Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 95
Một tia sét đánh xuống, khiến Lưu Thiên Sư nổi tiếng suýt chút nữa sang thế giới bên . Ai ngờ rằng, đến đây còn vẻ đây, mà chỉ trong hai phút đã biến thành… một cục than đen ngòm.
May là lão giáp bảo hộ do sư phụ ban cho, nếu thì tia sét dù giết chết cũng lấy nửa mạng.
Lão chỉnh búi tóc rối tung, chật vật bò dậy khỏi mặt đất. Bộ đạo bào tiên phong đạo cốt giờ đây rách nát, da thịt còn tỏa mùi cháy khét, mắt tràn đầy oán hận chằm chằm Tần Nhan Kim.
“Hóa là Đại sư Tần, ngươi dám đánh lén , quả nhiên là đồ chẳng gì…”
Tần Nhan Kim , như .
Tiếng sấm vang rền.
Lưu Thiên Sư co rụt cổ , nuốt xuống lời còn định , dám ngông cuồng thêm nữa. ánh mắt lão vẫn tràn đầy sát khí.
Lão quên rằng, lúc Tần Nhan Kim đang livestream, dáng vẻ nhếch nhác của lão chắc chắn đã cư dân mạng thấy. Nếu hôm nay thể làm Tần Nhan Kim mất mặt, e rằng lão sẽ còn chỗ ngóc đầu lên.
Lúc , phòng phát sóng đã náo nhiệt vô cùng.
[Ôi trời, thấy gì ? Hình như Đại sư Tần “Gọi sét” một cái là tia sét thật xuất hiện, còn đánh trúng Lưu Thiên Sư nữa.]
[Đại sư Tần quá đỉnh , thật sự thể hô phong hoán vũ luôn. Sau ai mà thề thốt gì, Đại sư nhớ thực hiện trách nhiệm đấy!]
[Tự nhiên linh cảm, mọi còn nhớ rõ mấy ngày hôm weibo cùng quốc tế báo cáo vụ sét đánh ầm ầm ở thác nước ? Tôi cảm thấy liên quan tới Đại sư Tần…]
[Thật ? Vậy trận bão kỳ quái ở thành phố Nam Hải hình như cũng bình thường, còn thấy bóng ở bên trong…]
[Ôi, cảm thấy đã thần tượng nhầm một vị thần .]
[ mọi công khai thế , lỡ gây rắc rối cho Đại sư thì ?]
[Dù , chúng cũng nên giữ kín. Những kẻ đó quả báo, cũng giống như Lưu Thiên Sư .]
[Câu chuyện dạy chúng một điều, đừng giả tạo, giả tạo thì gặp sét đánh!]
Cư dân mạng hổ danh là những thám tử tài ba, từ những chi tiết nhỏ mà suy ngay chuyện nào đó, thậm chí còn thể liên tưởng đến cơn bão.
Không thể , cư dân mạng lần nhiều ít đều kế thừa thiên phú của Tần Nhan Kim, biết đoán mệnh!
Sở Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc phòng phát sóng, thấy nhắc tới sự việc lần , trong lòng càng chắc chắn hơn về phán đoán của .
đây là lúc những điều , Lưu Thiên Sư ghi hận Cục Đặc Dị. Người chẳng chính nhân quân tử gì, còn thù dai.
Ngay khi Sở Hoài định dập tắt lửa giận , từ giếng cổ phía bất chợt vang lên tiếng “rắc rắc” khe khẽ. Tất cả những tu vi đều rõ mồn một.
Họ đầu , thấy thanh kiếm dài cắm nắp giếng đang rung lắc dữ dội, chỉ một tiếng “vút”, bảo kiếm sắc lạnh bắn ngoài. Điều khó tin là thanh kiếm như một thế lực vô hình điều khiển, lượn một vòng với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng về phía Lưu Thiên Sư.
Lưu Thiên Sư giật , định né tránh, nhưng chân như đổ chì, trong mắt thấy luồng ánh sáng lạnh đang phóng tới gần, lão nghĩ rằng giây tiếp theo sẽ xuyên tim mà chết.
Trong tích tắc nguy cấp, theo bản năng, lão kéo tử bên cạnh vốn đang sợ đến ngây chắn mặt.
Chỉ hai tiếng “phập phập”, thanh kiếm xuyên qua xương bả vai của tử, mang theo sấm sét xuyên thủng xương bả vai của Lưu Thiên Sư. Nhìn chẳng khác nào xiên hồ lô mà vẫn ăn mùa đông…
Đệ tử đau đớn thét lên, mềm nhũn ngã xuống, kéo theo Lưu Thiên Sư. Mặt lão trắng bệch, chỉ là sét đánh nên da đen như than, thể nét đau đớn lúc .
“Đừng… động!”
Lão nghiến răng khẽ, trong lòng hận thể đá văng tên tử vô dụng .
Đáng tiếc là khi con rơi cơn đau tột cùng, họ sẽ tự động chặn âm thanh xung quanh.
Tên tử đau đến mức gào thét ngừng, còn tâm trí để lệnh sư phụ, ôm chặt lấy vết thương đang chảy máu đầm đìa, ngừng quằn quại. Lưu Thiên Sư mắt trợn trắng mấy lần, suýt chút nữa tên làm cho tức chết tại chỗ. Cuối cùng, còn cách nào khác, lão dùng hết sức đánh ngất tên tử.
Nhân lúc tử ngã xuống, ông nhanh chóng lùi về phía , mũi kiếm rời khỏi thân thể, máu từ vết thương trào ngớt. May mắn là lão vẫn còn chút bản lĩnh, vội lấy một lọ bột thuốc đổ lên vết thương, dùng nhiều… phương pháp kỳ quái khác, khiến vết thương trông vẻ bớt nghiêm trọng.
Tuy , ai chú ý đến lão , ánh mắt mọi đều đổ dồn về phía miệng giếng khô với vẻ căng thẳng.
Sắc mặt Sở Hoài biến đổi rõ rệt: “Chết tiệt, phong ấn phá hủy, thứ đó sắp thoát ngoài .”
Hắn lo lắng như kiến bò chảo nóng, biết nên làm gì, đành sang chỉ thị cho các thuộc hạ.
“Chuẩn sẵn sàng, tùy cơ ứng biến.”
Lúc còn tưởng đây loại đối thủ quá ghê gớm, nhưng khi thấy kết cục của Lưu Thiên Sư, sống lưng bất giác lạnh toát, xem hôm nay khó mà kết thúc êm .
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của , Tần Nhan Kim lời an ủi nào, chỉ im lặng quan sát.
Khâu Dương Viễn thấy màn hình livestream đen kịt, âm khí như khói tàu lửa liên tục bốc lên, càng lúc càng nhiều, khiến cảnh vật trong tầm trông như chìm trong màn sương đen.
Cậu sợ hãi run rẩy cầm điện thoại, rón rén dịch chuyển từng bước, dần tiến gần Tần Nhan Kim. Không chỉ , mà cả Dư Tuấn Dật cũng ôm chặt lấy Thổ Phỉ, bám sát bên cạnh Tần Nhan Kim, sợ quá xa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Các fan trong phòng livestream cũng nín thở theo dõi, nhưng dám, chỉ biết hé mắt qua kẽ ngón tay, cố giảm thiểu nỗi sợ.
[Trời ạ, căng thẳng quá, liệu con quái vật nào kinh khủng sắp nhảy đây?]
[Tôi… dám gõ chữ…]
[Nhắm mắt gõ chữ thôi, cứ tự thôi miên là thấy gì cả, thấy gì cả là !]
Chỉ vài bình luận lướt qua, vẻ mọi đều dám cầm điện thoại để gõ trong khoảnh khắc quan trọng .
Lúc tại hiện trường, âm khí tiếp tục lan tỏa, giống như màn sương mù dày đặc ở Bắc Kinh, còn phân biệt phương hướng.
Khâu Dương Viễn biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy một mảnh áo của Tần Nhan Kim, chỉ một chút thôi, như thể chỉ cách mới giúp xua tan nỗi sợ trong lòng.
“Đại sư, thứ tà vật vẻ ghê gớm lắm…”
Cậu gượng để chuyện, giọng còn run rẩy.
Tần Nhan Kim chỉ qua loa gật đầu.
“Cũng tạm thôi!”
“Vậy chúng …” Chưa kịp hết câu “chạy thôi,” thì “ầm” một tiếng, phiến đá đột ngột bay lên trời, nổ tung, những mảnh vụn văng xuống như mưa đá.
“Chết tiệt!”
Khâu Dương Viễn tiếng nổ bất ngờ dọa cho giật , vô thức ôm lấy cánh tay Tần Nhan Kim. Nếu đang livestream, lẽ đã trực tiếp chui lòng Tần Nhan Kim .
Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Nếu thật sự dám chui lòng đại sư, chắc chắn ngay giây tiếp theo sẽ quẳng thẳng lòng tà vật để “yêu thương, ôm ấp, nâng niu”…
Cảnh tượng vẻ đấy, nhưng chắc giữ mạng mất!
Ngay lúc nghĩ rằng cái đầu sắp tiêu đời, thì những viên đá đầu như đụng thứ gì đó, bật ngược từng viên một.
Cùng lúc đó, một âm thanh rợn phát từ đáy giếng. Nghe như tiếng , như tiếng cành cây gió thổi phát tiếng ken két.
“… Khà khà khà khà khà…”
Một áp lực mạnh mẽ lan tỏa, khiến mọi đồng loạt phun một ngụm máu.
Ờm…
Ngoại trừ Tần Nhan Kim và những trong phạm vi 3 mét quanh cô, những còn đều ảnh hưởng.
Mọi nín thở, ánh mắt chăm chú miệng giếng, nỗi sợ hãi như ăn sâu linh hồn, khiến cả họ cứng đờ.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, Tần Nhan Kim đột nhiên nhận luồng ác khí ập tới từ phía …