Định Nghĩa Tình Yêu Của Muội Muội - Chương 4
6.
Một lúc , tiểu nha lén lấy sách đưa cho .
Ta lật xem một lượt, thấy chữ thoại bản thật cẩu thả, vô lực, giống chữ của nhiều sách.
nếu từng sách thì lời lẽ trong đó cũng chỗ đáng khen, chỉ tiếc là dùng để về chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Hơn nữa, lời lẽ trong đó nhiều chỗ trái với luân thường đạo lý, khuyên giữ đạo vợ chồng, tuân thủ lễ giáo, coi trọng công danh, màng đến hiếu nghĩa, chỉ một lòng tìm kiếm ý trung nhân.
Bất chấp lễ giáo nam nữ, gặp là ân ân ái ái, ôm ấp, lễ nghĩa phép tắc đều vứt hết đầu, chỉ vì hai thể bên mãi mãi.
Lại còn đến xuất thân, đích thứ khác, đem những nhà quyền quý giàu thành xa chịu nổi.
Tất cả những ai ngăn cản họ đều là những kẻ độc ác, tàn nhẫn, thô bạo, dù là cha mẹ ruột thịt, cũng thể trở mặt thành thù.
Một quyển tà thư như , thể lưu lạc tay các tiểu thư khuê các. Không biết bọn họ xem xong, sẽ bao nhiêu giống như Tam , si mê thành ma, con đường tà đạo.
Ta đưa sách cho tiểu nha , bảo nàng để chỗ cũ trong tủ của Giang Uyển, gọi Hướng Trúc tìm gã sai vặt mua sách cho Giang Uyển, mua cho mấy quyển như .
Hướng Trúc hiểu rõ sự lợi hại của tà thư, vội khuyên : “Tam cô nương xem sách đó đã quên cả lễ nghĩa phép tắc, suýt nữa gây chuyện lớn, cô nương ngàn vạn lần đừng xem.”
Ta gật đầu, vốn dĩ cũng định mua sách đó để xem, chỉ để làm bằng chứng cho phụ thân và mẫu thân mà thôi.
Nhân chứng, vật chứng đều đã , chỉ còn chờ Tam hiện thân.
Ta đã bóng gió cảnh cáo nàng mấy lần, cũng khuyên nàng mấy lần. Giang Uyển , ngược còn cổ hủ, vô vị, là kẻ bảo thủ phong kiến.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ cứ chờ phụ thân mẫu thân tìm một mối hôn sự cho tỷ, cứ thế mà gả ? Chẳng lẽ tỷ tìm một thích, sinh con đẻ cái cho , sống cả đời ?”
Nếu thể tìm thích để gả, mà hai nhà cũng đều đồng ý thì đương nhiên là hơn.
Nếu tìm , càng tìm một môn đăng hộ đối, biết rõ gốc gác để gả, làm một nương tử chính thất, cũng hơn là như nàng, tư định chung thân với khác.
Vợ vợ, .
“Ta với Nhị tỷ tỷ cùng chí hướng, thể cùng mưu tính, Nhị tỷ tỷ cần nhiều với nữa.”
Giang Uyển mặt lạnh như băng, ý tuyệt giao với .
Ta cũng khuyên nàng lần cuối: “Giang Uyển, ngươi là Giang gia, con gái Giang gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục. Ta hy vọng ngươi khi làm việc gì hãy nghĩ xem, làm nhục thanh danh Giang gia , vì tư tâm của mà liên lụy đến các tỷ trong phủ .”
Giang Uyển để ý đến , hai ngày , nhận tin từ Xuân Hoa, Thu Thực, Giang Uyển dây dưa với Vệ Cư An.
Ta tức giận, dứt khoát chặt đứt rối rắm, trực tiếp bảo nha với Giang Uyển, nếu Vệ gia vẫn đồng ý hôn sự của nàng và Vệ Cư An, thì bảo nàng xúi giục Vệ Cư An từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ, cùng nàng tư bôn đến nơi khác.
Giang Uyển chữ tình mê hoặc, thế mà lời Xuân Hoa, Thu Thực, thư với Vệ Cư An, đồng thời hẹn địa điểm và thời gian bỏ trốn.
Ta lấy bức thư đó, cũng bắt chước một bản gửi đến Ninh Viễn Hầu phủ, giữ bản gốc, cùng với quyển tà thư đưa cho nha mà mẫu thân phái đến: “Đi với mẫu thân , Tam đã lớn, e rằng phủ chúng giữ nàng nữa .”
Các nha nhận lệnh mà , mẫu thân thấy thư và sách, lời của hai họ, suýt nữa ngất xỉu. Bà vội vàng tìm : “Uyển nhi làm chuyện hồ đồ như , con sớm, giấu đến tận bây giờ? Còn phái trông chừng nàng!”
“Đã trông chừng nữa , cho dù mẫu thân trông chừng của Tam , cũng trông chừng lòng nàng.”
“Vậy thì mặc kệ nàng hồ nháo ? Nàng biết hổ nhưng phủ Tề Quốc công chúng còn biết hổ!”
Mẫu thân tức giận, lần đầu tiên nặng lời với Giang Uyển, vội an ủi bà: “Mẫu thân bớt giận, Vệ Thế tử chắc đã đến hẹn. Cho dù đến hẹn, cũng sẽ đồng ý cùng Tam .”
Theo hiểu về Vệ Cư An, là nhiều tham vọng, cho dù tình sâu với Giang Uyển nhưng để từ bỏ vinh hoa phú quý trong tầm tay, cũng nỡ.
như dự đoán, Vệ Cư An đến nhưng chỉ đến , mang theo bất kỳ hành lý nào.
Không biết đã gì với Giang Uyển, thân hình Giang Uyển ánh trăng lung lay, giọng cũng lớn hơn nhiều: “Ta vì mà từ bỏ cha mẹ, bỏ nhà , thế mà nữa ? Vệ lang, thật nhẫn tâm!”
“Ta thấy ngươi mới là lòng độc ác, vì một nam nhân, cha mẹ em, lễ nghĩa liêm sỉ đều cần!”
Mẫu thân tức giận xông từ trong bóng tối, giữ bà, đành để các bà tử khống chế Vệ Cư An và Giang Uyển.
Vệ Cư An chạy, bà tử mang theo đá một cước ngực ngã lăn đất, chỉ hận thể đánh chết .
Giang Uyển sợ hãi lên, kêu mẫu thân tha mạng, cầu xin : “Tỷ tỷ tha cho , đều là của !”
Chuyện đã đến nước , nàng vẫn còn cố chấp tỉnh ngộ!
Ta lạnh lùng Vệ Cư An, một đàn ông vô trách nhiệm và vong ân phụ nghĩa như , biết Giang Uyển thích ở điểm nào.
“Giang Uyển, lời khuyên kẻ đáng chết, lòng từ cứu kẻ tự tuyệt. Ngươi nhiều lần thông đồng với nam nhân bên ngoài, gây chuyện hổ, giờ đây Giang gia thể giữ ngươi nữa . Bây giờ, chúng để ngươi tự chọn, là về quê tìm một nhà thư hương làm chính thất phu nhân sống cả đời, là giả chết thoát khỏi phủ Tề Quốc công, từ nay cùng Vệ Thế tử song túc song phi, dù giàu sang nghèo hèn cũng bước chân Giang gia nữa?”
Giang Uyển ngừng, nàng qua giữa mẫu thân và Vệ Cư An, hồi lâu, cuối cùng mới lóc quỳ xuống đất, dập đầu với mẫu thân : “Mẫu thân, hãy coi như đời nữ nhi như con !”
“Ngươi! Ngươi hồ đồ!”
Mẫu thân cũng lên, chỉ nàng mà : “Ngươi biết khi mất, mẫu thân ruột của ngươi đã gì với ? Bà cả đời cha mẹ hãm hại, thân bất do kỷ, may mắn bán phủ chúng , hầu hạ và Quốc công gia, sinh ngươi. Bà cả đời gì hối tiếc, chỉ mong nuôi ngươi khôn lớn, gả cho một nhà tử tế làm vợ chính thất, cả đời thuận buồm xuôi gió, lo nghĩ.”
“Ta đã xem cho ngươi biết bao nhiêu nhà, những nhà còn hơn Ninh Viễn Hầu phủ, cũng những nhà nguyện ý cưới ngươi làm chính thê, ngươi hồ đồ tư bôn với ? Ngươi biết rằng cưới làm vợ thì là chính thất, tư bôn thì là thất ? Ngươi như thì làm đối mặt với mẫu thân ruột đã mất của ngươi?”
“Con biết mẫu thân đã chọn cho con nhiều nhưng con chỉ thích Vệ lang, con và Vệ lang là thật tâm yêu . Mẫu thân, hãy thành cho chúng con .”
“ , phu nhân, thích Uyển nhi, nhất định sẽ đối xử với nàng, phu nhân hãy thành cho chúng .”
“Các ngươi!” Mẫu thân Giang Uyển và Vệ Cư An, bà hiểu nổi thời thế bây giờ là , nam nữ cưới hỏi biết giữ kẽ, ngược còn lưng cha mẹ biết hổ mà yêu đương: “Các ngươi mai mối mà ăn với , danh phận mà ở bên thì tính là quân tử chính nhân, khuê tú danh gia cái gì? Cho dù thành cho các ngươi thì Ninh Viễn Hầu phủ thể thành cho các ngươi ?”
Giang Uyển im lặng , chỉ còn tiếng nức nở.
Mẫu thân khuyên , đau lòng đến nên lời, bà phất tay với , lên xe ngựa.
Ta thở dài một tiếng, bảo các bà tử buông tay, từ nay về , Giang gia còn Tam cô nương nữa.
Giang Uyển sống chết, với Vệ Cư An chia ly hợp, đều liên quan đến phủ Tề Quốc công chúng nữa.
Ninh Viễn Hầu phủ cũng đừng nghĩ rằng dựa một Giang Uyển, là thể khống chế Giang gia chúng .
“Trở về với bên ngoài, Tam cô nương mắc bệnh hiểm nghèo, thuốc nào chữa , đã đưa về quê an táng . Nếu nhắc đến Tam cô nương thì cứ là họ nhầm.”
7.
Việc Giang Uyển qua đời xảy quá đột ngột, đừng bên ngoài, ngay cả nhị phòng, tam phòng trong phủ chúng cũng vô cùng kinh ngạc.
Hai tiểu chạy đến mặt ngừng. Tam khi còn sống thân thiết với các nàng, đột nhiên qua đời, ngay cả mặt lần cuối cùng cũng , các nàng đau lòng lắm.
Ta vỗ vai mấy tiểu , các nàng còn biết đã bờ vực, suýt nữa Giang Uyển kéo xuống nước.
May mà mối họa ngầm như đã giải quyết, các nàng vẫn là những cô nương danh tiếng của phủ Tề Quốc công.
ví dụ của Giang Uyển ở mắt, thể phòng . Vì , cũng thường nhân cơ hội đến phòng của các thứ , xem xét những hầu hạ bên cạnh các nàng thế nào, xem những sách nên xem .
Còn về Ninh Viễn Hầu phủ, sự giúp đỡ của phủ Tề Quốc công, Vệ Cư An thể giống như kiếp phụ thân và trưởng của tiến cử để làm quan.
Muốn con đường làm quan, chỉ thể tự thi khoa cử.
khoa cử là chuyện cần hao tổn vô số tâm sức, Vệ Cư An ở bên ngoài nuôi Giang Uyển, hai đang trong thời kỳ mặn nồng, thể yên tâm mà sách?
Kỳ thi Hội năm đầu tiên, đã trượt.
Khi tin tức truyền đến, đang chuẩn định hôn. Lần , mẫu thân đã rút bài học từ Giang Uyển, chỉ cân nhắc đến gia thế, mà còn cân nhắc đến phẩm hạnh của nam nhân.
Bà đã cân nhắc nhiều ngày, cuối cùng mới chọn một ý nhưng bên ngoài trở nên hỗn loạn.
Có đồn rằng, cô nương Giang gia đã chạy đến làm ngoại thất cho thế tử Ninh Viễn Hầu, chuyện đồn thổi cái mũi mắt, nhất thời tất cả các nữ nhi Giang gia đều tức giận đến phát điên.
“Đây là ai ở bên ngoài bịa đặt lung tung, đồn thổi về chúng ?”
“Để biết , xem xé nát miệng chúng !”
“Thế tử Ninh Viễn Hầu phủ tự đắn, chính thê còn cưới, đã nuôi ngoại thất. Bây giờ gây chuyện, lấy phủ Tề Quốc công của chúng để che chắn, vô liêm sỉ đến !”
Các bé tiểu ríu rít ngừng nhưng mẫu thân và gì.
Hôm đó đưa Giang Uyển , mấy bà tử theo và mẫu thân đều hạ lệnh cấm khẩu, lấy cớ hộ tống linh cữu của Giang Uyển về quê, để các bà trở về nhà cũ.
Người ngoài biết chuyện, còn tưởng rằng Tam cô nương Giang gia đã chết. Trong số những nữ nhi còn , Đại cô nương đã sớm xuất giá, Tứ cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương còn đến tuổi cập kê.
Chỉ là Nhị cô nương Giang gia, đã đến tuổi cập kê, đang trong thời gian nghị thân.
Lúc truyền những lời đồn đại như , rõ ràng là nhắm .
Chuyện chắc chắn thể tách rời khỏi Ninh Viễn Hầu phủ, bởi vì ngoài và mẫu thân, chỉ Vệ Cư An của Ninh Viễn Hầu phủ biết Giang Uyển còn sống.
Mẫu thân tức đến tái mặt, hung hăng vung khăn tay mắng: “Thật là một tên lang tâm cẩu phế! Hại một đứa con gái của đủ, còn hại thêm một đứa con gái khác của nữa! Ninh Viễn Hầu phủ của bọn họ tính toán như , cũng sợ giảm thọ !”
Nếu bọn họ sợ thì ngay từ đầu đã tính kế .
Ta nghĩ đến bộ mặt toan tính của Ninh Viễn Hầu phu nhân, liền thấy rùng .
Người đàn bà quá nhiều mưu mô, thể phòng .
Bà chắc chắn đã biết Vệ Cư An ở bên ngoài nuôi Giang Uyển, cho nên mới dám truyền tin đồn, chỉ chờ chúng phủ Tề Quốc công mặt làm rõ.
Để phòng ngừa chúng Giang gia nhận, còn cắn ngược một cái, trong tay bà chắc chắn còn nắm giữ chứng cứ.
Ta nhớ đến cái bọc hành lý mà Giang Uyển mang theo khi bỏ , bên trong chủ yếu là quần áo thường ngày, trang sức nàng đeo, còn mấy quyển “Tà thư.” mà nàng coi như mạng sống.
Quần áo đều là may ở tiệm may, trang sức cũng mua bên ngoài, gì chứng minh thân phận của nàng.
Vậy thì phu nhân Ninh Viễn hầu còn thể nắm nhược điểm gì?
Ta yên suy nghĩ, đầu thấy trong gương, bỗng giật nhận , lẽ đã nghĩ sai, phu nhân Ninh Viễn hầu căn bản nắm nhược điểm của Giang Uyển, bà dám đến gây sự với , thì chứng tỏ bà nắm nhược điểm của !
“Hướng Trúc, Hướng Trúc!”
Ta gọi lớn, làm Hướng Trúc giật , vội chạy hỏi: “Sao , ?”
“Gần đây ai đến phòng ? Ngươi tìm kỹ xem, trong phòng mất thứ gì ?”
Hướng Trúc đến ngơ ngác: “Cô nương mất thứ gì ạ? Gần đây cô nương quản gia, bên đến bẩm báo với cô nương, đúng là ít đến nhưng hầu hết đều ở ngoài sân. Vào phòng ngoài trừ những thường hầu hạ cô nương, còn nhũ mẫu, còn ai khác nữa.”
Giấy bán thân của các nha đều trong tay , bọn họ gây sóng gió gì.
Thế nhưng là nhũ mẫu…
Ta vội mở tủ , lục từng thứ một, lục đến cuối mới phát hiện, đúng là mất mấy thứ.
Mấy chiếc trâm vàng, vòng ngọc, còn chiếc trâm phượng vàng khảm đá quý mà năm cập kê, thái hậu nương nương ban tặng, những vị khách dự lễ cập kê đều từng thấy, giờ đây đều thấy .
“Hướng Trúc, dẫn mấy bà tử đến, mời nhũ mẫu đến đây. Cho báo với ca ca một tiếng, phủ chúng trộm, bảo ca ca dẫn canh giữ nhi tử của nhũ mẫu, phái bắt trộm, cứ làm ầm ĩ lên nhưng cần báo quan.”
“Cô nương đã biết là ai trộm đồ, tại báo quan? Chẳng lẽ sợ việc trong nhà truyền bên ngoài?”
Việc trong nhà truyền bên ngoài vẫn còn việc nhỏ, sợ nhất là trúng kế của Ninh Viễn hầu phủ.
Nếu đưa nhi tử của nhũ mẫu đến nha môn, lỡ như bọn họ thông đồng với , là đưa đồ cho nhi tử của nhũ mẫu, bảo đưa cho Vệ Cư An, giờ thì ăn trộm kêu trộm, ngược còn chứng thực lời đồn cô nương Giang gia làm ngoại thất cho khác.
Hơn nữa, cũng những bộ quần áo cũ mặc, bình thường mất một hai bộ cũng phát hiện . Bọn họ động tay động chân quần áo, thêu tên lên, đối chiếu với , nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch .
Bọn họ để phủ Tề Quốc công chúng chịu thiệt thòi, những mất một tam cô nương , còn gả thấp một Nhị cô nương, đúng là mơ giữa ban ngày!
Giờ đây, khiến Ninh Viễn hầu phủ cũng chịu thiệt thòi!
Không báo quan nhưng làm ầm ĩ chuyện mất trộm, Ninh Viễn hầu phủ dù nắm trâm vàng của , cũng dám lấy !
Cũng may là nhị phòng, tam phòng nhân cơ hội gây chuyện, chúng mất đồ, nhị phòng, tam phòng cũng vội mất đồ.
Nhị thúc ông mất mấy tờ ngân phiếu, còn mấy món đồ cổ sưu tầm. Ta cần tra cũng biết, những thứ chắc chắn là ông mang đến chỗ ngoại thất.
Tam thẩm bên thì đúng là mất thật, cũng mất mấy món trang sức bày biện.
Thật đúng là gia tặc khó phòng!
Ta đây cố tình báo quan, là vì tính toán riêng, bọn họ thừa nước đục thả câu, toan tính qua loa cho xong chuyện.
Ta liền bảo các bà tử và nhóm nàng dâu gọi mấy đại nha trong phòng tam thẩm đến, tiên đánh một gậy cho một quả táo, mấy nha liền khai hết những thứ đã giấu .
Một phen náo loạn như , chỉ trong một đêm, các gia đình danh giá đều biết phủ Tề Quốc công trộm, thậm chí còn làm nhạt lời đồn đại đó về việc cô nương Giang gia làm ngoại thất cho khác. Sau khi thương cảm cho chúng , từng đều vội vàng phòng thủ nghiêm ngặt trong nhà , chỉ sợ cũng mất một hai thứ.