Đoạt Sủng - Chương 4
10
Trưa hôm đó, Trần vương điện hạ vì trác táng vô độ mà Hoàng đế giữ trong cung để hối .
với Tạ Vũ, chuyện đã quá quen thuộc.
Miệng Hoàng đế phạt , nhưng đến chiều tối, thánh chỉ xá tội cho Tống gia đã ban xuống.
Nam đinh Tống gia xử tr//ảm, chỉ sung làm khổ dịch. Nữ quyến làm nô, chỉ giáng xuống thứ dân.
Gia sản Tống gia tịch thu phần lớn, nhưng phủ Tống gia vẫn phép cho nữ quyến cư trú.
So với kiếp diệt môn, kết cục đã là quá .
Cùng lúc đó, một phong mật thư từ phủ Trần vương đưa Đông cung.
Bên trong :
【Sau khi từ cung trở về, Tạ Vũ liền lao thẳng đến Nhạc Đào Uyển, vui đùa cùng nữ tử Tống gia. Tiếng nũng nịu chói tai, khó đến mức chịu nổi.
Nữ tử Tống gia chỉ chút dung mạo, nhưng đầu óc nông cạn, ngu .
Vậy mà Tạ Vũ vì mỹ sắc của nàng mà cầu xin Thánh thượng xá tội cho Tống gia, khiến Hoàng thượng tức giận thôi.】
Thái tử xem xong, khinh bỉ.
Hắn đưa tay, hất quân cờ đen bàn cờ rơi xuống đất. “Tửu sắc là thứ dễ làm con u mê nhất…Xem , Tạ Vũ chẳng đáng để bận tâm.”
11
Sáng sớm hôm .
Khi Tống Hoài Ngọc thả khỏi hậu viện một ngày “giáo huấn”, nàng liền thấy một nhóm nha nâng theo vô số lụa là gấm vóc, châu báu kỳ trân, từng bước Nhạc Đào Uyển.
Ta xoay xoay viên minh châu trong tay, ánh mắt liếc qua đại tỷ, lúc đã khoác bộ trang phục của một nô tỳ.
Ta nhẹ: “Tỷ tỷ, tỷ xem, chẳng đã sủng ái ?”
Đại tỷ nghiến răng nghiến lợi: “Rời khỏi nam nhân, ngươi chẳng là gì cả!”
Nếu đích thân chứng kiến kiếp nàng hại chet cả nhà, đong đưa nũng nịu trong lòng Hách Liên An, lẽ thật sự sẽ vẻ chính nghĩa lẫm liệt của nàng lừa gạt.
“Tỷ tỷ đúng. Nếu Tạ Vũ, chẳng là gì cả.”
“Cha và trưởng sẽ xử trảm, tổ mẫu và mẹ sẽ lưu đày đến Bắc địa, thì sung làm quan kỹ.”
“Mà tất cả những điều đó, chẳng do tỷ tự chuốc lấy khi cố tình mạo phạm Hoàng hậu ?”
“Tỷ đẩy đường chet, tất nhiên tìm mọi cách để cứu lấy . Chẳng lẽ cam tâm tình nguyện để tỷ hại chet ?”
Nữ nhân độc lập tự cường, nhưng điều đó nghĩa là thể tận dụng thế cục, mượn lực mà tiến lên.
Tạ Vũ một tên hoang đường đơn thuần, mà là một hoàng tử sâu lường .
Tương lai của là ngai vàng.
Dựa , chỉ giúp tránh khỏi kiếp nạn làm nô, mà còn cứu cả nữ quyến Tống gia khỏi cảnh lầm than.
Lợi , cũng lợi , làm?
Tận dụng gió đông để bay cao— Mà gió đông nhất cho ở kiếp , chính là Tạ Vũ.
12
“Tỷ tỷ đã bất mãn như , hẳn cũng sẽ thật lòng làm nô tài cho . Chi bằng để tỷ đến hậu viện giặt giũ quần áo.”
“Tỷ chẳng luôn tự lập ? Vậy để xem, trong nghịch cảnh , tỷ thể tự vươn lên thế nào.”
Chỉ cần nàng còn trong tầm mắt , sẽ thể gây cơn sóng gió như kiếp .
Tống Hoài Ngọc mỉm đầy tự tin: “Ngươi nghĩ, sẽ mặc cho ngươi ch//ém giet ?”
Nói , nàng đột nhiên , hành lễ về phía giả sơn gần đó: “Cung nghênh trắc phi nương nương.”
Từ phía giả sơn, một nữ tử dung mạo xinh , trang phục quý phái bước —
Trắc phi của Trần vương phủ, thứ nữ của Tể tướng—Triệu Dung Quân.
Tống Hoài Ngọc bước đến bên cạnh Triệu trắc phi, giọng đầy đắc ý: “Đêm qua, thoát khỏi hậu viện, trắc phi nương nương cứu giúp.”
“Ta và nương nương đã trò chuyện suốt đêm, nàng thương cảm , đã thu nhận làm nha nhất đẳng bên cạnh .”
Triệu trắc phi , nở nụ nhàn nhạt: “Bổn cung tán thưởng khí chất của nàng .”
Rồi nàng sang , cất giọng lạnh nhạt: “Ngươi chính là vị Tống cô nương mới đến?”
Ta lập tức hành lễ cung kính.
Triệu trắc phi chậm rãi : “Bổn cung là trắc phi danh chính ngôn thuận của vương gia. Còn ngươi, dù vương gia sủng ái, nhưng ngay cả danh phận thất cũng , thậm chí còn đủ tư cách làm thông phòng.”
“Theo lý, khi thấy bổn cung, ngươi quỳ xuống hành đại lễ.”
Nàng đang che chở cho đại tỷ, hiển nhiên là thay nàng trút giận.
Không biết đêm qua Tống Hoài Ngọc đã gì mà khiến nàng căm ghét đến .
Hiện tại còn vững trong vương phủ. Như nàng , Tạ Vũ tuy giữ , nhưng từng cho danh phận.
Ở thế yếu, học cách cúi đầu.
Vì , cung kính quỳ xuống, hành lễ đầy đủ với Triệu trắc phi.
Triệu trắc phi nhạt, quét mắt , giọng điệu đầy mỉa mai: “Hoài Ngọc , ngươi tham vọng hơn trời, một khi bấu víu Trần vương phủ, lập tức chèn ép tỷ tỷ ruột của .”
“Ta căm ghét nhất loại đấu đá với tỷ tỷ như . Nếu còn dám bắt nạt nàng, bổn cung sẽ lập tức bảo vương gia tống cổ ngươi khỏi vương phủ!”
Ta vẫn im lặng, giữ dáng vẻ kính cẩn.
Sau đó, nàng phạt quỳ đến tận giữa trưa mới cho phép lên.
Triệu trắc phi rời , vẫn chỉ thể cắn răng tiếp tục quỳ.
Đợi khi bóng nàng khuất xa, Tống Hoài Ngọc liền tiến lên, nhấc chân giẫm mạnh lên tay .
Nụ của nàng tràn đầy đắc thắng: “Tống Hoài Tâm, ván , vẫn là thắng.”
13
Ba ngày , nam đinh Tống gia đày làm khổ dịch, áp giải diễu phố giữa ban ngày.
Dân chúng chen chúc xem náo nhiệt.
Tống gia từng một thời hiển hách, nhưng thế gian vốn thích xem kẻ khác xây lầu son, càng thích họ sụp đổ.
Tạ Vũ cho phép xuất phủ, để đích thân tiễn bước họ một đoạn.
Ta giữa dòng , cha xiềng xích nặng nề trói buộc.
Từ ngày bắt giam đến nay, tóc ông đã bạc quá nửa.
Tứ đầy mười tuổi, sát bên cha, cổ non nớt treo một chiếc gông nặng gấp đôi .
Tim quặn thắt.
cũng hiểu, nếu nam đinh Tống gia rửa sạch tội danh, cũng sẽ mãi mãi liên lụy, thể vùng lên.
Đại tỷ cũng mặt trong đám đông.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, mang theo vẻ chán ghét.
Bỗng nhiên, ở góc khuất phía nàng , thấy một bóng dáng quen thuộc—
Nhị ca!
Khi Tống gia gặp nạn, nhị ca may mắn mặt ở kinh thành, nhờ thoát kiếp nạn.
Kiếp , kịp cứu những nam đinh đã ch//ém đầu, chỉ thể dẫn đến c//ướp ngục, cứu nữ quyến.
Hôm nay, thấy chỉ một , mang theo , đoán rằng định c//ướp ngục ở kinh thành.
Huynh chỉ cứu đại tỷ, kẻ đày làm nô.
Trước khi kịp hành động, lao đến giữ chặt .
Nhị ca thấy , lập tức kéo một con hẻm nhỏ, chút khách sáo mà chất vấn: “Nghe hôm đó thể cứu đại tỷ, nhưng cố tình đày tỷ làm nô, thật ?!”
Ta phủ nhận, thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận: “Là thật! Ta cố ý khiến nàng ghi sổ nô. Chẳng lẽ nàng gây họa diệt môn, đáng trừng phạt ?!”
“Muội—!!”
Nhị ca giơ tay lên, nhưng nỡ hạ xuống.
Mẹ là lương thiện, nhị ca cũng là một trưởng .
Năm đó, di nương sinh khó sinh mà mất, mẹ thấy đáng thương nên nhận về danh nghĩa của bà mà nuôi nấng.
Khi còn nhỏ, nếu ai nhục mạ là con thất, trêu chọc mẹ ruột, nhị ca và đại tỷ đều sẽ bảo vệ .
đại tỷ bây giờ, đã còn là đại tỷ của nữa.
“Từ trận sốt cao năm đó, đại tỷ đã thay đổi hẳn, nhị ca nhận ? Trước đây, tỷ dịu dàng nhân hậu, cay nghiệt ích kỷ như bây giờ?”
“Chê bai tổ mẫu khi tổ phụ qua đời, xúc phạm Hoàng hậu ngay giữa cung yến…Những chuyện , việc mà một tiểu thư khuê tú thể làm!”
Nhị ca nhíu mày: “Muội ý gì? Chẳng lẽ đại tỷ thể đổi thành khác ?”
Ta trầm giọng : “Nhị ca, tin rằng…Con thể chet sống , về quá khứ để thay đổi vận mệnh ?”
Nhị ca vươn tay sờ trán , nghi hoặc : “Muội sốt đến mê sảng ?”
Nếu là đây, cũng tin.
bây giờ…
Chính , chẳng là một kẻ đã sống ?
Nếu đời đã “tái sinh”, cũng sẽ “đoạt xá”—cướp đoạt thân xác của khác.
Ta gần như thể khẳng định—
Người trong thân xác đại tỷ, còn là tỷ nữa.