Dư Tuế Thượng Phùng Xuân - Chương 7: Ngoại truyện 3
- Nhà
- Tất cả truyện
- Dư Tuế Thượng Phùng Xuân
- Chương 7: Ngoại truyện 3 - Góc nhìn của Thẩm Phùng Ngọc
1.
Mũi tên thứ bảy xuyên qua ngực , tay cũng lạnh đến còn cảm giác. Cả mặt tuyết, cho đến khi ý thức mê man, khóe miệng vẫn mỉm .
Ta nghĩ, bảo vệ quốc gia, chính là bảo vệ A Dư. Cả dần dần ấm lên, mở mắt , đang chiếc giường êm ái ở nhà.
Nhũ mẫu bưng sủi cảo nóng hổi cho , hôm nay là Đông Chí, ăn sủi cảo thì tai sẽ rụng mất. Ta sửng sốt một lúc lâu, cúi đầu : còn là giáp bạc, tay chân cũng ngắn hơn một chút.
“Ma ma hôm nay là ngày gì?”
“Đông Chí, công tử ngủ đến mơ hồ luôn hả? Tướng quân khi tuần doanh đã cố ý dặn dò, công tử thích ăn sủi cảo nhất, nhất định quên.”
Ý thức của lập tức tập hợp . Ngay cả giày cũng kịp mang liều m//ạng chạy ngoài.
Nhũ mẫu giật suýt chút nữa ném bát, mang theo giày cùng áo choàng của đuổi theo để cho mang tránh cảm lạnh.
Ta làm còn để ý nhiều như , hôm nay là ngày Tiểu A Dư mang về Tống gia!
Ta hoảng hốt chạy bừa, suýt nữa vấp ngưỡng cửa. Trong lòng cầu nguyện, A Dư chờ một chút, ngàn vạn lần đừng việc gì.
Ta ở cửa phủ Ngu Quốc Công đợi nửa canh giờ, tay chân đều sắp đông cứng, mới gặp Tống Tự Hoài tan học trở về.
“Muội ngươi , A Dư ?”
“Nàng ? Các mang nàng về ?”
“Dư… Ta mang Tiểu Dư Nhi làm gì? Muội và Nhị hoàng tử ngoài chơi . A, đây ngươi tìm chơi, hôm nay làm ?”
Đầu óc trống rỗng, nhất thời biết chỗ nào đúng.
Không đúng, A Dư nên quen biết Nhị hoàng tử!
Ta lôi kéo Tống Tự Hoài truy hỏi: “A Dư đến nhà ngươi lúc nào?”
“Lời của ngươi thật kỳ quái, và chúng ba đều là trong một bụng mẹ , sinh ngay tại nhà . Sao, ngươi làm con nuôi của mẫu thân hả?”
Ta thèm liếc mắt đưa tình với Tống Tự Hoài, chạy như đ//iên về phía chỉ.
Đám rộn ràng nhốn nháo, nhưng một ai là tiểu A Dư của .
Ngay lúc biết làm , bỗng thấy lưng : “Tiểu Dư Nhi đồng ý làm thê tử của , sẽ mua hoa đăng cho !”
Một giây nổi giận. Đó là tiểu A Dư của , ai cũng thể c//ướp , hoàng tôn quý tộc cũng !
Ta nhanh chân đến mua cái hoa đăng cua . Đây là tín vật đính hôn cho nàng, chỉ thể do đưa.
Ngay đó, Tiểu A Dư ngã sấp mông, xem đau, mặt cũng sắp đỏ. Ta thu hồi sự hoảng loạn , thần thái cố tỏ tự nhiên đưa hoa đăng cho nàng: “Hoa đăng tặng nàng, A Dư đừng , vui vẻ.”
A Dư đừng , sẽ đau lòng.
Tiểu A Dư nở nụ , nụ phảng phất như xuyên qua núi cao vạn trượng, chống đỡ sóng lớn ngập trời, nhiều khúc quanh trong dòng sông thời gian dài, cuối cùng ngã trong lòng .
Ta nghĩ, cả đời , dù chuyện gì cũng sẽ biệt ly với nàng.
2.
Ta tin tưởng rằng tình cảm bồi dưỡng từ nhỏ, nhất là đối với nàng ngốc . Nàng đúng là tiểu ngốc của .
Thiện lương cố chấp khiến đau lòng. Nàng thương hại cỏ cây, nàng thể thấy chúng sinh khó khăn, nàng quan tâm đến sự ấm no của các tướng sĩ.
Nàng là ánh sáng giữa những đám mây mù. Nhị hoàng tử là chướng ngại vật lớn nhất của !
Hắn luôn ở nơi thấy, âm thầm bắt cóc A Dư của làm thê. Lại còn lấy thẻ bài của đưa cho A Dư.
Nàng làm thê tử của Nhị hoàng tử, ai làm thê tử của ?
Ta tức giận, lòng ghen tuông dâng lên, nghiến răng nghiến lợi với Tống Tự Hoài: “Nhị hoàng tử bụng khó lường, sẽ c//ướp của ngươi!”
Huynh Tống gia là những kẻ cuồng , Hoàng đế chằm chằm, Nhị hoàng tử bụng khó lường.
Hai chúng cùng liên hợp, tịch thu thẻ bài của Tiểu A Dư. Nàng tức giận đ//ánh , cao bằng thắt lưng của .
Ta : “Đừng giận, dẫn nàng cưỡi ngựa.”
Tiểu A Dư đối với chuyện cưỡi ngựa là chấp nhất thay đổi. Nàng , lúc mang nàng cưỡi ngựa, nàng sẽ một sự an tâm khó hiểu, cho dù là ngủ gục cũng lo lắng sẽ ngã xuống.
Lời như rót mật lòng . Là của thì sẽ là của , ai cũng c//ướp .
3.
Nhị hoàng tử tặc tâm bất tử, thừa dịp đến học đường sách, đưa A Dư cung. Ta đ//ánh với !
lý trí cho biết thể phạm thượng. Ta lấy thái độ quân tử thắng .
Ta cùng Nhị hoàng tử hạ cược, mỗi tháng luận võ một lần, ai thể thắng đó sẽ bồi A Dư.
Ta thắng bồn đầy bát đầy, Nhị hoàng tử khổ thể tả. Trận tỷ thí hoang đường cũng dần dần tiến hóa thành một đống sính lễ.
Bảo bối của chằm chằm, dám một chút lười biếng. Ta sợ giẫm vết xe đổ kiếp , đã làm gấp đôi bài tập, mười sáu tuổi đã đề tên bảng vàng, tranh tài cùng các quần thần triều đình.
Ta lớn mật đưa lời khuyên, để cho Hoàng đế tăng cường bảo vệ biên cương, miễn giảm thuế má, mở nhiều kho lúa, kịp thời trưng cầu dân ý, sự chuẩn nếu thiên tai xảy .
Phụ thân cũng vì chuyện mà đ//ánh nhiều lần. Lòng như gương sáng, mọi việc đều làm hết sức, cúc cung tận tụy, mới là chính đạo.
May mà Hoàng đế là minh quân, ngài tán thành cũng áp dụng đề nghị của . Ngài giống một . Đều là chí thuần chí thiện chí trung chí hiếu.
“Bệ hạ cảm thấy thần giống ai?”
“Tiểu nữ nhi của Ngu quốc công gia, Tống Tuyết Dư.”
4.
Nhị hoàng tử cuối cùng thể thắng . Hắn nhặt mũi tên cuối cùng lên, vỗ vỗ bả vai , : “Tiểu Dư Nhi là một cô nương , tâm ý của ngươi, cũng tâm ý của nàng, chỉ là cùng ngươi tranh tài một chút, rõ ràng là quen biết nàng … Ngươi chớ phụ lòng nàng.”
Ngu Quốc Công , hôn kỳ định ngày bảy tháng bảy năm .
Ta cảm thấy bảy tháng bảy là một ngày may mắn, đêm dài lắm mộng. Ta dốc sức cả Thẩm gia, còn Hoàng hậu di mẫu thêm cho mười tám sính lễ, vượt qua cả quy chế đón dâu của Thái tử.
Ta quỳ gối từ đường, uống m//áu ăn thề: “Thẩm Phùng Ngọc thề từ đường Tống gia và tổ tông Thẩm gia, vĩnh viễn nâng Tống Tuyết Dư lên tận trái tim, bảo vệ nàng chu an , nếu dối, sẽ bỏ chảo dầu, địa ngục c//ắt lưỡi!”
Ngu quốc công cho dù , vẫn thành ý của đả động, đồng ý tổ chức hôn kỳ mười lăm tháng tám năm nay.
Trong khoảnh khắc vén khăn voan lên, mọi thứ đó dường như chỉ là một giấc mơ.
Đây là bảo vật tâm niệm hai đời hai kiếp, trăng sáng cuối cùng cũng chiếu ngực của .
5.
Phu nhân của hiện giờ thân đang mang thai, phía còn một tiểu đậu đinh, cũng như an phận .
Mùa đông hàng năm nàng đều tự tay làm nhiều miếng bảo vệ đầu gối, phân phát cho các tướng sĩ thủ thành.
Mỗi ngày đều chạy ngoài cửa thành một vòng, nửa bước cũng dám rời.
Rốt cục một ngày, thật sự tò mò hỏi: “Tiểu Dư nhi vì mỗi ngày đều đến thăm bọn họ?”
Tiểu A Dư cho biết: “Mỗi ngày thấy bọn họ ăn no mặc ấm, sẽ an tâm một chút. Bệ hạ và nương nương đều là một hài tử phúc khí, nếu như thật sự phúc khí, nhất định đem những phúc trạch chia đều cho bọn họ.”
Ta ôm Tiểu A Dư lòng, trong lòng chua xót khôn tả.
“Tiểu A Dư, phúc trạch của nàng cũng đã chia cho .”
Người trong ngực đột nhiên cử động, nàng ngẩng khuôn mặt ngọc điêu phấn mài lên, nũng nịu với : “Thẩm Phùng Ngọc, kiếp chúng từng gặp ?”
, tất nhiên đã gặp .
Gặp một lần, phúc trạch vạn niên.
[HẾT]