Đoạt Sủng - Chương 10
30
Ngày hôm , ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Vừa thức dậy, đã ngửi thấy mùi cháo thơm.
Triệu Dung Quân tự tay bưng điểm tâm thanh đạm đến cho , còn bày sẵn bàn những loại cao dưỡng nhan mà nàng dùng.
Sáng nay, Thẩm Hoàng hậu cũng sai đưa tới ít dược liệu thượng hạng để dưỡng nhan, bồi bổ cơ thể.
Triệu Dung Quân : “Cái giống . Đây là phần độc nhất vô nhị mà dành riêng cho .”
“Những thứ đều là do cha mẹ cất công tìm kiếm. Lúc nhập phủ, cha vốn dùng mỹ sắc để mê hoặc Vương gia. Không ngờ là một tên đầu gỗ biết phong tình, làm uổng phí bao nhiêu thứ .”
“Giờ thì , thể để dùng.”
“Đợi vết thương mặt lành , thể bắt đầu bôi những loại cao dưỡng nhan . Đảm bảo làn da sẽ non mềm như trứng gà mới bóc.”
Ta hào hứng thử từng lọ cao, mở ngửi thử bôi một ít lên má trái. Bận rộn một hồi, đến khi nhớ còn ăn sáng, cháo đã nguội.
Triệu Dung Quân tò mò hỏi: “Đêm qua đã trò chuyện với điện hạ ? Hắn với , bức thư của mẫu hậu rốt cuộc là cho ai ?”
Ta lắc đầu: “Hắn cũng rõ.”
“Cách dùng từ trong thư, đúng là giống thư tình gửi cho yêu.”
Triệu Dung Quân hạ thấp giọng: “Có lẽ, đó là thư tiên Hoàng hậu cho Hoàng thượng, chỉ là kịp gửi ?”
“Không thể nào.”
Ta cảm thấy như . Có lẽ trong lòng Thôi Hoàng hậu cũng từng một ánh trăng sáng thể với tới.
“Hai chiếc lá gửi tặng, giao tình mãi phai.”
Có lẽ, đó chỉ là một mối tình trong sáng từng vướng bụi trần của quyền đấu.
Một nữ nhân giam cầm trong cung cấm, nơi nào để giãi bày, đành gửi gắm cảm xúc thơ văn.
Bất kể đó thật , Thôi Hoàng hậu cũng đáng chịu những lời bịa đặt bẩn thỉu .
Ba ngày , trong cung ban xuống thánh chỉ của Hoàng hậu, phong làm trắc phi.
Nhà họ Tống đã giải tội, nhị ca lời khuyên mà quy thuận trướng Tạ Vũ, gia tộc Tống thị đang đà hồi phục quãng thời gian suy sụp.
Như , cũng đủ gia thế làm chỗ dựa, xứng đáng với danh hiệu trắc phi của vương phủ.
Nhận thánh chỉ, tất nhiên vui mừng.
Thấy vui vẻ, tâm trạng của Tạ Vũ cũng vẻ tệ.
Ngày chính thức sắc phong, đại tỷ lấy danh nghĩa Đông cung, đến vương phủ một chuyến.
Hôm đó, nhiều đến chúc mừng.
Bây giờ, Tống Hoài Ngọc dựa sự che chở của Thái tử, đến cả Tạ Vũ nàng cũng thèm để mắt.
Có yêu cầu nàng hành lễ với vương gia, nàng vẫn vênh váo kiêu ngạo: “Thôi Hoàng hậu lúc sinh thời trong sạch, ai biết vị điện hạ là huyết mạch chính thống của hoàng thất ?”
Tạ Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt cảm xúc, bước lên, cố ý hỏi: “Nghe đại tỷ lập công lớn, Thái tử điện hạ lập tỷ làm Thái tử phi ?”
Tống Hoài Ngọc đắc ý : “Muội phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn kém một bậc.”
“Tỷ tỷ sắp gả cho Thái tử, còn Trương thư sinh thì đây?”
Ta lớn tiếng ngắt lời nàng.
Sắc mặt Tống Hoài Ngọc lập tức thay đổi: “Trương thư sinh gì?!”
“Trương thư sinh, chẳng là mà suốt năm năm qua tỷ đêm đêm hẹn hò ? Tỷ quên nhanh như ư?”
“Ngươi đang bậy gì thế! Làm gì chuyện đó!!”
Ta tỏ đầy ẩn ý khó lường, Triệu Dung Quân bên cạnh cũng hùa theo: “Hoài Ngọc, ngươi chối bỏ Trương thư sinh ? Nếu biết , chẳng sẽ đau lòng lắm ư? Năm đó ngươi còn mang thai với , tìm nhờ đại phu giúp phá thai, ngươi cũng quên ư?”
“Các ngươi vu khống !!”
Thực , Tống Hoài Ngọc từng tình lang nào, Trương thư sinh cũng chỉ là cái tên tùy tiện bịa .
để hủy hoại thanh danh của một nữ nhân, thậm chí cần một gã nam nhân cụ thể.
Hắn thể là Trương thư sinh, cũng thể là Lý thư sinh, Tôn thư sinh.
Thôi Hoàng hậu còn chẳng chút bóng dáng nào của tình nhân, mà vẫn mang tiếng “yêu hậu”, bôi nhọ đủ điều.
Hôm nay, chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.
31
Xung quanh, các quan khách bắt đầu xì xào bàn tán:
“Trưởng nữ nhà họ Tống lúc nào cũng cao giọng rao giảng về chuyện tự lập tự cường, hóa lưng chủ động bám lấy nam nhân!”
“Vậy chẳng Thái tử điện hạ đã nhặt một đôi giày rách ?”
Những lời cay nghiệt đ//âm thẳng tai Tống Hoài Ngọc, khiến nàng rốt cuộc cũng nếm trải cảm giác “lời độc địa còn lạnh hơn gió rét tháng sáu”.
Nàng giận dữ quát lớn: “Các ngươi đừng nàng bậy! Tất cả đều là bịa đặt! Là vu hãm!!”
Ta lập tức chen lời: “Vu hãm ư? Ta là ruột của tỷ, lớn lên cùng tỷ, năm năm qua tỷ qua với ai mỗi đêm, còn ai rõ ràng hơn ?”
Triệu Dung Quân cũng , mặt biến sắc, giọng điềm tĩnh : “Hoài Ngọc, khi xuất giá, là khuê mật của ngươi, những chuyện riêng tư của ngươi, biết rõ nhất.”
“Ngươi cho rằng một thiên kim tướng phủ, một trắc phi trong vương phủ như sẽ tùy tiện vu hãm thanh danh của ngươi ?”
“Triệu gia chúng vốn gia giáo nghiêm cẩn, tuyệt đối lời vu oan giá họa cho nữ tử.”
“Ngươi làm thì cũng đã làm, cớ gì dám thừa nhận? Ngươi nghĩ đến Trương lang sẽ thương tâm thế nào ?”
Triệu gia là danh môn vọng tộc, lời của Triệu Dung Quân tự nhiên trọng lượng vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt, quan khách xung quanh gần như đã tin chúng , mặc nhiên cho rằng Tống Hoài Ngọc quả thực tư thông với nam nhân khác.
Tống Hoài Ngọc hung hăng tiến sát, nghiến răng nghiến lợi chất vấn : “Ngươi tình lang? Được! Vậy ngươi gọi Trương thư sinh tới, chúng đối chất mặt mọi !”
Ta mỉm , ghé sát tai nàng, giọng nhẹ như gió thoảng: “Trương thư sinh hề tồn tại, chỉ cần một câu bịa đặt, cũng đủ khiến tỷ thân bại danh liệt.”
“Tỷ kinh ngạc làm gì?”
Ta đối diện với ánh mắt phẫn nộ của nàng, mỉm hỏi : “Chẳng tỷ đã dùng chiêu để hủy hoại thanh danh Hoàng hậu tiền triều ?”
“Muội chỉ đang học theo mà thôi. Sao ? Đến khi lưỡi d//ao đ//âm chính , cuối cùng cũng cảm thấy đau ư?”
Tống Hoài Ngọc lời của đ//âm trúng tim đen, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ m//áu, như thể lao đến b//óp chet ngay tại chỗ.
…
Có Tạ Vũ và Triệu Dung Quân bên cạnh —
Nàng dám!
Đột nhiên, cất cao giọng, cố ý gọi: “Ôi chao! Thái tử điện hạ?”
Rồi cố ý nghiêng , lách qua vai Tống Hoài Ngọc, hướng về phía cửa chính mà cất tiếng vui vẻ: “Thái tử điện hạ đến từ bao giờ ? Ôi trời, ngài đã thấy hết những chuyện sạch sẽ của đại tỷ ?”
Tống Hoài Ngọc giật bắn , vội vàng đầu —
Quả nhiên, Thái tử đang ngay đó, sắc mặt tái xanh như tro tàn.
Nàng cuống quýt lao đến, giọng run rẩy: “Điện hạ, xin hãy giải thích!”
Vừa định chạy theo Thái tử, nàng đột nhiên vấp ngã—
Ta vô tình đạp lên vạt váy của nàng.
Bịch một tiếng, nàng ngã lăn đất, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Những kẻ xung quanh nhạo ngớt, Tống Hoài Ngọc kịp quan tâm đến thể diện, vội vàng bò dậy, chật vật đuổi theo Thái tử.
Hôm , thuận lợi nhận sắc phong làm trắc phi.
Sau hôm , lời đồn về Hoàng hậu tiền triều chôn vùi.
Bởi vì thiên hạ lúc … chỉ mải bàn tán về việc tân Thái tử phi tương lai đội nón xanh cho Thái tử.
Thiên tử còn sống, danh dự của Hoàng hậu tiền triều vẫn thể rửa sạch.
Vậy thì… cứ dùng một lời đồn khác, chặn miệng thiên hạ thôi!
32
Gần đây, Thần vương phủ Hoàng thượng lạnh nhạt, ai ai cũng rằng Tạ Vũ sắp thất thế.
Danh tiếng hoang đường của đã sớm lan xa, nay mất lá bùa hộ mệnh là Thôi Hoàng hậu. Những thần tử đây từng kiên định về phe , giờ cũng kẻ âm thầm ngả về Đông Cung.
Tạ Vũ rằng đây là chuyện , tốn chút sức lực đã thể khiến kẻ hai lòng tự bộc lộ bản chất.
Theo lẽ thường, Đông Cung thịnh vượng, tỷ tỷ hẳn cũng sống yên sung túc.
Thế nhưng khi hẹn gặp nàng ở trà lâu, chỉ thấy nàng mang vẻ mỏi mệt, y phục cũng còn hoa lệ như .
Nghe , Thái tử đã hoãn ngày cưới nàng .
Hiện tại, tỷ tỷ ở trong phủ Thái tử, giống như thuở mới phủ Thần Vương—danh chính, ngôn thuận, chẳng lấy một thân phận danh phận rõ ràng.
Xem , những lời đồn đãi cũng đã gây tổn hại ít đến nàng .
Dẫu , khi gặp , nàng vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, giễu cợt rằng: “Ngươi phong làm trắc phi thì đã ? Cuối cùng vẫn chỉ là một thị thân nam nhân. Nói trắng , mọi thứ ngươi hôm nay chẳng qua là dựa Tạ Vũ. Đến một ngày chet , chỉ e ngươi còn chẳng bằng cả đám ăn mày ven đường!”
“ thì khác.”
Nàng chỉnh trâm cài tóc, ánh mắt lóe lên sự đắc ý: “Thái tử điện hạ khen , là nữ Gia Cát bên cạnh .”
“Tạ Huy thể đăng lên vị trí Thái tử, là nhờ mưu kế của . Nếu cầm bức thư hiến kế, Thịnh Nguyên Đế há thể lập làm Trữ quân? Chỉ mới đủ tư cách làm chính thê của !”
“Nói cho cùng, dựa nam nhân, mà là nam nhân dựa . Chỉ dựa điểm , Tống Hoài Ngọc cao quý hơn Tống Hoài Tâm ngươi nhiều!”
Ta khẽ , chẳng tranh luận mà chỉ nâng chén trà hỏi nàng : “Vậy khi Thái tử đăng cơ, chẳng lẽ tỷ định giet , tự soán vị xưng nữ đế ?”
“Tỷ từng , Thẩm Hoàng hậu dù lợi hại đến cũng chỉ là một ái dựa Hoàng thượng. Một nữ nhân thực sự quyền lực, thì soán ngôi lập triều mới đúng.”
“Những lời hùng hồn của tỷ ngày đó, vẫn còn nhớ rõ. Chỉ biết, tỷ thực sự làm ? Hay chỉ là một trò ?”
Quả nhiên, Tống Hoài Ngọc chọc giận, nghiến răng : “Chờ Thái tử đăng cơ, tất nhiên sẽ ‘giet cha giữ con’!”
Nàng kích động, lời hiển nhiên chỉ chiếm thế thượng phong.
“Đợi khi và Thái tử con, tự cách khiến chet sớm! Rồi sẽ phò tá con lên ngôi Hoàng đế, còn sẽ làm Thái hậu nhiếp chính, từng bước nắm trọn triều chính, cuối cùng xưng nữ đế!”
Nàng những lời một cách hùng hồn, chỉ để thắng một trận tranh cãi.
biết rằng, vị Thái tử mà nàng “giet cha giữ con” , lúc đang ngay tại gian phòng bên cạnh, rõ ràng từng câu từng chữ của nàng …