Em Họ Lắm Chiêu - Chương 4
12.
Chu Nhã cuối cùng cũng rời , giờ còn ai quấy rầy thành tích của vững bước tiến về phía , cũng đạt thành tích tại kỳ thi nghiệp trung học.
Sau khi ba mẹ thương lượng với , trực tiếp lựa chọn một trường đại học trọng điểm ở địa phương chúng , dù trong thời gian học đại học cũng bắt đầu học cách quản lý công ty.
Còn Chu Nhã bởi vì đuổi học nên chuyển đến một trường trung học phổ thông, cuối cùng đăng ký một trường cao đẳng địa phương.
Cứ như bước cuộc sống đại học, trong thời gian học đại học học ở trường học quản lý công ty với mẹ.
Chương trình học đại học tuy rằng thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn làm phong phú thêm việc học của , thời gian sẽ ngâm trong thư viện.
Cũng tại chỗ đã quen biết bạn trai hiện tại của – Phương Tri Viễn, là một kế hoạch rõ ràng đối với tương lai của , cũng .
Phương Tri Viễn cũng là địa phương, hơn nữa công ty nhà cũng hợp tác với công ty mẹ , cho nên hai chúng đang quen , ba mẹ hai bên vô cùng đồng ý.
Ngoại trừ hai chúng đều cố gắng, cùng chung sở thích, tư tưởng và tam quan của chúng cũng vô cùng hợp , bạn thân Phùng Bảo quen ở đại học luôn đùa hai chúng chính là một đôi biến thái.
Ngay khi cho rằng cuộc sống đã quỹ đạo, Chu Nhã lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của .
13.
Cuộc sống đại học khiến hài lòng, hoc chuyên ngành thích, bạn thân, bạn trai tri kỷ, tất cả đều đang phát triển theo hướng .
Cho đến một ngày về nhà, tới cửa đã thấy giọng quyến rũ của Chu Nhã trong phòng, dừng một chút mới trong phòng.
Trong phòng khách chú năm đang uống trà với ba , Chu Nhã vây quanh thím năm và bà nội biết cái gì, mẹ ở một bên .
Thấy , thím năm tươi mở miệng : “Ai da Mộng Mộng đã về hả, lâu gặp con đúng là càng ngày càng xinh .”
Tôi mỉm chào mọi : “Bà nội, thím năm.”
Thím năm đáp một tiếng, bà nội chỉ lãnh đạm ‘Ừ’ đáp .
Nếu như trong nhà ai thích , ngoại trừ Chu Nhã thì đó nhất định là bà nội .
Bởi vì ba mẹ chỉ một đứa con gái là , hơn nữa cũng ý định sinh đứa thứ hai, bà nội trọng nam khinh nữ vì chuyện mà gây khó dễ cho mẹ .
Thậm chí còn xúi giục ba cưới một vợ khác nhưng ông kiên quyết từ chối.
Sau đó việc làm ăn của mẹ càng ngày càng phát triển, bà nội cũng gì đến chuyện bắt ba cưới vợ khác nữa, chỉ là thái độ đối với mẹ vẫn như cũ.
Bà nội mở miệng, “Một đứa con gái cố gắng mấy cũng vô dụng!”
Nói xong còn liếc xéo mẹ một cái mới tiếp tục : “Ở bên ngoài lợi hại hơn nữa cũng ích lợi gì, tương lai đều là của khác!”
Mẹ như thế sắc mặt nhất thời , thím năm ngược hì hì mở miệng: “Mẹ, mẹ xem thím Tư thật lợi hại, công ty làm ăn lớn như , Mộng Mộng giống mẹ con bé nên trách !”
Thím Năm biết rõ bà nội thích mẹ còn cố ý như , quả nhiên mặt bà cụ căng thẳng, lời sắc bén: “Làm ăn lớn hơn nữa thì ích lợi gì, ngay cả một đứa con trai cũng sinh !”
Lời nghiêm trọng, nhất là mẹ thân ở địa vị cao quen , đột nhiên chỉ mũi , sắc mặt vô cùng kém.
Mẹ kiêng kỵ bọn họ nhưng thì , vì thế ha hả : “Bà nội, phòng của bà ở quen , lần thím Vương trong thôn phòng của bà là căn phòng độc nhất trong thôn. Dù cũng là chính mẹ tìm về thiết kế, chắc hẳn sai . , thím năm, cửa hàng hoa quả lần của bà là bán đồ tươi nên ngừng kinh doanh ? Chắc là việc gì chứ, dù tố cáo bên mẹ đã thay mặt bà hòa giải .”
Nghe lời của , bà nội hẳn là nghĩ đến chuyện nhà bỏ tiền đổi phòng cho bà, sắc mặt hơn nhiều, nhưng thím năm hổ trả lời: “A! , lần may mắn thím tư.”
Nghe , ánh mắt mẹ mang theo vui mừng một cái, tiếp: “Có gì mà, mẹ chỉ bỏ chút tiền và vài lời mà thôi.”
Biết rõ mẹ là cố ý, thím năm hai chúng chọc tức nhất thời biết gì.
Lúc ba và chú năm tới bảo dì giúp việc dọn cơm, khí lúc mới trở nên sôi nổi chút.
thỉnh thoảng liếc mắt Chu Nhã, hôm nay im lặng khác thường, điều khiến cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, linh cảm cuối cùng đã thành hiện thực bàn ăn.
14.
Bà nội ở vị trí chủ vị đột nhiên mở miệng: “Khụ khụ, lão tứ, vợ lão tứ, chuyện lần Chu Nhã làm đã , cũng mắng nó một trận . Đứa nhỏ cũng ác ý gì , nó đã hứa với sẽ thành tâm sửa đổi, nào Chu Nhã mau xin Mộng Mộng và cả chú thím tư con .”
Chu Nhã nhắc tới thản nhiên lên, vẻ mặt tủi thân : “Chị Mộng Mộng, xin chị, em cố ý. Chú thím tư, con đã ý thức sai lầm của , hi vọng mọi thể tha thứ cho con!”
Dù cũng là tiểu bối, hơn nữa mặt cả nhà ba mẹ tiện gì, đành ứng phó hai câu.
Mà cũng nở nụ , giống như thật tâm thật ý tiếp nhận: “Chu Nhã, em thật lòng hối là , cũng phụ lòng ba mẹ chị bận rộn một hồi.”
Chu Nhã như thế chút hổ gì, bà nội khi thấy vui vẻ : “Thật biết bao, cả nhà hòa thuận, đúng lão Tứ, lần chúng ngoại trừ mang Chu Nhã đến xin , còn một chuyện hai đứa giúp.”
Nói xong bà nội liếc mắt thím năm một cái, thím năm vội vàng tiếp: “Là như , chị tư, mẹ em gần đây đổ bệnh cần em qua đó chăm sóc, thằng nhóc Chu Ba cũng đã lên trung học phổ thông, mỗi ngày em chằm chằm nó học tập.”
“Cái … nhà chúng em… chị cũng biết đó, tổng cộng chỉ hai ba phòng, Nhã Nhã tạm thời chỗ ở. Anh chị xem, thể… để Nhã Nhã tạm thời ở nhà hai ? Chờ mẹ em dọn sẽ đón con bé trở về.”
Nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Chu Nhã. Trong lòng lạnh một tiếng, bọn họ thật sự biết tính toán, hết để cho Chu Nhã ở, ba mẹ cũng thể mặc kệ cô , chú thím năm còn thể nịnh bợ ba mẹ .
Sau đó thì để bà nội thay.
Mẹ là đầu tiên nhịn , cau mày mở miệng: “Em dâu, Chu Nhã hiện tại cũng còn nhỏ, nó đã lên đại học cũng cần gian riêng tư. Hay là như , để cho nó đến căn hộ phía tây thành phố nhà ở , đợi đến khi bên cô thuận tiện mới dọn .”
Nghe xong lời thím năm suy tư một chút, Chu Nhã yên, nếu so căn hộ với biệt thự lớn thì cô đương nhiên càng ở trong biệt thự lớn.
Vì cô lập tức thay đổi vẻ mặt, lã chã : “Thím Tư, con biết thím nhất định vẫn còn trách con. Con sẽ đến căn hộ , để con tự ngoài thuê một căn phòng nhỏ là .”
Ba xong lời nhịn , vội vàng giải thích: “Chúng ý , và thím Tư bình thường công việc đều tương đối bận rộn, cũng thể chăm sóc con, Mộng Mộng hiện tại cũng đã yêu đương, thời gian ở bên con.”
Nghe đến chuyện yêu đương, mắt Chu Nhã sáng lên, làm bộ đáng thương cúi đầu: “Chú thím tư, con thật sự sẽ gây thêm phiền toái cho hai , cho con một chỗ ở là .”
Ba còn kịp gì, bà nội đã nhịn đập bàn, đen mặt mắng ba : “Được lắm, lão Tứ, còn chet , đã thèm quan tâm đến nhà em trai ruột của !”
Ba thấy bà nội bắt đầu giở trò cũng mệt mỏi, mở miệng : “Mẹ, mẹ biết con ý .”
“Chu Nhã là con gái, ở nhà thể ăn cơm nhà mấy bữa, các còn nó ngoài ở. Một nó lỡ xảy chuyện gì, các chịu nổi trách nhiệm ! Tôi đã quyết , cứ để nó ở đây, trong nhà dù cũng giúp việc thể chăm sóc nó. Nếu đồng ý, cứ coi như mẹ như !”
Mẹ thấy ba khó xử, đành đồng ý cho Chu Nhã tạm thời ở nhà chúng , ngẩng đầu Chu Nhã một cái, cô thừa dịp ai chú ý đến , khiêu khích.
Tôi thực sự ngạc nhiên về sự táo bạo của cô . Cơm nước xong bao lâu, ba liền đưa bà nội và thím năm về.
Mà Chu Nhã cũng như ý nguyện ở nhà , mẹ sắp xếp phòng khách ở lầu ba cho cô , cô thoáng qua phòng , cúi đầu nhỏ giọng một tiếng .
Mẹ và đều ăn cái bộ dạng của cô , mẹ lấy cớ cần họp để rời , chằm chằm Chu Nhã nửa ngày, mãi cho đến khi cô cảm thấy khó chịu, nở nụ : “Chúc cô sống thật ‘vui vẻ’ ở đây, Chu Nhã.”
Nói xong cũng xoay xuống lầu trở về phòng.
Cứ như , Chu Nhã an tâm ở nhà , mấy ngày đầu khi cô ở vẫn bình an vô sự, ngay khi ba mẹ thở phào nhẹ nhõm, Chu Nhã bắt đầu an phận.