Dĩ Chi Thanh Thu - Chương 3
5.
Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Thu liền trở về phủ.
Vương phủ khôi phục bầu khí vắng vẻ.
Từ khi Lý Thanh Thu đến vương phủ mấy lần, tâm tình của mẫu thân dâng cao, mỗi ngày đều thu xếp làm thế nào để sính lễ thêm phong phú, để thắng tình địch của nhi tử.
Chu Dĩ Chi thì suy nghĩ, mặc dù thích Lý Thanh Thu, nhưng nếu nàng yêu như , thì thành cho nàng cũng .
Vì thế ngoài mặt khuyên mẫu thân nên dấy động can qua, thực tế lưng vụng trộm kiểm kê tất cả gia sản của .
Ngoài , mỗi ngày đều trong chòi nghỉ mát, tràn đầy tự tin uống trà.
Cũng bao lâu, hứng thú của đã Hạo Chí đánh gãy thương tiếc.
“Vương gia! Không Vương gia! “Vừa đến câu , Chu Dĩ Chi liền đau đầu.
Hạo Chí vẻ mặt đưa đám: “Vương gia! Ta , Lý thừa tướng vẻ đồng ý hôn sự của Trương gia!”
Nước trà theo khóe miệng Chu Dĩ Chi chảy xuống, giống như tức đến hộc máu.
Chu Dĩ Chi cảm thấy đại sự , từ xưa đến nay, lời mai mối của cha mẹ là hết, nếu Lý thừa tướng đáp ứng hôn sự, cái dễ xử lý .
Chỉ sợ Lý Thanh Thu bây giờ ở nhà, vì hôn sự như ý , sẽ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt mất.
Chu Dĩ Chi nghĩ thầm, đáng tiếc thật sự là một lương thiện, nếu Lý Thanh Thu vì đào hôn cùng bỏ trốn, cũng thể cần cái thân phận Vương gia nữa.
Chu Dĩ Chi ở nhà an tĩnh đợi một hồi, cũng đợi Lý Thanh Thu lén phái truyền tờ giấy nhỏ nào cho .
Sợ là Lý Thanh Thu đã giam lỏng trong nhà, cơ bản là cơ hội liên lạc với bên ngoài.
Chu Dĩ Chi cảm thấy, trọng trách nặng hơn một chút.
Hắn chuẩn chút trang phục hành, thừa dịp ban đêm lặng lẽ cứu Lý Thanh Thu . Nghĩ đến khi đó Lý Thanh Thu thể cảm kích rống lên, Chu Dĩ Chi ngay cả an ủi nàng thế nào cũng đã nghĩ kỹ.
Hạo Chí xuất hiện, “Ta mới thấy, Lý tiểu thư cùng Trương công tử dạo phố!”
Chu Dĩ Chi hung hăng ném trang phục hành xuống đất, còn giẫm mấy cái.
——-
“Vương gia, thật trùng hợp, ngài ngoài mua điểm tâm ?”
Hôm nay Lý Thanh Thu mặc một bộ váy màu đỏ thẫm, làn váy còn điểm thêu mấy bông hoa.
Trương Dục đáng ghét bên cạnh nàng:
“Thất vương gia.”
Chu Dĩ Chi kéo Lý Thanh Thu , thả xuống một câu lạnh lùng : “Lý cô nương, lời với nàng.”
Trương Dục tại chỗ, thầm cảm thấy cuộc hẹn ngắm hoa hôm nay vẻ như ngâm nước nóng .
Chu Dĩ Chi kéo Lý Thanh Thu, tới một quán trà xuống.
“Ta cảm thấy trà giải nhiệt ở nơi , khẩu vị thập phần chính tông. “Hắn vẫy tiểu nhị gọi hai chén, hướng sang Lý Thanh Thu giới thiệu cho nàng.
“Vương gia đột nhiên kéo đây, chính là giới thiệu trà giải nhiệt cho ?”
Chu Dĩ Nhất giật , hỏng , theo bản năng đem thứ thích chia sẻ cho nàng.
Hắn bình tĩnh thần sắc, lạnh lùng nhàn nhạt : “Ta , Lý cô nương gả cho Trương Dục?”
Lý Thanh Thu thành thật trả lời: “Gia phụ đích xác ý , cũng đang thử tiếp xúc với Trương công tử.”
“Ta nhớ rõ, mấy ngày Lý cô nương mới , chính cũng nam tử nào tâm duyệt cả. “Sắc mặt Chu Dĩ Chi chút khó coi.
“Ta cũng dối, chỉ là tiếp xúc thử xem , cùng Trương công tử ở chung một thời gian, phát hiện là .”
Chu Dĩ Chi âm thầm cấu góc bàn: “Nhà Trương thái úy Tiền tài bạc triệu, biết Lý cô nương từng qua , nam tử tiền, luôn nhiều thói quen , tỷ như lười biếng, đánh đập thê tử…”
Lý Thanh Thu lắc đầu, trong lòng đang suy nghĩ:
[Ta chỉ nhớ mỗi ngươi từng khoe khoang nhà ngươi giàu ]
Chu Dĩ Chi: “……’’
Hắn chuyển đề tài: “Đương nhiên, cũng tất cả nam tử tiền đều thói quen , giống như trong hoàng thất như chúng đây, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện lễ nghi, phẩm chất cao quý, đối đãi với thê nhi càng là tìm mọi cách để che chở.”
“Thì là thế. “Lý Thanh Thu nâng cằm, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, tủm tỉm .
Chu Dĩ Nhất hề cảm thấy phúc hậu chút nào:
“Hôm qua một vị thị nữ trong phủ cho biết, tỷ tỷ của nàng đang làm việc trong phủ Trương thái úy, ngươi đừng Trương Dục bề ngoài khiêm tốn quân tử, thường xuyên uống đến say mèm hồi phủ, đánh cũng mắng hầu trong phủ.”
“Cái đích xác từng bao giờ. “Lý Thanh Thu khẽ nhíu mày, vẻ giống như đang khổ não.
“Không riêng gì như thế, lần gã sai vặt của còn đụng Trương Dục từ trong thanh lâu !” Chu Dĩ Chi vẻ tức giận thêm .
Nói đoạn, đẩy Hạo Chí bên cạnh, “Ngươi , Hạo Chí!”
Hạo Chí vội vàng gật đầu: “Vâng , Lý tiểu thư! Chính là tận mắt thấy đó!”
Trương Dục đang đường hồi phủ hung hăng hắt xì hai cái, “Chẳng lẽ là phong hàn?” Hắn lẩm bẩm.
Lý Thanh Thu như điều suy nghĩ gật gật đầu.
Chu Dĩ Chi hớp một ngụm trà giải nhiệt mới lên bàn, hương trà trộn lẫn tư vị thanh đắng ở đầu lưỡi, làm cho thần thanh khí sảng: “Lý cô nương, cũng là ý nhắc nhở cô, chỉ sợ cô gặp kẻ , chậm trễ chuyện cả đời.”
Hắn đắc chí Lý Thanh Thu đã đến do dự.
“Không ngờ Vương gia bụng cho biết như .Xem hồi phủ cho mẫu thân, từ chối Trương gia cầu thân mới .”
Nội tâm Chu Dĩ Chi mừng như điên, tuyệt cảm thấy hành vi bịa đặt lưng của gì .
Lý Thanh Thu cũng cầm lấy chén trà uống một ngụm.
“Nếu đã như , ngày mai sẽ hẹn nhị công tử của nhà Đường thừa tướng gặp mặt xem .”
Chu Dĩ Nhất sặc một ngụm trà trong cổ họng, ho đến rung trời động đất.
Chu Dĩ Chi liền hít sâu hai , giả bộ vô ý mở miệng: “Không biết Lý cô nương biết , tháng , thiên kim của Tư Mã tướng quân và công tử Phó thừa tướng vui vẻ kết hôn, tới mấy ngày, hoàng đế đã tịch thu cả nhà bọn họ.”
Hắn cố ý hạ thấp thanh âm, nghi thần nghi quỷ bốn phía xung quanh, ghé sát Lý Thanh Thu cẩn thận :
“Nói là mưu phản! Hoàng đế phái lặng lẽ động thủ, thả tin tức ngoài. Ta cũng biết một chút tin tức nội bộ, mưu phản cái gì chứ, chính là Hoàng đế nghi ngờ sợ hai nhà liên hôn thế lực quá thịnh, sợ nguy hiểm đến ngôi vị hoàng đế của .”
Lý Thanh Thu nghi hoặc trừng mắt , thẳng dậy:
“ Vương gia, bao giờ trong kinh thành tướng quân nào họ Tư Mã nha.”
Chu Dĩ Chi: “……”
“Thế nên bây giờ mới đó.” Hắn định chính , “Lý cô nương, với cô những thứ , đơn giản là cho cô biết, phủ Thừa tướng nếu kết hôn, nhất thiết thể tìm những gia đình khí diễm quá thịnh , nếu sẽ đưa tới họa sát thân.”
“Thật đáng sợ!” Lý Thanh Thu nhẹ nhàng run rẩy.
[Bất quá vẫn nhớ rõ, Thất vương gia cũng từng qua cùng nhiều đại thần trong triều đều là chí giao.]
Chu Dĩ Nhất kinh ngạc, chuyển đề tài: “Đương nhiên, Lý cô nương cũng cần quá mức lo lắng. Loại tình huống cũng ít phát sinh. Lý Thừa tướng liên hôn với một vị Thừa tướng khác, việc thể sẽ khó giải quyết. Chung quy đều là Thừa tướng, chuyện triều đình đều qua tay bọn họ, vạn nhất Hoàng thượng nghi ngờ…”
Lý Thanh Thu phiền não mím mím môi.
[Như thế xem , Đường công tử cầu thân, cũng tuyệt đối thể đáp ứng .]
Chu Dĩ Chi thấy lời trong lòng Lý Thanh Thu, vui mừng gật đầu.
“Vương gia, ngài thật , nguyện ý cho biết những điều . “Lý Thanh Thu ngước mắt , cong khoé môi mỉm . Ánh mắt của nàng sáng ngời, giống như những vì treo trời, nhấp nha nhấp nháy, khiến Chu Dĩ Chi chút xuất thần.
Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, Lý Thanh Thu hình như cũng đáng ghét như nghĩ.
“Xem thân phận của , là gả . “Lý Thanh Thu chằm chằm lá trà trong chén trầm ngâm, tâm tình của nàng lắm.
Chu Dĩ Chi bộ dạng của nàng, ung dung mở miệng:
“Lý cô nương kỳ thật cần quá mức thương tâm, tuy rằng thân phận của cô gặp nhiều hạn chế, nhưng là cân nhắc lợi hại nhiều phương diện, cũng vẫn thể tìm một lang quân như ý thích hợp.”
[Tỷ như Vương gia chơi bời lêu lổng chẳng hạn.] Vẫn ở một bên
Chu Dĩ Chi ăn lung tung, Hạo Chí ở trong lòng yên lặng .
Lý Thanh Thu một vẻ đáng thương hề hề : “Vậy Vương gia, ngài nghĩ nên lấy như thế nào mới đây?”
Chu Dĩ Chi sờ sờ cằm , vẻ làm như suy nghĩ hồi lâu, mới : “Đây là chuyện của Lý cô nương, vốn tiện tham dự, nhưng nếu Lý cô nương đã khổ tâm hỏi tới, cũng tiện từ chối. Để ngẫm , nhân phẩm , môn đăng hộ đối, thể quyền lực quá lớn mạnh….
“A, tìm một vương phủ hoàng tử gì đó, tệ đúng ? “Lý Thanh Thu đem một sợi tóc rơi tai, đảo tròng mắt, hỏi.
Nàng đây là đang chuẩn bày tỏ với .
Chu Dĩ Chi trong lòng khẽ động, rõ ràng uống trà lạnh, ngoài ý cảm thấy chút miệng lưỡi khô.
Lý Thanh Thu hai tay đều đặt ở bàn, một trái một nâng khuôn mặt của , mở to đôi mắt vốn đã to tròn đến rạng rỡ với .
Chu Dĩ Chi đối diện với nàng.
“Ngày hôm Thập Tứ vương gia mời cùng thưởng thức tranh chữ, tựa hồ cũng là một nam tử tệ.”
Chu Dĩ Chi: …..
Vì sự tình luôn cùng với sự tưởng tượng của chẳng ăn nhập thế?
Lý Thanh Thu Chu Dĩ Chi đang thần hồn xuất khiếu, nụ mặt giảm, nàng nhẹ nhàng dậy, đối với Chu Dĩ Chi Huy
Vi thi lễ: “Đa tạ Vương gia mời uống trà, còn vì mà chỉ hướng lộ tuyến cho tương lai, về phủ .”
Chu Dĩ Chi há miệng, biết nên cái gì, rối rắm nửa ngày, đành phun một câu: “Lý cô nương thong thả.”
Hạo Chí chờ Lý Thanh Thu xa, tiến đến bên cạnh Chu Dĩ Chi, hì hì : “Vương gia! Có hi vọng ! Lý tiểu thư tìm một Vương gia, tuyệt đối là thích ngài đó!”
Chu Dĩ Chi lắc đầu.
Hắn khổ quá mà!
6.
Chu Dĩ Chi nhốt trong phòng, đã ngày .
Theo lý thuyết, thích Lý Thanh Thu, đạo lý bởi vì phụ nữ mà đau lòng. khi nghĩ về phụ nữ vô tâm vô phế thích .
Ngay cả cơm cũng ăn vô.
Hạo Chí ở bên cạnh mấy ngày liền hỏi han ân cần đều Chu Dĩ Chi đuổi .
Hắn thấy Hạo Chí liền tức giận.
“Không ngươi cô nương cưỡng hôn ngươi chính là bởi vì yêu ngươi ?”
Hạo Chí ủy khuất lau nước mắt: “Vương gia, đều là trong thoại bản , liên quan đến mà.”
“Trời lạnh , cứ để tiệm bán sách đóng cửa . “Chu Dĩ Chi cảm thấy chén trà trong tay quá vô vị.
Hạo Chí gãi đầu: “Vương gia, làm thế nào để nó đóng cửa , biết cách làm.”
Khóc luôn, cũng biết.
Chu Dĩ Chi bỏ một nửa chén trà uống dở, buồn bực tự nhốt trong phòng.
Thập tứ vương gia chỗ nào? Đẹp trai bằng ?
Ê chờ chút, Chu Dĩ Chi nhảy dựng lên.
Trong kinh thành Thập Tứ vương gia ? Sao bao giờ thấy?
Chu Dĩ Chi xổm trong góc phòng gãi đầu. Hắn vắt hết óc suy nghĩ, phát hiện tiên đế chỉ sinh tám con trai, đào một vị vương gia thứ mười bốn??
Là nhầm, là Lý Thanh Thu lẫn.
Chu Dĩ Chi càng nghĩ càng đúng, gọi Hạo Chí :
“Ngươi mau , báo cho mà an bài ở trong phủ Lý thừa tướng, ngóng một chút xem Lý Thanh Thu mấy ngày đã cùng một nam tử khả nghi, còn cùng thưởng phẩm thi họa.”
, từ khi phu nhân Trương thái úy và Đường thừa tướng cầu thân với Lý Thanh Thu, Chu Dĩ Chi liền suốt đêm huấn luyện mấy nữ tỳ, sắp xếp phủ Lý thừa tướng.
Hạo Chí nhanh mang về tin tức: “Vương gia, chuyện đó, mấy ngày , Lý tiểu thư ngoại trừ hai lần ngoài cùng Trương công tử ngắm hoa ngài chặn , cũng từng gặp qua nam tử nào khác.”
Chu Dĩ Chi bối rối, Lý Thanh Thu vì trong lòng suy nghĩ về một tồn tại, với một chuyện tồn tại?
Hắn bắt đầu tìm sự giúp đỡ từ Hạo Chí: “Tại Lý Thanh Thu nàng cảm thấy Thập Tứ vương gia tệ, chẳng lẽ phụ hoàng ở bên ngoài còn sáu đứa con riêng mà biết?”
Mặc dù Hạo Chí biết Vương gia từ chuyện , nhưng vì để cho Vương gia cao hứng, đành dùng hết tất cả tuyệt học cả đời vắt óc mà :
“Vương gia, bảy cộng bảy là mười bốn , điều rõ Lý tiểu thư, bên trái cũng yêu ngài, bên cũng yêu ngài đó!”
Chu Dĩ Chi hít sâu một , đúng là nghĩ tới, phụ nữ đam mê dối , cong quẹo bày tỏ với kiểu đó!
Chu Dĩ Chi khôi phục sinh cơ như cũ.
Mặc kệ vẫn như thường ngày trong chòi nghỉ mát uống trà, nhưng luôn hỏi Hạo Chí về tin tức của Lý Thanh Thu do những tai mắt trong phủ Lý thừa tướng mang đến.
“Vương gia, Lý tiểu thư hôm nay ăn ba miếng Bánh đậu xanh Hồ Ký, thực sự là mỹ vị.”
Chu Dĩ Chi gật đầu: “Hạo Chí, ngươi hiểu ý chứ?”
Hạo Chí lắc đầu: “Ta hiểu.”
“Ngu ngốc, mua cho ăn!”
Vì thế Hạo Chí đáng thương lần thứ ba bước lên đường mua điểm tâm.
Chu Dĩ Chi ăn bánh đậu xanh Hạo Chí mua, khóe miệng nâng lên một chút trào phúng: “Nữ nhân thật phiền toái, tại thích ăn loại đồ ngọt nhàm chán chứ, cũng chỉ đến thế chẳng gì thú vị!”
“ Vương gia, ngài đã ăn mười miếng đó.”
Chu Dĩ Chi: “….”
Hạo Chí còn thêm: “Vương gia, hôm nay Lý tiểu thư trong lúc ăn cơm nhắc tới với tỳ nữ, bản thân thích nam tử cường tráng võ hữu lực.”
Chu Dĩ Chi buông bánh đậu xanh tay xuống: “Hạo Chí, ngươi hiểu ý chứ?”
Hạo Chí nước mắt: “Vương gia, hiểu gì cả.”
“Ngu ngốc, bây giờ ngươi theo chạy bộ!”
Thế là Hạo Chí vận mệnh thê thảm, một đầu oan uổng đuổi theo Chu Dĩ Chi chạy bộ.
Chu Dĩ Chi ngoại trừ thường xuyên tìm hiểu tin tức của Lý Thanh Thu, chính là đem Câu trong lòng của Lý Thanh Thu lật qua lật ngẫm nghĩ.
Hắn bỗng như giác ngộ .
Ngay khi Hạo Chí thở hổn hển chạy tới : “Lý tiểu thư hôm nay dự định mua sắm đó Vương gia!” Chu Dĩ Chi ngay lập tức sửa sang quần áo, từ trong kho hàng vơ vét một ít tranh chữ đã tích một tầng bụi, bọc đem ôm ở trong ngực liền trực tiếp cửa.
Mặt trời chói chang nướng đến đầu choáng váng hoa mắt, Chu Dĩ Chi trốn ở phía một con sư tử đá cửa phủ Thừa tướng, đập cho
Hạo Chí đang buồn ngủ một cái khiến giật : “Không ngươi hôm nay Lý Thanh Thu ngoài ?
Ta đây ngay cả bóng cũng thấy là !”
“Vương gia, tin tức chính là báo tới như mà…”
Chu Dĩ Chi đang đập , cửa lớn phủ Thừa tướng đã đẩy .
Lý Thanh Thu mặc bộ váy liền áo màu vàng nhạt lần , che một chiếc ô giấy dầu, mang theo một tiểu tỳ nữ, vui vẻ cửa.
Chu Dĩ Chi thấy , vội vàng dậy lưng , cực kỳ nghiêm túc vỗ vỗ bụi , đem mấy bức hoạ cướp từ tay Hạo Chí vẫn luôn cầm hộ .
Hắn hướng về phía Lý Thanh Thu, chậm rãi bước qua, ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù ánh mặt trời khốc liệt chiếu thẳng , cũng thấy nửa điểm chật vật.
“Thật trùng hợp. “Thanh âm trong trẻo nhàn nhạt, làm bộ giống như một kẻ thế ngoại cao nhân, đánh tiếng với Lý Thanh Thu.
Lý Thanh Thu thấy Chu Dĩ Chi, chút kinh ngạc mở miệng: “Vương gia, quả là trùng hợp, ngài ở đây?”
Chu Dĩ Chi chớp mắt: “Hôm nay ngẫu nhiên mấy bộ
tuyệt thế thi họa, đang tìm cùng bình phẩm.”
Nữ nhân , ngươi hiểu ý chứ?
Trong lòng Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, một chút đắc ý bò lên đuôi lông mày của .
“Thì là thế, tiểu nữ quấy rầy Vương gia nữa, Vương gia xin mời. “Lý Thanh Thu nghiêng nửa , ý nhường đường cho .
Kịch bản là như ?
Chu Dĩ Chi nheo mắt.
Chuyện mất mặt luôn để Chu Dĩ Chi đây làm.
Hắn khẽ cắn môi, mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Khụ, cô nương với ở đây gặp đó là duyên phận, nếu Lý cô nương vô sự, thể nể mặt cùng thưởng thức mặt chữ ?”
Lý Thanh Thu một hồi lâu, cong mắt như trăng lưỡi liềm, với : “Được chứ.”
Chu Dĩ Chi trải qua bao nhiêu đau khổ đã quen với cảm giác hiện thực hung hăng vả mặt, Lý Thanh Thu bỗng đột nhiên nhẹ nhàng đáp ứng như , khiến cảm thấy chút chân thật.
Thấy Chu Dĩ Chi còn sững sờ tại chỗ, Lý Thanh Thu gần, kiễng mũi chân đánh giá : “Vương gia, chúng thưởng mặt chữ đây?”
Thật gần, thật giống như hôn lên .
“Quán, quán trà . “Chu Dĩ Chi phát hiện, chuyện chút lắp bắp.
Lý Thanh Thu mỉm : “Được, trà lần Vương gia, cũng thích.
“Thật ?”
Tim Chu Dĩ Chi đập thình thịch.
Hai một nhã gian.
Gọi xong trà, Chu Dĩ Chi lơ đãng lấy từ trong ngực một chiếc khăn vuông, cẩn thận mở , bên trong là mấy miếng bánh đậu xanh bảo vệ chỉnh.
Tầm mắt của mơ hồ, mất tự nhiên với Lý Thanh Thu: “Đây là điểm tâm mua cho gia mẫu, còn mấy khối, Lý cô nương nếu đói bụng, thể nếm thử.
“Là bánh đậu xanh của tiệm bánh Hồ Ký a, Vương gia, điểm tâm của tiệm đều là số lượng hạn khó mua, ngài làm mà mua ?”
Ánh mắt Lý Thanh Thu sáng ngời.
Chu Dĩ Chi bình tĩnh thẳng: “Ta dậy sớm, xếp hàng lâu.”
Hạo Chí ở một bên âm thầm rơi lệ.
Lý Thanh Thu cầm lên một miếng bánh đậu xanh, cắn một miếng nho nhỏ, hương vị ngọt ngào đảo quanh đầu lưỡi, tuyệt ngấy.
“Ngon quá. ” Nàng nghĩ thầm.
Chu Dĩ Chi cực kỳ cao hứng, lơ đãng mở miệng : “Mấy ngày nay tuy rằng thời tiết nóng bức, cũng quên cường thân kiện thể, lần cùng với Lục vương gia so tài cưỡi ngựa bắn cung, thắng .”
“Vương gia, ngài lợi hại thật. “Lý Thanh Thu ăn bánh đậu xanh, một bên , một bên chút keo kiệt khích lệ .
Chu Dĩ Chi Lý Thanh Thu, nghĩ thầm, tuy rằng thích Lý Thanh Thu, nhưng nếu như Lý Thanh Thu nhất định sinh con cho , cũng thể hy sinh chính một chút.
Tốt nhất là nên một đứa con gái và nụ ngọt ngào như .
Đợi đến khi trà mang lên bàn, Chu Dĩ Chi mới nhớ tới, lý do chuyến , là cùng Lý Thanh Thu thưởng thức tranh chữ.
Hắn bảo Hạo Chí đặt nước trà sang một bên, đem tranh chữ mới giao cho Hạo Chí bảo quản mang lên bàn, mở .
“Lý cô nương, đây chính là tranh chữ tình cờ .”
Lý Thanh Thu suy tư một hồi, nghĩ thầm:
“Tại bức tranh chữ nhiều bụi như ?”
Chu Dĩ Chi ha hả, thổi bụi:
– Là một bạn của tặng cho , mua ở trong tay một ông lão, bản thân cũng kịp mở xem qua.”
“Đó nhất định là một bộ trân phẩm,” Lý Thanh Thu thưởng thức , “Vương gia, ngài cảm thấy, trong tranh … chim cây trong miệng ngậm cành cây, là thâm ý gì?”
Chu Dĩ Chi cũng biết gì về hội hoạ, là một Vương gia nhàn tản nổi tiếng thế gian, hoàng đế nếu là thưởng tranh chữ bức hoạ gì, đều là ném trong kho ăn bụi bặm.
Mọi đều biết, Chu Dĩ Chi chỉ một sở thích, đó chính là uống trà.
Hắn lau mồ hôi trán, mấp máy môi khều bên cạnh: “Hạo Chí cứu !”
Hạo Chí lòng cũng khó mà giúp đỡ.
Chu Dĩ Chi cái khó ló cái khôn: “ là thâm ý, núi lớn hùng vĩ, nhưng khắc hoạ tập trung đến cả chi tiết nhỏ là cành cây trong miệng con chim, thể nhỏ thấy lớn, dựa núi nguy nga hùng vĩ, khiến thấy dư vị vô cùng.”
Lý Thanh Thu Chu Dĩ Chi ăn bừa bãi, trong lòng nghĩ:
[Ta cảm thấy chả gì thâm ý cả.]
Chu Dĩ Chi: ……
Mặc dù như thế, Lý Thanh Thu vẫn giương mắt , trong mắt mỉm : “Vương gia lý, bất quá cảm thấy, chim chóc ngậm cành là xây tổ, cho dù là động vật, cũng đều tình ý.”
Ấy, thế mà Lý Thanh Thu cũng đang bịa chuyện.
“Ta vô cùng đồng ý với lời của Lý cô nương. “Chu Dĩ Chi
Nhìn về phía Lý Thanh Thu, hai .
“Bức tranh , chúng xem bức tranh ?”
Chu Dĩ Chi đề nghị.
“Tương tư tựa thâm hải, nhật sự như thiên viễn. “Lý Thanh Thu chữ bằng bút lông chút màu của năm tháng, thì thào .
“Phân ly nan kiến khổ tương tư.”
Chu Dĩ Chi giật , Lý Thanh đang xuất thần.
Thu mở miệng : “Lý cô nương, ngươi làm ?
“Bị bài thơ chua chát gợi lên một chút tâm sự mà thôi, “Nàng nhạt,” Ta thích những câu chuyện bi thương.”
Chu Dĩ Chi chút bối rối cất chữ .
“Cô đã thích, thì xem nữa.”
“Đa tạ Vương gia mời thưởng thức mặt chữ, hôm nay cao hứng.” Nước trà một lần nữa dâng lên, Lý Thanh Thu uống một ngụm trà, nhẹ nhàng chậm rãi .
Nàng dối.
Nàng vui, bởi vì những chữ .
Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, đường trở về sẽ xử lý những bức thư họa như phế phẩm, mặc kệ nó là ai tặng là danh họa hiếm .
Lý Thanh Thu nâng má, mở to mắt , trong mắt lưu quang chuyển động: “Vương gia, ngài thầm mến ?”
Chu Dĩ Chi ngờ Lý Thanh Thu đột nhiên như .
Hắn ngây ngốc cô, ngay cả nước trà cũng quên cả uống.
Hạo Chí điên cuồng dùng khuỷu tay chọc .
Chu Dĩ Chi cảm thấy buồn , mới thèm thầm mến Lý Thanh Thu. Lý Thanh Thu là ai, nàng cũng chỉ là một thích ăn bánh đậu xanh, mặc váy vàng, mỗi ngày đều thích dối, còn từng cưỡng hôn , nữ nhân dối trá. Hắn đường đường là một Vương gia thầm mến nàng?
Không thích.
Hắn mới thèm thích nàng.
Chu Dĩ Chi uống một ngụm trà, ngữ khí thập phần lãnh đạm trả lời nàng: “Lý cô nương, cô suy nghĩ nhiều , đối với cô, từng loại ý nghĩ .”
“Thì là thế. ” Hai tròng mắt Lý Thanh Thu tràn đầy bi thương, ngay khi Chu Dĩ Chi sắp sửa đến thời điểm cảm thấy chút tàn nhẫn, lời trong lòng Lý Thanh Thu.
[Vốn nghĩ, nếu Thất vương gia thật sự tâm ý với , liền cùng phụ thân đề cập hôn sự , gả đến Thất vương phủ, đáng tiếc…”
Chu Dĩ Chi đặt chén trà xuống: “Không sai, Lý cô nương, quả thật là thầm mến nàng.”
Mặt mũi gì gì đó, Chu Dĩ Chi đã sớm cần.
Hắn nghĩ, dù cũng là một đại nam nhân, chút lời dễ dỗ dành nữ nhân, để cho nàng cao hứng một chút, cũng chuyện lớn gì.
Lại , Lý Thanh Thu gả cho như , nếu cho nàng một bậc thang xuống, liền vẻ quá phong độ.
Lý Thanh Thu vui vẻ, lúc lo lắng quét sạch, nàng chằm chằm , khóe miệng mỉm : “Vậy Vương gia, ngài từ khi nào bắt đầu thầm mến ?”
Chu Dĩ Chi nghĩ, nữ nhân quả thực đến cùng thôi.
Hắn đoan chính thân thể, nghiêm mặt : “Trước đây lâu mà thôi.”
Lý Thanh Thu qua chút thất vọng, nàng yên lặng nghĩ:
“Nếu là Thất vương gia sớm thầm mến , sẽ càng thích hơn.”
Chu Dĩ Chi hề nguyên tắc: “ , đã thầm mến cô từ lâu .”
Lý Thanh Thu tươi càng thêm sáng lạn: “A, hiểu , cho nên hôm nay phủ liền gặp Vương gia, hẳn là cũng trùng hợp ?”
Chu Dĩ Chi từ bỏ giãy dụa: “ , là đang chờ cô.”
“Vậy lần cùng Trương công tử ngắm hoa, Vương gia Phu nhân việc gấp tìm …”
Chu Dĩ Chi cắn chặt răng: “ , là cô ở một với tên đó.”
Lý Thanh Thu làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:
“Thì là như .”
Chu Dĩ Chi tâm như tro tàn, hình tượng tính cách mà cố gắng duy trì bấy lâu, ở trong một ngày, liền sụp đổ tan tành.
“Vương gia, ngài thật sự là đáng yêu nhất mà từng gặp, thích.” Chu Dĩ Chi thấy giọng mềm mại của Lý Thanh Thu từ bên tai truyền đến, lúc còn kịp phản ứng, nàng đã nhảy tới, nhẹ nhàng hôn lên má của , chuồn chuồn lướt nước.
Lý Thanh Thu chính là nữ lưu manh, chet cũng đổi tính.
Giữa ban ngày ban mặt dám chạy tới hôn !
mà Chu Dĩ Chi một chút tiến bộ, đều đã từng trải qua biển rộng, nhưng đại não của vẫn một lần nữa chết máy.
Hạo Chí đỏ mặt điên cuồng lắc , cũng gọi linh hồn Chu Dĩ Chi về.
Bất quá, hiện tại trong kinh thành đều biết, Thất vương gia Chu Dĩ Chi một tay chơi lêu lổng, ngoại trừ thích uống trà, thêm một sở thích, đó chính là Lý Thanh Thu.