của Hạ Vân đang giường ôm bà nội, lẽ bà đã lao lên ôm con gái lòng.
“Tiểu Vân, con đã chịu khổ nhiều . Ba mẹ bảo vệ con, là ba mẹ vô dụng… Hu hu… Nếu lúc đó ba mẹ dũng cảm hơn, kiên trì thêm chút nữa, con đã chết oan uổng như . Là ba mẹ với con…”
Mẹ của Hạ Vân con gái vẫn duyên dáng xinh như ngày nào, đau lòng đến mức nghẹn thở, vùi mặt vai bà nội nức nở.
Hạ Vân mỉm , giải thích: “Ba mẹ đừng tự trách . Là con sơ ý thôi, nhưng mà, giờ con đã trở về . Hơn nữa, Đại sư Tần cho con cơ hội ở đây.”
“Ba mẹ, giờ con cần đầu thai, con sẽ học. Đại sư con là nhân tài quốc gia, con sẽ cố gắng cống hiến cho đất nước, tích đủ công đức để thể đầu thai một gia đình . Ba mẹ nên vui vì con chứ!”
“Thật ? Con thật sự thể ở đây?” Cả cha lẫn mẹ của Hạ Vân đều sáng mắt, đầy kỳ vọng về phía Tần Nhan Kim.
Tần Nhan Kim gật đầu, cam đoan: “ . Giờ cô đã Đại học Hoa Thanh nhận. Chú dì đừng lo, mọi thể gặp cô hằng ngày.”
Mẹ của Hạ Vân mỉm trong nước mắt: “Thật quá! Cảm ơn cô, tiên cô. Nếu nhờ cô, cả đời chúng cũng thể gặp Tiểu Vân. Cô là , là ân nhân của gia đình .”
*Đinh!* Một tấm *thẻ * trao.
Tần Nhan Kim xoa mũi, ngờ ngày cũng nhận thẻ .
Cô đưa cho Hạ Vân một chiếc ngọc bài: “Hạ Vân, đây là ngọc bài giúp cô giữ nguyên hình dạng. Ban đêm cô thể ngủ bên trong để dưỡng thân thể.”
Cô lấy hai lá bùa: “Đây là bùa trị bệnh, hiệu quả cho vết thương ở chân của dì và lưng của bà. Hai hãy mang theo bên nhé.”
“Xong , giờ gia đình các đoàn tụ . Tôi đến Hoa Thanh để thiết lập cổng truyền tống, thể dẫn thẳng đến nhà.”
Nghe Tần Nhan Kim sắp rời , Hạ Vân liền hoảng hốt: “Đại sư, cô ? Vậy… nếu tìm cô thì làm ?”
Tần Nhan Kim mỉm, : “Cô thể gọi điện cho . Nếu , em thể đến Thanh Liên Quan tìm , hoặc theo dõi livestream của cũng .”
“Được ạ!” Hạ Vân nhoẻn miệng .
Trước khi rời , Tần Nhan Kim lập một cổng truyền tống gốc cây lớn trong sân nhà Hạ Vân.
“Xong , việc thì gọi điện cho .”
Cô vẫy tay, nhảy lên chiếc quạt ngọc bích, bay trong ánh mắt kinh ngạc của gia đình Hạ Vân.
“Thổ Phỉ, thôi!”
Khi đến giữa rừng, cô nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng chẳng thấy bóng dáng nó . Gọi thêm mấy tiếng vẫn phản hồi.
Bất đắc dĩ, Tần Nhan Kim tìm kiếm trong khu rừng. Cuối cùng, trời phụ lòng , cô phát hiện Thổ Phỉ đang chổng mông làm gì đó trong một cái hốc cây.
Cô nhướng mày, chậm rãi tiến gần. Khi thấy nó đang làm gì, mặt cô lập tức tối sầm, quát lớn: “Thổ Phỉ!”