Dựa Vào Chính Mình - Chương 2
Tôi đem hết tài sản họ đưa cho đổi thành tiền, cả tiền mặt nữa, đều gửi tiết kiệm.
Một nửa tiền, dùng để gửi định kỳ, chống rủi ro.
Một nửa tiền còn , dùng để mua cổ phiếu tiêu chuẩn của ngành thiết bán dẫn và điện lực.
Kiếp , học quản lý công thương, sự nhạy bén với kinh doanh.
Sau khi học logic kinh doanh cơ bản ở trường đại học, cộng thêm việc phân tích chính xác ngành nghề, xem trọng hai cổ phiếu là Nvidia và Ningde Times.
Đáng tiếc, trong túi tiền.
Kiếp , vẫn ở cô nhi viện, ngay cả việc tồn tại cũng thành vấn đề, huống hồ là tiền và nguồn lực.
Tôi chong đèn sách, thi đỗ đại học 985, qua nhiều vòng tuyển chọn và phỏng vấn, mới ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký tổng giám đốc của một công ty lớn.
Trở thành một con trâu cao cấp 996 mỗi ngày.
*996: Đây là một thuật ngữ phổ biến trong cộng đồng công nghệ Trung Quốc, biểu thị lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, tức là làm việc 12 giờ mỗi ngày, 6 ngày trong tuần.
Kế hoạch dự án của công ty là do những con trâu cao cấp như chúng nhưng tiền là ông chủ kiếm .
Đã 29 tuổi , lương một tháng còn tới 1 vạn tệ.
Thế nhưng, ngưỡng tiền để mở tài khoản, cổ phiếu Hồng Kông, quyền chọn và giao dịch ký quỹ đều từ 50 vạn trở lên.
Đừng đến chuyện mua cổ phiếu.
Có dự án kiếm tiền nhưng vốn.
bây giờ…
Có .
Tôi đếm đếm tiền trong tài khoản, đầy ba tháng, đã gần cả chục vạn.
Tôi chỉ cần chờ tiền đẻ tiền.
Có tiền thì cảm giác an .
Muốn thay đổi giai cấp, ngoài tiền , còn dựa đầu óc nữa.
Mỗi ngày tranh thủ thời gian học kiến thức thương mại.
Ngày nào cũng đến trường đại học giảng.
Hy vọng thể tìm cơ hội kinh doanh mới.
May mắn thay, khi tái sinh, kiến thức vẫn còn trong đầu.
Muốn lấy cũng quá khó.
Nửa đêm, đang ngủ say trong phòng ngủ của biệt thự.
Giường bỗng sụp xuống.
Tiếp theo là một mùi rượu nồng nặc xộc tới.
Đèn sáng lên.
Tôi biết…
Là Quý Thành về .
5
Quý Thành bước phòng ngủ, cởi chiếc áo sơ mi trắng, để lộ cơ bụng hình tam giác ngược.
Tôi , cổ họng nghẹn .
Tôi thừa nhận, về khoản nhan sắc, Quý Thành thực sự chê .
Chẳng trách kiếp , khiến chị gái chết mê chết mệt.
với , tiền quan trọng hơn nhan sắc nhiều.
Trong lòng hề gợn sóng.
Anh , vết xước do móng tay phụ nữ để lưng rõ mồn một.
Không cần nghĩ cũng biết, đã ăn no nê ở nơi khác .
Chỉ là tạm dừng chân ở chỗ một chút.
Tôi mỉm , cúi đầu, giả vờ như thấy.
Quý Thành xuống mép giường, thành thạo châm một điếu thuốc.
Anh , ánh mắt đầy tính xâm lược, ánh mắt dò xét.
Rồi đưa tay véo má , giọng điệu cưng chiều:
“Tiểu yêu tinh ghen thế?”
Trong lòng hiểu rõ, hỏi như vì thích nhiều đến thế.
Mà chỉ vì đây là trò chơi đồi bại của giới thượng lưu của họ mà thôi.
Những công tử nhà giàu như , cả ngày thương trường đấu đá với những đàn ông khác, tung hoành ngang dọc.
Về đến nhà, thích nuôi thêm vài con chim hoàng yến.
Giống như lúc con buồn chán, trêu chọc chim để chơi , cho chúng chút tiền, chúng sẽ phát điên vì bạn, tranh giành vì bạn.
Cả thế giới đều xoay quanh một bạn, coi bạn như thượng đế.
Như , mới thể tìm thấy cảm giác chinh phục và thành tựu từng trong chốn êm đềm.
Thấy trả lời, đùa, bàn tay thuận thế vuốt lên bàn tay trắng nõn của .
Anh ngước mắt : “Nghe em học thương mại ở trường 985 ? Thành tích còn khá ?”
Tôi căng thẳng gật đầu.
Anh đột nhiên đẩy ngã xuống giường, giọng đầy trêu chọc:
“Hay là em đổi trường học vẽ ?”
Tôi giật , biết nghi ngờ gì ?
Tôi luôn ăn mặc giản dị.
Một mặt là vì học, thời gian để chưng diện, mặt khác là vì đã bán hết những bộ quần áo hàng hiệu mà tặng, chỉ giữ một hoặc hai bộ.
Ánh mắt Quý Thành đầy vẻ thích thú:
“Đôi tay vẽ tranh sẽ lắm, học vẽ xong, học thêm múa ba lê.”
Anh bóp eo, đùa thì thầm bên tai :
“Như , giường mới nhiều tư thế hơn, thể đem eo em bẻ gãy.”
Anh chết !
Tôi cố hết sức từ chối nhưng đột nhiên nhớ một chuyện khác.
Tôi cong môi, ý nghĩ xa dần nhen nhóm, vòng tay ôm lấy eo : “Được thôi.”
Một phòng cảnh .
Còn thể thấy tiếng lẩm bẩm ngừng của Quý Thành:
“Phụ nữ mà, hầu hạ đàn ông cho chính là chuyện lớn nhất đời .”
“Học nhiều sách để làm gì, đúng ?”
…
Phải ?
Anh cứ chờ mà xem.
Ôn nhu đao của phụ nữ, đao nào cũng thể cắt đứt tính mạng.
6
Cuối cùng, Quý Thành đã dùng mối quan hệ để nhét khoa nghệ thuật của Học viện mỹ thuật Anh Đức.
Tôi biết nhận điều gì .
biết vốn thích phụ nữ bên cạnh quá thông minh hoặc can thiệp sự nghiệp của .
Vì , ở bên , làm làm việc luôn thận trọng.
Không ngờ, như vô tình đúng.
Học viện mỹ thuật Anh Đức là một trong những trường nghệ thuật hàng đầu trong nước.
Rất nhiều thế hệ giàu trưởng thành của giới thượng lưu đều đang học ở đây.
Xét cho cùng, nghệ thuật là thứ mà gia đình chút gia sản nào thì nuôi nổi.
Bởi vì cái gọi là, mọi giá trị nếu thể vì sử dụng thì đều vô dụng.
Có năng lực thì sử dụng năng lực.
Không năng lực thì mượn thuyền vượt sông.
Kiếp , cố gắng học hành, vượt qua mọi chông gai mới học một ngành quản lý công thương.
Mục đích đơn giản, kinh doanh, làm ăn.
Tôi nghèo túng như nữa.
lý tưởng thì nhưng thực tế phũ phàng.
Không ai với rằng, quản lý công thương ở đại học chỉ là một ngành khoa học chung chung.
Không học quản lý học là thể trở thành ông chủ lớn.
Cũng giống như học thương mại điện tử là thể kinh doanh cao cấp, mà cũng thể giống như bán hàng qua điện thoại .
Kiếp , học hành đến mức chán nản.
Sau mới bừng tỉnh, hóa , khởi nghiệp cuối cùng cũng dựa quan hệ và nguồn lực.
Vì , kiếp , cuối cùng cũng chỉ trở thành con trâu của giàu.
Những ngày , vẫn luôn lo lắng biết nên sử dụng cách nào để kết giao với những trong giới thượng lưu.
bây giờ mọi thứ đã giải quyết.
Trường học là nơi tích lũy mối quan hệ thuận tiện nhất.
Nếu thì tại nhiều giàu bỏ hàng chục vạn để tặng một tòa nhà cho trường danh tiếng để đưa con em Harvard?
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì một tấm bằng?
Ngây thơ.
Tôi và Quý Thành đều mưu đồ riêng.
Tôi ôm mục đích của , dứt khoát từ trường đại học 985 đó nghỉ học học viện nghệ thuật.
Chỉ ngờ, ngày đầu tiên học, tình cờ đụng chị gái .
Thời Lệ.
7
Cổng Học viện nghệ thuật Anh Đức.
Chị lén lút trốn ở một góc, từ chiếc xe sang trọng Rolls-Royce Phantom của Quý Thành bước xuống.
Chị cố tình đợi đến khi Quý Thành mới tiến lên.
Thời Lệ bằng ánh mắt đầy hận thù, từ xuống đánh giá bộ trang phục xa xỉ tối giản của , giọng điệu mỉa mai:
“Ồ, ngờ, mày còn thực sự trở thành chim hoàng yến.”
“Kiếp , tao còn phong quang hơn mày nhiều, vòng cổ đeo là Bvlgari cả trăm vạn.”
“ mà, mày cũng đừng vui mừng quá sớm, Quý thiếu gia nhanh sẽ bỏ mày thôi.”
“Mày biết ? Bây giờ ở bên ngoài đã nhiều phụ nữ , kiểu như mày, nhanh sẽ chán, mày giữ trái tim .”
Chị tự tin chỉ : “Chỉ nữ chính hoa sen trắng mới thể!”
Nói xong, chị bắt đầu lướt màn hình điện thoại.
Không biết chị đã chụp lén ở , bên trong là ảnh Quý Thành ôm đủ loại phụ nữ.
Tôi chị , chỉ thấy chị thật ngốc.
Đầu óc chỉ nghĩ đến tình yêu, sống một đời, mà còn nắm bắt trái tim của đàn ông.
Giai cấp là một hố sâu vĩnh viễn thể vượt qua.
Kiếp , Quý Thành chọn, tiếp tục ở cô nhi viện.
Muốn thoát khỏi nghèo đói, học hành là con đường duy nhất của .
Cô nhi viện thời gian biểu sinh hoạt nghiêm ngặt.
8 giờ rưỡi tối là tắt đèn.
Phòng nào lãng phí một chút điện cũng đánh cho tơi bời.
Cho nên buổi tối, chỉ thể lén lút bật đèn pin để sách.
Không tiền mua sách tham khảo, mượn sách của bạn cùng lớp chép hết cả bộ đề cương.
Chép đến khi tay mỏi nhừ, chép đến khi hết cả ruột bút.
Không tiền uống cà phê đắng, cứ thế mà véo chặt đùi .
Véo đến chảy cả máu cũng cho ngủ.
Cứ như thế, ngày qua ngày, năm qua năm, mới đến bên cạnh Quý Thành.
Kiếp , Thời Lệ ở cô nhi viện.
Chị chịu khổ học.
Hơn nữa, chị cũng năng khiếu học hành như .
Cho nên, kiếp , chị chỉ học hết cao đẳng.
Học vấn như thế, ngay cả cửa tập đoàn Quý thị cũng .
Còn mơ tưởng đến chuyện thể tiếp xúc với tổng giám đốc Quý thị.
Thật là mơ mộng hão huyền.
mà, sống một kiếp, chị cũng trở nên thông minh hơn, biết đạo lý cứu nước bằng đường vòng.
Biết rằng Học viện Anh Đức là con nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
Cho nên cũng cố ý tìm một trường cao đẳng gần trường để học.
Chị đã đúc kết kinh nghiệm xương máu từ kiếp .
Kiếp , chị khỏi cô nhi viện đã Quý Thành bao nuôi.
Đi xe sang, ở biệt thự, dùng thẻ đen, sai khiến cả đám hầu, chịu khổ bao giờ, thế nên đã hình thành nên tính cách ngạo mạn, hung hăng.
Quý Thành thể kiên nhẫn dỗ dành chị một lần nhưng thể dỗ dành chị cả đời.