Gặp Lại Người Xưa - Chương 1
1
Sau khi Lục Bùi phát hiện hình nền điện thoại của là , với nụ nửa đùa nửa thật : “Thích ? Có nghiêm túc ?”
Tôi cắn chặt môi, mặt đỏ bừng gật đầu.
Hắn bên cửa sổ hành lang, ánh đèn neon chiếu mặt chút mờ ảo.
“ Tư Vi, em kiểu thích.”
“Anh luôn xem em như em gái.”
“Em gái?” Trong lúc nhất thời, cảm giác như đã nhầm.
Làm thể là em gái?
Kể từ khi ký ức đến giờ, Lục Bùi luôn ở bên , gần đến mức chỉ cần là thể thấy bóng dáng của .
Khi áp lực thi cử đến nỗi nổi mụn, đã tự tay chuẩn thực đơn cho , những thế còn dạy kèm và cùng thi.
Khi ở nước ngoài cướp giật, đã bay bằng máy bay riêng đến bên : “Khóc gì chứ, cho em một bờ vai để tựa .’’
Khi thấy đồng nghiệp trêu chọc , lịch sự đáp bằng cách đuổi họ , lập tức khiến họ phá sản: “Anh còn nỡ nặng với em mà dám ức hiếp em ?”
Khi cãi với gia đình vì quản công việc kinh doanh, đã mọi kéo , bảo vệ : “Sợ gì chứ, nếu em làm thì sẽ nuôi em.”
…
Sự chiều chuộng tuyệt đối của chỉ dành cho là tình yêu ?
Liệu trai làm điều với em gái ?
2
Tôi cam tâm : “ em làm em gái .”
Lục Bùi châm một điếu thuốc, thở dài bất lực.
“Tư Vi, hy vọng mối quan hệ của chúng sẽ giữ nguyên như hiện tại.”
Hắn từ từ thở một vòng khói.
Tôi hít hít mũi, ho vài tiếng, nhanh chóng dập tắt thuốc và với ánh mắt dịu .
“Người yêu thể sẽ đối mặt với việc chia tay, nhưng tình cảm gia đình sẽ tồn tại mãi mãi. Em hiểu ?”
Tôi lắc đầu.
“Em còn nhỏ, phân biệt là tình yêu, là thói quen ỷ .’’
“Cứ thử yêu vài em sẽ hiểu.”
Tôi nắm chặt tay : “Lục Bùi, em thể phân biệt . Em đã thích lâu , em làm em gái, em làm bạn gái của . Anh thể cho em một cơ hội ?”
Đây là ván cược cuối cùng của , đã vì nó mà đánh đổi cả sự tự trọng của .
vẫn im lặng. Sự im lặng đó cũng chính là câu trả lời.
Nước mắt lời rơi xuống.
Hắn chỉ , trong mắt thoáng hiện lên vẻ kiên nhẫn.
Khóc xong, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tôi cảm thấy thật ngốc nghếch, cứ như một đứa trẻ dùng nước mắt để thu hút sự chú ý của khác.
Hình ảnh thật lôi thôi.
Tôi dần dần ngừng .
Lục Bùi rút tay .
Dường như từ bỏ mối quan hệ , hoặc là từ bỏ hy vọng với .
Nụ môi dần tắt, cả tỏa sự lạnh nhạt đối phó với .
“Tư Vi, những cô gái chủ động theo đuổi thực sự rẻ mạt.”
Những lời nghẹn trong cổ họng.
Nếu thêm nữa cũng chỉ khiến hổ hơn.
Vì mỉm : “Anh Lục Bùi, em hiểu .”
Tôi tiếp tục quấy rầy nữa mà tự lau nước mắt.
Không gian im lặng đến mức chỉ thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài.
“Để tiễn em?”
Tôi lắc đầu: “Không cần.”
Hắn dường như còn gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu : “Chú ý an .”
“Vâng.”
Nói xong, rời .
3
Khi bắt taxi về trường, trời vẫn mưa.
Tôi dùng túi che đầu nép bên cạnh cổng trường.
Cả ướt sũng, lau mặt một cái, phân biệt là nước mưa nước mắt.
Khi chuẩn lao màn mưa, một chiếc ô đưa đến mặt .
Tôi lên thì thấy bạn cùng lớp, hình như tên là Trần Gia Ngôn.
Tôi nhận lấy lòng của .
ngờ, vẫn sốt.
Nửa đêm sốt đến mơ mơ màng màng, tự hỏi, lẽ đây chính là cơn đau chia tay.
Cần trải qua một trận ốm nặng mới thể bình phục.
Cuối tuần khi đang đường về nhà, mẹ gọi : “Con yêu, lát nữa bảo tài xế đưa đến nhà bác Lục bên cạnh nhé, hôm nay chúng sẽ ăn ở đó.”
Nhớ đến mặt Lục Bùi, từ chối: “Mẹ, con thấy khỏe, .”
“Hôm nay nhà bác Lục chuyện vui, con chỉ cần xuất hiện một lúc về nhà, ?”
Tôi suy nghĩ một chút đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi, bạn thân Nhiễm Nhiễm gửi cho một bức ảnh.
[Anh Lục Bùi nhà mua cho một chiếc dây chuyền! Đầu tư lớn quá!]
[PS: Mình là tận mắt thấy nhé, nhưng hôm trong buổi đấu giá, bạn của đã thấy gửi cho .]
[Sao thấy khoe gì?]
Tim chợt nhảy lên.
Tôi thích chiếc vòng cổ đó từ lâu , đây cũng đã từng nhắc đến nó với Lục Bùi.
khi bước nhà họ Lục, thấy chiếc dây chuyền đó đang cổ của một cô gái khác.
Cô là Thẩm Tình.
Não ngừng hoạt động trong chốc lát, cho đến khi cô chào , mới phản ứng .
“Tư Vi lớn , càng ngày càng xinh .”
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, với cô : “Chào chị Thẩm.”
Thẩm Tình xuất sắc, cô cùng tuổi với Lục Bùi, là hiếm hoi thể sánh vai với trong nhóm chúng .
Lục Bùi luôn ngưỡng mộ cô .
Giờ đây, dù ngốc nghếch đến cũng biết buổi gặp mặt hôm nay là do các bậc trưởng bối sắp xếp để mai mối cho họ.
Tôi thấy quá buồn.
Tôi chỉ tự hỏi, tại là chiếc dây chuyền .
Tại , chính là chiếc dây chuyền ?
Tôi ngẩng đầu Lục Bùi, bốn mắt giao .
Hắn nhíu mày một chút, nhanh chóng tránh ánh .
Có lẽ hài lòng với sự xuất hiện của , vì rốt cuộc mối quan hệ của chúng đã rõ ràng, nên ngu ngốc đến mức xuất hiện trong buổi tiệc mai mối của và khác.
Trước đây khi đồn đại về mối quan hệ của họ, cũng đã thử hỏi Lục Bùi, liệu khả năng đó .
Hắn và Thẩm Tình quá giống , tính cách đều mạnh mẽ, làm bạn hợp tác thì .
Hồi đó còn ngốc nghếch nghĩ rằng, thì tính cách mềm mại của sẽ bổ sung cho .
Hoá tất cả đều do tự đa tình.
Buổi gặp gỡ , ở đến cuối.
Mà chỉ trả lời Nhiễm Nhiễm: [Không dành cho , hơn nữa, đã từ chối khi phát hiện thích .]
4
Tôi bắt đầu dọn dẹp những món quà Lục Bùi tặng .
Ở đầu bên video, Nhiễm Nhiễm ngừng lảm nhảm.
“Từ chối á? Trời ơi, thể nào!”
“Anh coi như em gái, vượt qua mối quan hệ .”
Trong tay là chiếc hộp chứa món quà Lục Bùi mang từ Pakistan về.
Lúc đó, bàn chuyện hợp tác, rõ ràng thể về sớm, nhưng đã ở thêm một ngày chỉ để mua quà cho , kết quả là gặp vụ tấn công khủng bố.
Trong video, tiếng nổ ở ngay lưng vang lên, mất kết nối.
Tôi lo lắng cả đêm ngủ , nước mắt ướt đẫm gối, chuẩn tìm .
xuất hiện mặt với món quà .
Trán vết thương, thấy mắt sưng húp, xoa xoa mặt : “Anh chết , đã khoẻ mạnh trở về ?”
Tôi lao ôm chặt lấy , tâm trạng lâu thể bình tĩnh .
“Em gái? Cười chết mất. Lục Bùi tin điều đó ? Chúng cùng lớn lên, sự khác biệt khi đối với và đối với như thế nào!”
Trước đây, cũng từng nghĩ đó là sự ưu ái đặc biệt của dành cho , là những khoảnh khắc lãng mạn giữa chúng .
bây giờ còn nghĩ như nữa.
Trong mắt Lục Bùi, là em gái, là thân, là gia đình.
Chỉ duy nhất thể là yêu.
Trong lòng cảm thấy bức bối, bước ban công.
thấy cây lớn ở vườn nhà họ Lục bên cạnh.
Lục Bùi và Thẩm Tình gần .
Họ như đang hôn .
Ánh mắt Lục Bùi hình như liếc qua phía một cái.
Như thể kẻ theo dõi phát hiện, vội vàng lùi phòng.
Đột nhiên cảm thấy chán nản vô cùng.
Khi kéo rèm cửa , tính nghĩ, liệu Lục Bùi cố tình để thấy cảnh .
Để từ bỏ hy vọng với .
biết, trái tim đã chết từ hôm mưa lớn đó .
5
Tôi còn theo dõi tin tức về họ nữa.
Tôi chỉ nghĩ đến việc, tìm một cơ hội để trả những món quà cho Lục Bùi.
Sinh nhật của Nhiễm Nhiễm tổ chức ở một nơi chúng thường đến.
Khi đến, bạn , Cố Diệc Bạch từ ngoài bước .
“Mình mới gặp Lục Bùi đang ăn ở bên , đã bảo qua đây, nhưng thanh toán hoá đơn thôi chứ đến.”
“Các đoán xem đang ăn với ai?”
Cậu vẻ hóng hớt, Nhiễm Nhiễm lo lắng cho , định che miệng thì đã : “Cùng với chị Thẩm Tình!”
“Trời ơi, quả bom lớn thật đấy, hai xuất sắc nhất trong nhóm chúng đến với .”
“Ê, mà đúng, còn Tư Vi thì ?”
“Không chỉ là nhiều nhỉ? Nói ít vài câu ?” Lâm Nhiễm ném một cái gối ôm về phía .
Cố Diệc Bạch mặt mày ngây ngô: “Lâm Nhiễm, ăn bom ?”
“Mình chỉ một câu về Tư Vi, làm gì mà phản ứng dữ ?”
Nhiễm Nhiễm liếc một cái, an ủi : “Tư Vi, đừng buồn nhé.”
“Đàn ông mà, cũ thì mới đến!”
Tôi nhẹ: “Sinh nhật của mà, đừng bận tâm đến .”
“Điều ước sinh nhật của đương nhiên là chị em vui vẻ nhất! Mẹ kiếp, Lục Bùi, biết ngày nay yêu một nhiều năm như là trân quý ?
“Mình cho , thuê một mẫu nam , để chủ động, để thế giới của chỉ xoay quanh . Mình đảm bảo sẽ nhanh chóng đắm chìm trong đó, thể thoát !”
“Đừng là Lục Bùi, cho dù thần tiên xuống trần, cũng sẽ thêm một lần nào nữa! Để hối hận .”
“Cái gì mẫu? Cái gì hối hận? Lâm Nhiễm, đang nghĩ cái gì kỳ quái ?” Cố Diệc Bạch tiến gần.
Trong lúc họ đang cãi , ngoài phòng để hít thở khí.
Nhìn xuống , thấy một bóng dáng quen thuộc đang vây quanh ở góc phố.
Cánh tay đầy thương tích, quần áo cũng xé rách.
Khi ngẩng mặt lên, rõ khuôn mặt của .
Đó là Trần Gia Ngôn.