Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 99
“Giết ?”
Sở Hoài trợn mắt, vội vàng giải thích mối quan hệ lợi hại ở đây.
“Đại sư Tần, phía Lưu Quảng Nguyên Hiệp hội Phong Thủy chống lưng, nếu thật sự xảy chuyện gì với , họ chắc chắn sẽ để yên.”
Lưu Quảng Nguyên, vốn đang giả chết, lập tức bật dậy, Tần Nhan Kim với ánh mắt đầy ác ý.
“Đại sư Tần, làm nên chừa đường để dễ gặp . Hôm nay cô tha cho , tuyệt đối gây rắc rối, thế nào?”
Tần Nhan Kim và mọi của cô chiếc quạt ngọc, chầm chậm bay lên trời. lúc Sở Hoài và Lưu Quảng Nguyên nghĩ mọi chuyện sẽ dừng ở đây, thì một tiếng nổ vang lên trời. Mây đen tụ , gió lớn gào thét, vô số tia sét xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng cả gian như ban ngày.
“A a a a a a…”
Tiếng thét chói tai như giết lọt thỏm giữa tiếng gió rít, tan biến. Khi cơn gió lặng xuống và Sở Hoài mở mắt , còn dấu vết của Lưu Quảng Nguyên nữa.
Giọng của Tần Nhan Kim vang lên từ đó, mờ ảo và xa xăm. “Kẻ tội ác tày trời, chết cũng hết tội!”
Lưu Quảng Nguyên là kẻ ác độc, làm nhiều chuyện bất lương, tha cả trẻ con ba tuổi. Để luyện đan trường sinh, lão giết hại 99 thiếu nữ còn trong trắng. Hơn nữa, lão vô cùng háo sắc, ánh mắt Tần Nhan Kim đó đầy tham lam; nếu cô mạnh hơn lão, lẽ còn thê thảm hơn cả 99 thiếu nữ . Hôm nay cho lão chết nhanh là đã nhân từ, nếu là khác, lẽ sẽ rút hồn tra tấn, cho lão siêu sinh nơi địa ngục.
Sau cái chết của Lưu Quảng Nguyên, thiên cơ giáng xuống Tần Nhan Kim, rõ ràng thiên đạo cũng cho rằng cô đã giết đúng .
Khi về đến đạo quán, Tần Nhan Kim bảo Tô Uyển Du tự chọn phòng, còn cô thì nhanh chóng về phòng tu luyện, bắt đầu hấp thụ thiên cơ trong đan điền.
Lần kéo dài đến trưa hôm .
Khi cô mở cửa bước , ngửi thấy hương thơm nức mũi lan tỏa trong khí, mày khẽ nhíu .
Tô Uyển Du chạy với chiếc xẻng xào trong tay, vui vẻ : “Đại sư, cuối cùng cô cũng ! Tôi chuẩn một bàn đầy đồ ăn ngon, cô mau rửa mặt ăn!”
“Được!”
Tần Nhan Kim rửa mặt xong, đến bàn ăn, bàn đầy món ngon, ánh mắt thoáng nét tán thưởng.
“Wow, mùi gì thơm quá, từ chân núi đã ngửi thấy .”
Từ ngoài cửa, giọng của Khâu Dương Viễn đã vang lên khi xuất hiện. Cậu xông như một cơn gió, mắt sáng lên khi thấy bàn đồ ăn.
Cậu vô thức nuốt nước bọt, hào hứng với Tần Nhan Kim: “Đại sư, chúng ăn thôi, sáng nay ăn no, giờ bụng đói lép !”
Dù lời hướng đến Tần Nhan Kim, nhưng mắt rời khỏi bàn ăn, biểu cảm gấp gáp, như thể nhào ngay.
Dư Tuấn Dật cũng bước , ngại ngùng bên cạnh. Dù trông nghiêm túc, nhưng yết hầu liên tục chuyển động, biểu hiện rõ sự thèm thuồng.
Ngay đó, Thổ Phỉ cũng dẫn cả nhà tới, ở vị trí của , mắt chằm chằm bàn ăn, bộ dạng như chờ đợi từ lâu.
Tô Uyển Du chống nạnh, lườm một cái rõ to.
“Hai các thấy ngại ? Lúc làm việc thì chẳng thấy , đến lúc ăn cơm thì lò dò đến, ngay cả Thổ Phỉ còn biết dọn dẹp, các thì , biến , đừng làm phiền đại sư ăn cơm!”
Ưu điểm lớn nhất của Khâu Dương Viễn là mặt dày. Trước đây còn định “dạy dỗ” cô gái , giờ thì…
Cậu chạy đến bên Tô Uyển Du, thành thật : “Chị Tô Tô, chị là chị ruột của em ! Sau chị việc gì cứ sai bảo em, em sẽ tiếc cả mạng vì chị.”
“Chị xem, chị làm bao nhiêu món ngon thế , ăn hết là xem thường tài nghệ của chị đấy! Em biết chị là nhỏ nhen. Hôm qua là em biết , hôm nay mới nhận chị là chị thất lạc bấy lâu của em. Thế nhé, ăn xong, em với bạn Dư đưa chị dạo phố, chị mua gì bọn em bao hết, , chị?”
Dư Tuấn Dật vội cúi đầu, mặt đỏ bừng. Dù cũng thèm mấy món , nhưng bảo mặt dày như Khâu Dương Viễn thì chỉ : “Tôi thật sự làm nổi !”
Dù Khâu Dương Viễn biết hổ, nhưng Tô Uyển Du thật sự xiêu lòng: “Thật ? Tôi mua gì cũng ?”
“Đương nhiên là thật!”
Khâu Dương Viễn vỗ ngực tự hào, đó vỗ vai Dư Tuấn Dật và : “Nhìn thấy ? là con nhà giàu thứ thiệt đấy.”
“Cũng , nhặt hai đứa em giàu cũng tệ, ít nhất lo tiền bạc nữa.”
Tô Uyển Du quả nhiên tài nấu ăn bẩm sinh, món nào nấu cũng chẳng chê . Ngay cả đậu phụ, tay cô , cũng chế biến thành món vị ngon chẳng kém gì vi cá ở Kim Lăng.
Cả bữa ăn, thậm chí đến Tần Nhan Kim cũng khỏi khen ngợi: “Quả hổ danh là con cháu của ngự trù, danh bất hư truyền!”
Tô Uyển Du ngay lập tức nở nụ rạng rỡ: “Cảm ơn đại sư đã khen. Đại sư ăn gì nữa ? Để mua nguyên liệu về chế biến.”
Tần Nhan Kim phất tay: “Cứ tùy ý mà làm. Tôi kén chọn lắm.”
Không chỉ kén chọn, cô thậm chí chẳng thứ gì kiêng kỵ. Hồi , khi cùng sư phụ ngoài rèn luyện, lúc cả ngày đồ ăn cũng là chuyện bình thường, vì cô là tu hành.
Giờ thể ăn món ngon như , cô còn biết gì nữa?
Tần Nhan Kim lấy hai chiếc thẻ: “Đây là mười vạn, cứ dùng thẻ mà mua đồ ăn. Thẻ mười triệu, xem như tiền tiêu vặt. Cần gì cứ mua, đủ thì báo .”
“Cảm ơn đại sư.”
—Truyện đăng tải tại metruyen.me—
Tô Uyển Du khách sáo, vui vẻ đút ngay túi. Cô hiểu rằng một như Tần Nhan Kim thường chẳng quan tâm đến tiền bạc, nhưng trong lòng đã ngầm quyết tâm sẽ nấu thật nhiều món ngon cho nàng, lặp món nào.
Tần Nhan Kim gật đầu: “Được , các cứ ngoài dạo . Tôi cần luyện đan.”
Cô vẫn còn 500 viên Tiêu Thể Đan luyện xong!
Sau khi luyện xong, cô còn luyện hóa “Thiên Vũ”. Chỉ khi luyện “Thiên Vũ Châu”, thì linh chủng đó mới thể phát triển an .
Suốt buổi chiều, Tần Nhan Kim đều ở trong phòng luyện đan.
Có lẽ vì đã dung hợp “Thiên Lôi Châ”’ và “Thiên Phong Châu”, tốc độ luyện đan của cô ngày càng nhanh, và thành phẩm cũng khả quan.
Trước đây, mỗi lần chỉ 10 -12 viên đan dược, giờ thì mỗi lò luyện hẳn 20 viên.
Nếu vì diện tích lò luyện hạn chế, khi cô đã thể luyện đến 50 viên một lần.
Mất đúng ba tiếng để luyện đủ 500 viên Tiêu Thể Đan, đó cô còn dành thêm thời gian luyện vài loại đan dược khác như Đan Thú, Đan Tụ Linh và những loại đan hữu ích khác để dùng trong trường hợp cần thiết.
Sau khi khỏi phòng luyện đan, Tần Nhan Kim chỉnh sửa công pháp lấy về tối qua và đặt 500 viên Tiêu Thể Đan lên bàn. Cô lấy điện thoại gọi cho Khâu Dương Viễn.
“Alo, đại sư gì chỉ bảo?”
Từ phía bên điện thoại vang lên tiếng ồn ào.
Tần Nhan Kim bình thản : “Trên bàn thứ để cho và Dư Tuấn Dật, nhớ tập luyện cẩn thận. Điện thoại livestream cũng để đó, nhớ gửi bưu kiện .”
“Nếu là cùng thành phố, bảo Thổ Phỉ là . Nó biết , thể đưa nó điện thoại, nó thông minh lắm.”
Khâu Dương Viễn tưởng nhầm, bèn dụi tai và hỏi đầy nghi hoặc.
“Đại sư, ngài ai? Thổ Phỉ ? Đó là một con cú mèo, ngài chắc là nó biết gửi bưu kiện chứ?”
Tần Nhan Kim nghiêm túc đáp: “Không biết thì dạy nó.”
Khâu Dương Viễn lặng , lần đầu tiên chút nghi ngờ về Tần Nhan Kim.
Sau khi dặn dò xong, Tần Nhan Kim bấm ngón tay tính toán, ánh mắt hướng về phía đông nam.
“Hừm, khu vực Quảng Xuyên sắp đón trận mưa lớn nhất trong trăm năm, gây lũ lụt. Đây là thiên tai…”
Trận mưa lớn chỉ gây ảnh hưởng đến mùa màng, khiến nông dân thất thu, mà còn làm sập hai cây cầu, gây nhiều thương vong, số lũ cuốn chết đếm xuể.
Nghĩ đến đó, cô lấy điện thoại, đăng một dòng Weibo, phất tay áo, tung cây quạt ngọc. Cô nhảy lên quạt, biến thành một tia băng biến mất chân trời.