Định Mệnh - Chương 3
8.
Tôi đề nghị gặp Tần Y Tuyền một lần.
Trong suốt thời gian mang thai, Trì Tranh đã giam trong căn biệt thự , cho phép gặp bất kỳ ai.
Giờ thì cuối cùng cũng đồng ý.
Tần Y Tuyền bước biệt thự, òa nhào lòng .
“Xin nhé, Nhiễm Nhiễm, chuyện làm giấy tờ giả cho đã Trì Tranh phát hiện .”
Tôi mỉm vỗ nhẹ lưng cô : “Đồ ngốc , trách .”
Với thân phận và địa vị của Trì gia, chỉ cần thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm hành tung của .
Qua lời kể của Tần Y Tuyền, cũng biết ít chuyện bên ngoài.
Ví dụ, chuyện mang thai đã Trì Tranh phong tỏa , Bạch Vũ Nhược lẽ vẫn biết.
Ví dụ, tin tức về việc Trì Tranh và Bạch Vũ Nhược sắp đính hôn đã lan truyền trong giới.
Tần Y Tuyền chút xót xa: “Bây giờ định làm gì? Đừng lo, tiền, sẽ nuôi hai mẹ con cả đời.”
Tôi mỉm , bế Thư Ninh đưa cho cô .
Thư Ninh lạ lẫm, trong vòng tay của Tần Y Tuyền, con bé khanh khách ngừng.
“Bé cưng, bé yêu, mẹ là mẹ đỡ đầu của con đây~”
Vào lúc , thay vì tin một đàn ông sắp cưới khác, thà rằng tin bạn thân của còn hơn.
Tôi giao tương lai của Thư Ninh cho Tần Y Tuyền, điều thực sự khiến cô kinh ngạc.
“Bảo bối, đàn ông còn nhiều, sẽ tìm cho trai hơn.”
“Cậu tuyệt đối đừng nghĩ quẩn vì Trì Tranh nhé.”
Tôi giả vờ nhẹ nhàng nhún vai: “Mình chỉ đùa thôi mà, đây gọi là chuẩn sẵn phòng trường hợp.”
Quy tắc hệ thống là tiết lộ sự tồn tại của con bé cho khác.
Nếu một ngày nào đó biết sự thật, mong rằng sẽ trách .
Trì Tranh cho phép Tần Y Tuyền thường xuyên đến thăm .
Chúng tựa giường, thoải mái trò chuyện linh tinh.
Giống như .
Lúc mới đến thế giới , khi và Trì Tranh ở bên .
Tôi và Tần Y Tuyền quen trong một buổi tiệc rượu.
Câu đầu tiên cô với là: “Tôi thấy cô quen, chúng thể làm bạn ?”
Ban đầu, còn lén vì nghĩ cách cô bắt chuyện thật cũ kỹ.
Không lâu , chúng trở thành bạn thân nhất của .
Cùng du lịch, cùng lén lút đến quán bar chọn mẫu nam, cùng thức khuya tán gẫu.
Càng ngày càng cảm thấy, câu đầu tiên của Tần Y Tuyền là thật.
Tôi cũng một cảm giác quen thuộc khó tả đối với cô .
Có lẽ đây là cái gọi là duyên.
9.
Hôm nay, Trì Tranh đến sớm.
Trong ánh mắt , chút áy náy.
Ngày mai chính là ngày và Bạch Vũ Nhược đính hôn.
Cũng báo hiệu ngày chết của đã gần kề.
Tôi ôm Thư Ninh, lặng lẽ rơi lệ.
Trì Tranh bước đến, từ phía vòng tay ôm lấy eo , hôn những giọt nước mắt.
Ngay lập tức, mùi hương dễ chịu tràn ngập trong khoang mũi .
Tôi đẩy , chất vấn rốt cuộc yêu , tại một mặt đối xử với , mặt khác đính hôn với Bạch Vũ Nhược.
những lời đó, cuối cùng vẫn thể thốt .
Không lý do nào cả.
Giống như việc chắc chắn chết, cũng lý do nào.
Đây chính là quy tắc của trò chơi.
Tôi và Trì Tranh, đều chỉ là những quân cờ tuân theo quy tắc mà thôi.
Tôi hôn lên môi .
Trì Tranh sững sờ một lúc, cúi trao cho một nụ hôn sâu và dài hơn.
Tôi còn tự lừa dối bản thân nữa.
Tôi thực sự yêu yêu .
Bất kể là ở thế giới ban đầu ở đây, luôn là đối xử với nhất.
Dù biết rõ, chỉ coi như một tình thay thế.
Ngay cả bản thân cũng thể hiểu nổi.
Cứ như thể đã yêu qua mấy kiếp, khó mà từ bỏ .
Tôi chẳng buồn nghĩ xem làm đúng .
Coi như là cho mối tình hơn hai năm một cái kết .
Lần cuối cùng .
10.
Sáng sớm thức dậy, sờ sang chỗ bên cạnh, chăn đã lạnh ngắt, còn ấm.
Chắc hẳn Trì Tranh đã rời từ lâu.
Trong lòng trống trải vô cùng.
Tôi đến ôm Thư Ninh.
Cục cưng nhỏ nhắn, đáng yêu như tượng ngọc, đang cắn ngón tay, say sưa trong giấc mơ ngọt ngào.
Suy nghĩ , tháo chiếc vòng tay bên xuống, đeo nó cổ chân Thư Ninh.
Dù thể nhớ nguồn gốc của chiếc vòng , nhưng mơ hồ cảm thấy nó là thứ vô cùng quan trọng đối với .
Thế thì cứ để cho bảo bối yêu quý nhất của .
[Chủ nhân, nhanh lên nào, tiệc đính hôn sắp bắt đầu ! ]
[Đừng bỏ lỡ tình tiết quan trọng nhé! Chủ nhân!]
Kể từ khi điều chỉnh 005 sang chế độ tự động, nó trở thành một cái máy chuyện ngừng.
Ríu rít thúc giục một hồi lâu, cuối cùng đành lưu luyến rời .
Buổi tiệc đính hôn tổ chức vô cùng long trọng.
Con trai duy nhất của Trì gia đính hôn, chẳng ai trong giới đến chúc mừng?
Theo nguyên tác, Trì Tranh giấu để đính hôn với Bạch Vũ Nhược, sẽ lén lút chạy đến, chứng kiến cảnh họ hôn , ghen tuông đến phát điên, lái xe đâm Bạch Vũ Nhược.
Còn , tình nhân bí mật thể lộ mặt, đã Trì Tranh, kẻ yêu vợ như mạng, giết chết.
Tôi biết rõ mạch truyện.
Thế nhưng khi thấy họ hôn mặt mọi , vẫn cảm thấy chướng mắt.
Trước đây Trì Tranh thích hôn .
Những nụ hôn đắm chìm trong dục vọng, những nụ hôn xoa dịu, nụ hôn đùa giỡn, nụ hôn thành kính… đã từng trải qua hết.
đây là lần đầu tiên thấy hôn khác.
Một tuấn cao ráo, một dịu dàng xinh , họ trông thật xứng đôi.
Lúc Trì Tranh thấy , hề tỏ kinh ngạc sợ hãi, chỉ sự lo lắng sâu sắc.
Lo lắng điều gì?
Sợ ghen tuông đến phát điên, làm tổn thương đến vị hôn thê yêu quý của ?
[Xong , chủ nhân, cô thể rời .]
Tôi , chạy khỏi sảnh tiệc.
Ngồi trong xe, nhớ cảnh hôn , lòng đau nhói từng cơn.
Tôi dùng hai tay che mặt, nước mắt tràn qua kẽ ngón tay rơi xuống.
Tôi rõ ràng biết cốt truyện mà.
Tại vẫn thể thoát khỏi cảm xúc ?
Trì Tranh, rõ ràng yêu là Bạch Vũ Nhược, tại vẫn đối xử với như ?
Tốt đến mức khiến dù cận kề cái chết cũng thể buông bỏ .
[Chủ nhân, thời gian sắp hết .]
[Chốc nữa Bạch Vũ Nhược sẽ khỏi sảnh tiệc, cô đạp mạnh ga lao thẳng cô .]
[Đây là tình tiết quan trọng, thực hiện, nhớ lấy!]
Các vị khách đã dần rời hết.
Chẳng bao lâu, Bạch Vũ Nhược cũng bước , đùa với bạn bè bên cạnh.
[Chính là lúc ! Chủ nhân, đâm cô !]
Tôi dựa lưng ghế, tuyệt vọng, như thể thấy lời của 005.
[Nhanh lên, chủ nhân, nhanh! Nhanh! Nhanh!]
“Thôi, từ bỏ nhiệm vụ.”
Dù gì cũng là chết.
Tôi thể làm chuyện cố ý hại , cũng dám đối diện với ánh mắt thù hận của Trì Tranh.
Cứ thế lặng lẽ chờ đợi hệ thống xử lý .
Tôi gây thêm rắc rối, lẽ sẽ đối xử với Thư Ninh của hơn một chút.
Trong tiếng thúc giục ngừng và ồn ào của 005, nhắm mắt .
Bất ngờ, cửa ghế lái phụ ai đó mở .
11.
Tôi nghiêng đầu , ngờ là Trì Tranh!
Theo phản xạ tự nhiên, sợ hãi: “Sao đến đây?”
Trán đầy mồ hôi, vẻ như chạy từ sảnh tiệc.
Trì Tranh chỉ Bạch Vũ Nhược phía : “Nhiễm Nhiễm, nhanh lên, lái xe đâm cô !”
Hả???
Bảo đâm vị hôn thê của ?
Trong kịch bản gốc cũng đoạn mà!
Dưới sự kêu gọi mạnh mẽ của 005 và Trì Tranh, khó khăn đạp chân ga.
thực sự thể vượt qua rào cản tâm lý để đâm Bạch Vũ Nhược.
Tôi chắc chắn là thích cô .
đây là cố ý giết mà.
Tôi làm nổi.
Trong lúc khẩn cấp, Trì Tranh nắm lấy vô lăng, mạnh mẽ một cái, lao thẳng về phía Bạch Vũ Nhược.
“Ầm” một tiếng, cô gái mặc váy trắng đâm bay xa vài mét.
Bạch Vũ Nhược ngã xuống đất như một con búp bê rách, máu nhuộm đỏ chiếc váy.
Người qua đường đều sững sờ.
Tôi cũng ngạc nhiên kém.
Đang phân vân biết nên gọi 120 , Trì Tranh mở cửa xe, kéo trong.
Hắn ngoảnh mà lái xe chạy theo hướng ngược .
Chà, thật ngờ.
Đây là tội bỏ trốn khi gây tai nạn.
Tôi mà nước mắt: “Không cần gọi xe cứu thương ? Cô sẽ chết chứ?”
“Yên tâm, sẽ chết .”
Tôi thực sự đã .
Ai thể cho biết Trì Tranh rốt cuộc đang làm gì ?
Ngay cả 005 cũng hành động làm cho sững sờ, thể nổi lý do.
Xe chạy đến một biệt thự ở ngoại ô.
Trì Tranh nắm tay , chạy một mạch.
Trong sân của biệt thự vài căn hầm, kiểm soát bằng nhiều ổ khóa.
Đây là nơi chứa đựng những món đồ quý giá đến mức nào mà cần bảo vệ như ?
Sau năm cánh cửa, chúng đến một căn phòng nhỏ phong cách trang trí khác biệt.
Giữa phòng là một máy móc khổng lồ phát ánh sáng xanh lá.
Trì Tranh lấy một cái chip và đặt khe trung tâm, ngay lập tức ánh sáng trong phòng nhấp nháy.
Hắn thao tác bảng điều khiển một hồi, ánh sáng nhấp nháy dừng .
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, thấy mắt tối sầm , suýt chút nữa vững.
Bên tai vang lên giọng máy móc: [Một phần quyền hạn đã phát .]
[Những ký ức dự của chơi 002 và 005 bắt đầu phục hồi, đang trong quá trình tải…]
[Nhận lệnh, tiến độ kịch bản đã tạm dừng.]
Trì Tranh ôm lấy eo , để dựa .
Tôi kéo một cơn xoáy, ngay lập tức cảm thấy như trời đất đảo lộn.
Rất nhanh, những ký ức đã xuất hiện như một bộ phim chạy qua não .
Những cảnh tượng trong giấc mơ, tất cả đều là thật.