Đừng Giả Vờ - Chương 1
01
Vừa về đến nhà trong kỳ nghỉ đông, liền bạn thân kéo ăn.
“Nam Nam, ba năm đại học cũng từng yêu một lần ?”
“Một cô gái xinh như chắc chắn sẽ thiếu theo đuổi ?”
Uống chút rượu xong, bạn thân bắt lấy tay , nhiệt tình hỏi thăm.
Tôi mỉm rót rượu cho cô .
“Đừng chuyện đó nữa, tớ lãnh cảm.”
Cho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện mắt .
Là trai hàng xóm mặc áo khoác màu xanh nước biển.
Anh gõ nhẹ ly rượu bằng những ngon tay vô cùng xinh , mỉm dịu dàng với .
“Xin tới trễ.”
“Nam Nam thật sự lãnh cảm ? Thật đáng tiếc.”
Tôi cảm thấy trái tim như sắp nổ thành những chùm pháo hoa, cảm thấy một cái thôi cũng làm chết mất.
02
Tôi thích Bạch Ngọc Lâm.
tình yêu của hề bình thường.
Tôi giống những cô gái nhỏ khác, lén lút thư tình hoặc trộm thích trong đám đông.
Tôi thích theo dõi khắp nơi và bí mật ghi những gì làm cả ngày một cuốn sổ.
Cuốn sổ ghi chép chi tiết, bao gồm thời điểm ngoài, lên xe ở và thời gian nào.
Tôi nhớ rõ ràng từng việc nhỏ làm miễn là nó trong tầm mắt của .
Tôi biết sở thích của giống sở thích của bình thường chút nào.
thể làm gì khác, ghi mọi thứ về , biết tất cả về cuộc đời .
Tôi thích đến mức gần như phát điên, như một bệnh.
“Anh say ? Sao cứ em chằm chằm .”
Khuôn mặt trai đó đột nhiên phóng to mặt .
“Được , giúp một việc nhé. Bạn của em đã uống quá nhiều . Chúng hãy cùng đưa cô về nhà nha. ”
Người đàn ông xoa nhẹ thành ghế cho .
Anh mỉm siêu lịch sự.
thực sự ghét sự dịu dàng của , thứ dành cho tất cả mọi .
03
Sau khi tiễn cô bạn thân về nhà.
Tôi ghế phụ của một cách tự nhiên.
Nhìn ngoan ngoãn.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trong kính ngắm .
Rất thích .
Sao thể trai đến .
Làm thể kìm nén cảm xúc điên cuồng ?
Làm thế quái nào mới thể ?
“Nam Nam, hôm nay em tựa hồ luôn chuyện.”
Ánh đèn giao thông phản chiếu khuôn mặt đàn ông.
Anh đầu và mỉm thật tươi với .
“Có tâm sự gì ?”
…Không tâm sự gì, nếu nhất quyết thì chính là đang nghĩ về .
bao giờ bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào mặt .
“Không, lẽ vì em đã uống quá nhiều.”
Tôi hất tóc và ngước lên ,
“Thầy Bạch, thầy cùng em gì ?”
04
Anh tựa lưng ghế xuống vô lăng, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên hỏi .
“Em thật sự lãnh cảm?”
Tôi nghĩ tới, là vấn đề .
“Không . Loại vấn đề bình thường chỉ cần can thiệp một chút là thể giải quyết .”
“Tình cờ biết một nhà tâm lý học trong lĩnh vực . Nếu em cần giúp đỡ, thể với .”
Nửa ngày, vẫn trả lời, liền .
Anh giọng ấm áp, nụ duyên dáng.
điều làm nhớ đến Bạch Ngọc Lâm là giáo viên tâm lý tội phạm tại Đại học A.
Vì , những kẻ biến thái như .
Anh nhận ?
Sau khi đèn giao thông chuyển qua màu xanh, nhấn ga cho xe chạy ngoài.