Giới thiệu truyện
Đứa Cháu Có Hiếu
Trong lễ tang bà nội, ông nội bảy mươi tuổi dẫn về một bà lão sáu mươi sáu tuổi.
“Đây là Sở Oánh, là mối tình đầu của ông nội, sẽ là bà nội mới của các con!
“Tiền sính lễ ông định cho là sáu mươi sáu vạn, mỗi năm một vạn, cảm ơn bà đã chờ đợi ông lâu như .”
“Ngôi nhà cổ , ông cũng định thêm tên bà , của ông cũng là của bà .”
“Còn các con, mau đây thưa bà nội mới !”
Hả? Sáu mươi sáu tuổi, mối tình đầu?
Bà nội mười tám tuổi đã lấy ông !
Vậy chẳng đã ăn năm mươi năm cơm sống ?
Bà nội ăn , thì ăn !
Lập tức tiến lên bốp bốp chát chát ông một cái!
“Cái thứ rể nên nết! Bà nội còn để tang đủ ba năm, mà ông đã dám tái giá?”
Sở Oánh lóc đỡ ông nội , hướng về quan tài bà nội mà cáo trạng.
“Diệp Hòa! Đây chính là đứa cháu gái mà bà dạy dỗ đấy ư?”
Tôi cũng bốp bốp chát chát bà một cái.
“Tái giá là , biết điều thì hành lễ mặt bà nội ! Huống chi bà còn cửa, ai cho bà làm càn như thế hả?”
“Căn nhà cũ , bà nội đã sớm chuyển sang tên ! Muốn thêm tên ư? Nằm mơ giữa ban ngày cưng nhé!”