Đừng Giả Vờ - Chương 5
19
Tôi vô thức lùi một bước.
Sau đó, liền va một bộ ngực nóng bỏng.
“Tôi nghĩ là em thấy hứng thú với cháu trai .”
Giọng trêu chọc của đàn ông lọt tai .
Nhẹ nhàng chơi đùa gáy .
Tôi gần như nghĩ rằng đó là ảo giác do uống quá nhiều, nhưng cảm giác gáy cho biết rằng đó là ảo giác.
Anh ôm lấy eo và đẩy phòng.
Sau đó đóng cửa , nhéo cổ và yêu cầu xem những bức ảnh tường.
“Đó là em.”
Đôi mắt lắc lư, nhưng giọng điệu rõ ràng và gọn gàng.
“Tại …ngô.”
Lời còn dứt, đã tấn công bởi nụ hôn sâu của .
Ẩm ướt, ngột ngạt như nước biển dâng trào.
Người va thành giường, tưởng sẽ đau nhưng đã giơ tay chắn .
“Bạch Ngọc Lâm, say …”
“Say rượu?”
Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng , bắt đầu cởi cà vạt.
Sau đó quấn nó ở cổ tay, vỗ nhẹ bắp đùi của .
“Ngồi xuống.”
Không biết tại đột nhiên lời .
“Anh say.”
“Nam Nam, em là giỏi giả vờ nhất.”
“Sao giả vờ…”
Tôi lấy chiếc cà vạt và quấn nó quanh cổ tay .
Bây giờ đang giường của , tùy bài bố.
Tôi ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mập mờ, hầu kết nhấp nhô.
Vô cùng gợi cảm.
Không thể , Bạch Ngọc Lâm thật sự giỏi giả vờ…
Giây tiếp theo liền thể chịu đựng , đẩy xuống giường.
Anh dùng ngón tay cái chạm môi, đưa những ngón tay dài trong mà trêu chọc.
Tôi cảm thấy, việc nên là làm với mới đúng.
Giống như nên với rằng là một kẻ hư hỏng, chứ .
Thế giới đảo lộn, nhưng thậm chí còn thể thành lời.
Tôi đã vô số lần tưởng tượng trong đầu sẽ làm gì nếu trói .
bây giờ đem phản sát.
Tôi chỉ thể buộc chịu đựng.
Tôi chợt phát hiện một điều, lẽ giấc mơ ngày đó là sự thật.
Tôi vòng tay qua lưng .
Vì kích thích nên vô tình cào một vệt máu lưng .
“Bạch Ngọc Lâm…”
“Ừm?”
“Làm thế nào trở thành dạng ?”
Anh mỉm , mới nhận mỗi lần mặt mày cong cong như là đang nghĩ gì, cũng bẩn thỉu kém gì .
“Nam Nam.”
Anh gọi tên và cố tình cắn .
Các giác quan kích thích bởi sự đau đớn và đó ngừng .
“Tôi biết em đã cài máy lén trong nhà .”
“Điều đó là bất hợp pháp, nhưng sẽ gọi cảnh sát.”
“Nó ở đây . Sau chúng sẽ cùng , nhé?”
Lại uy hiếp.
Anh thật, thật sự quá mạnh mẽ , đến mức chút thể chịu đựng .
Tôi chằm chằm ánh sáng lọt qua khe hở rèm , ý thức đây thể đã qua ngày hôm .
Anh trêu chọc.
“Muốn chạy ?”
Sau đó mắt cá chân của liền kéo trở về.
Tiếp tục.
20
Khi tỉnh lần nữa thì trời đã chạng vạng ngày hôm .
Ánh sáng của mặt trời rải rác tấm chăn bông lộn xộn.
Tôi chằm chằm những bức ảnh của tường.
Công bằng mà , kỹ năng chụp ảnh của khá .
Mỗi bức ảnh đều chụp ở góc độ , thậm chí một số bức ảnh còn đánh dấu.
Về phần nó đánh dấu cái gì.
Khi kỹ hơn, liền ai đó che kín đôi mắt.
Sau đó liền ôm lòng, hôn sâu.
Anh, thế mà, còn sức.
“Bạch Ngọc Lâm, đừng…”
Rõ ràng sự phản kháng của tác dụng, cuối cùng là cuộc chiến từ giường sang phòng tắm.
Ít nhất thì cuối cùng cũng giúp lau chùi sạch sẽ.
Khi tỉnh táo hơn một chút, trời đã về đêm.
Anh bế đến bàn ăn.
Bộ não tê dại của cuối cùng cũng thể lấy suy nghĩ, nhưng thu hút bởi mùi thơm mặt.
Cháo thịt ba chỉ, nấm và gà.
Anh mỉm xoa đầu .
“Ăn gì đó nhé?”
Tôi thực sự đói.
Nhiệt độ cháo , tan trong miệng, ăn ngon, ừm…
rõ ràng là nên thu mua bởi một bát cháo đơn giản như .
“Anh……”
Tôi chợt ngước lên và bắt gặp đôi mắt biết .
“Anh đã sớm biết em đang theo dõi …?”
Tôi khuấy nhẹ chiếc thìa trong ly, nghĩ xem nên bắt đầu từ .
Anh vẫn chỉ .
Tôi bắt đầu hiểu rằng lẽ biết nhiều hơn nghĩ.
Thì mọi suy nghĩ bẩn thỉu và thầm kín của đã phơi bày nhiều, nhiều…
Quá hổ.
Tôi giận dữ đặt thìa xuống và thấy tiếng của ở phía bên bàn ăn.
“Em đang tìm kiếm cái gì?”
Có lẽ còn mặt mũi nào sống cõi đời nữa.
“Không gì.”
“Khi em , cũng đang em.”
Anh cầm thìa lên, múc một ngụm cháo đưa mặt , cắn một miếng.
“Tôi nghĩ điều là khi đến mặt âm u và sự giả vờ, ai trong chúng thua ai.”
Nụ của thật quyến rũ, thuần khiết và khiêu khích.
“Ngoan, ăn nhiều một chút.”
“Ban đêm đừng mà ôm nữa.”
“Vừa gọi là chồng, còn sức lực.”
Không do , còn dám ?
21
Mấy ngày đó, với bố mẹ rằng cùng bạn thân du lịch, nhiều nơi.
Thực là đang ở trong một ngôi nhà khác, cách nhà đầy trăm mét.
Bị lật qua lật giày vò.
Trong đêm tối, nụ hôn của rơi xuống cần cổ của .
Thực tế, luôn dịu dàng.
Khi mỉm và dỗ dành , trái tim như bay ngoài.
khi gương, thể thấy những dấu vết để cuồng loạn đến mức nào.
Lúc đó mới nhận rằng thực sự .
Tôi đã trải qua hai ngày hai đêm trong trạng thái bối rối .
Chỉ trong hai ngày , gần như quen thuộc với nhà của như nhà .
Tắm xong, ôm dùng máy sấy sấy tóc cho .
Sấy sấy, hôn hôn.
Người đàn ông dùng ngón tay uốn cong đuôi tóc của nhẹ nhàng .
“Lát nữa sẽ mua vài thứ đồ dùng cần thiết.”
“Cần thiết? Hiện tại trong nhà thiếu thứ gì ? Em nhớ củi, gạo, dầu, muối đều đủ…”
Tôi chút bối rối.
Anh chỉ chằm chằm và mỉm .
…
Tôi đã hiểu, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.
…
Trong dịp lễ hội mùa xuân, siêu thị ngừng bán đồ ăn nên đã mua nhu yếu phẩm.
Tôi ở nhà một .
Quần áo vương vãi khắp nơi ghế sofa khiến cảm thấy hổ, thuận tay nhặt chúng lên để sửa sang .
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Tôi tưởng về nên kịp suy nghĩ liền bước tới mở cửa.
“Anh mang theo chìa khóa…”
Lời chợt dừng .
Bởi vì ngoài cửa chính là Giang Hạo.
Giang Hạo.
Tôi vẫn đang mặc áo của Bạch Ngọc Lâm.
22
“A, chú, , , tớ …”
Sau khi một giây đổi một chủ ngữ xong, cuối cùng Giang Hạo cũng bày tỏ cảm xúc của một cách rõ ràng.
“Nếu và Bạch Ngọc Lâm chỉ là hàng xóm, đến nhà chơi, liệu tin ?”
Tôi giấu quần áo của và Bạch Ngọc Lâm ở phía .
“Chỉ ma mới tin…”
Chàng trai đối diện gần như sụp đổ.
“Không , chú của tớ thích thật ?”
“Cậu đối tượng nghiên cứu của chú …”
“Nghiên cứu cái gì?”
Lời phía nhẹ, nhưng vẫn bắt .
“A! Không , , tớ gì …”
Nhận đã lỡ lời, Giang Hạo vội vàng xua tay, còn thuận tiện vỗ vai một cái ha ha.
“Vậy chính là dì của tớ đúng ?”
“Tớ gọi là dì, gọi tớ là trai, hai đều cách gọi riêng, thế nào? Hắc hắc hắc…”
chỉ Giang Hạo một cách nghiêm túc.
“Đối tượng nghiên cứu gì?”
Cậu dừng , tính mỉm lừa gạt cho qua, nhưng chằm chằm.