Giá Hoàn Khố - Chương 1
1
Ngày Đào ma ma tới đón , đang ở trong ruộng xới đất, mẹ với : “Bảo Hỉ, mau về đây, ngày lành của con sắp tới .”
Bảo Hỉ là nguyện vọng mộc mạc của mẹ - một phụ nhân nông thôn, bà hy vọng cả đời đều xem là bảo bối, luôn vui vẻ, lúc bà còn bỏ vài văn tiền mời sách trấn chọn cái tên .
Đào ma ma đến đón cũng một trận, Liễu gia mấy năm nay tìm khó khăn biết bao nhiêu, lúc đều là do một tên nô bộc ác ý trả thù vứt bỏ , còn mẹ ruột nhớ đến mức mù mắt.
cảm thấy bà chút giả dối, Liễu phủ chút xa, , thật vất vả trưởng thành chút sức lực, ngay cả ơn của mẹ vẫn báo đáp, làm thể .
Mẹ vỗ một cái lên lưng : “Ơn nghĩa cái gì, mẹ nuôi con vì chút ơn nghĩa ? Còn mau hưởng cuộc sống sung sướng mặc vàng đeo bạc, mẹ nuôi con đến khờ ?”
a
Bà sờ vết chai tay : “Khuê nữ ngốc, nhà đại hộ lo ăn lo mặc, cần xuống ruộng, cần giặt quần áo, ngay cả ăn cơm cũng cần con gắp thức ăn, về đừng gọi là mẹ nữa, đừng làm trong nhà mất hứng, nào, gọi một tiếng Khương di.”
Ngươi xem, bà đối xử với như , khó trách hôm nay từng phát hiện là nhặt .
Vì vì tâm nguyện bà sống , rời khỏi Thôn Liên Thủy lớn lên từ nhỏ, kinh thành xa chet.
đến kinh thành mới biết , mẹ ruột đã sớm qua đời, hiện tại trong phủ một mối hôn sự đau đầu, Kế phu nhân luyến tiếc nữ nhi của , cần liên hôn, mới vội vàng tìm trở về.
Đó là một mùa đông lạnh, Liễu phủ chỉ mở một cánh cửa hông, mấy ma ma ở cửa, chỉ trỏ hành lý của , kiên quyết chịu để cho mang theo quần áo lúc phủ.
“Đại tiểu thư, chứ, trong túi của mang theo những thứ gì . Nếu hôm nay thật sự để cho mang những thứ phủ, danh tiếng của phu nhân chúng sẽ mất hết, ngoài thể nào cũng bà hà khắc với kế nữ, nên mới cho mặc những thứ đồ rách nát .”
Những quần áo giày dép đều là mẹ ngủ nghỉ mấy ngày vội vàng làm cho , mua những nguyên liệu nhất trấn, xài hết tiền sính lễ tích cóp cho mới mua , đồ rách nát gì.
Nói thì , đồ mẹ cho thì , xoay cổ tay, chuẩn bước lên c//ào n//át mặt bọn họ, ở chỗ nông thôn chúng , ngươi kéo mẹ , đ//ánh ngươi đã là nhẹ .
Ngay khi vươn tay , một đôi chân thật dài đá bọn họ xa : “Điêu nô từ tới, vị hôn thê của cũng tới phiên các ngươi lắm mồm?”
Đó là lần đầu tiên thấy Thẩm Tuế An, vóc dáng cao cao, dáng rắn chắc, còn một khuôn mặt trai.
Thật lâu về mới biết , kinh thành kỳ quái, bọn họ cảm thấy hành động của Thẩm Tuế An gọi là lỗ mãng, giáo dưỡng, xứng tầm, nhưng ở chỗ chúng , cái gọi là bảo vệ thê tử, là phẩm chất hiếm để lấy vợ.
Hắn đá xong, một cái: “Nàng chính là nương tử cưới tháng ? Mẹ của bảo tới tiếp thêm can đảm cho nàng, nhưng quá gầy , chờ, chờ đón nàng qua cửa dẫn nàng ăn ngon, đảm bảo nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.”
Ừ, còn phụ trách nuôi béo , càng gả .
2.
Liễu phu nhân đối xử với lắm, nhưng cũng , dù cũng chỉ là khách qua đường ở quý phủ một tháng, tò mò chính là Liễu lão gia, ông làm thể nhịn , con gái ruột là đây ở đến ngày thứ mười, ông mới khoan thai chậm rãi tới gặp một lần.
Phải biết rằng cùng mẹ về nhà ngoại tổ ở vài ngày, cha cũng thể lề mề lương tâm, mẹ bên thì cần ông nữa.
Gặp mặt mới hiểu, so với con gái, ở trong mắt ông giống một món đồ hơn.
Vẫn một chút buồn rầu, dù cũng là cho m//áu thịt, nhưng cũng may, mười bảy năm theo ông , xem bộ dạng của ông , chẳng qua cũng chỉ là một mẹ kế, thêm cha dượng .
Nói về tò mò nhất phủ ai, chính là Liễu An Hà, nàng nhỏ hơn hai tuổi, mới cập kê, vốn dĩ thành thân với Thẩm Tuế An chính là nàng.
“Ai, tỷ thật sự nguyện ý gả cho ? Mẹ ngoại trừ ăn chơi thì biết gì cả, ngay cả thi tú tài cũng đậu.”
Mẹ nàng để ý là nàng thích chui tiểu viện của hỏi những vấn đề .
Ta suy nghĩ một chút: “Vậy dạo thanh lâu sòng bạc ?”
Nàng lắc đầu: “Thật .”
“Vậy trong nhà nghèo, sẽ làm cho bại sản ?”
“Ăn uống thì tốn bao nhiêu tiền? Nhà tước vị, đại ca năng lực, bằng cha cũng sẽ luyến tiếc việc bỏ qua mối hôn sự .”
“Chỉ ăn uống kiếm tiền dựa trưởng thì lắm, nhưng tạm thời vẫn ăn hết sạch của cải, chờ gả qua từ từ dạy dỗ thì vẫn kịp.”
Liễu An Hà thấy thèm để ý chút nào, nóng nảy: “Ánh mắt tỷ thiển cận như , ăn uống là cái gì, tiền đồ nam nhân mới quan trọng, mẹ , nam nhân ở trong đám nam nhân xem là gì, thì chúng ở trong đám nữ nhân mới thể coi trọng y như .”
Cũng sai, chỉ là mưu cầu của mỗi giống .
Ta ghét , cho nên từng bước từng bước phân tích: “ bảo vệ thê tử, ngày đầu tiên tới đã tới đây chống lưng cho , cũng chê giống như tiểu thư kinh thành các . Hơn nữa, mẹ để tới, nghĩa là mẹ chồng tương lai của cũng là .”
“Mẹ , lập gia đình chỉ hai loại, một loại là phú quý cho sống , nhưng loại chỉ sợ ở bên ngoài bận rộn sự nghiệp, một loại là đối xử với , thể sẽ là sẽ tiền đồ như . Vừa tiền đồ vây quanh , chỉ thể chờ thần tiên phái xuống cho thôi.”
“Muội mưu cầu loại thứ nhất, mưu cầu loại thứ hai, đều vấn đề gì.”
Suy nghĩ một chút, : “Không đúng, nhà còn giàu , tính , đúng là loại thần tiên phái tới mà mẹ .”
Liễu An Hà làm cho bối rối, lẩm bẩm : “Mẹ tỷ lớn lên ở nông thôn, nhất định dáng vẻ sợ hãi rụt rè kiến thức, nhưng tỷ biết tính toán nha.”
Ta cũng nàng làm cho bối rối, cha mẹ ca ca nuôi lớn đàng hoàng, cớ gì mà rụt rè, cũng thiếu cái gì mà.
3
Ta biết Liễu An Hà với mẹ nàng như thế nào, từ ngày đó trở , mẹ nàng luôn canh phòng nghiêm ngặt cố thủ, cho đến khi xuất giá, cũng cho nàng đến tiểu viện của nữa.
Nhà giàu thành thân đích thực là khác biệt, giống lúc ca ca cưới vợ, đón Mai Tử tỷ từ thôn bên cạnh đến thôn chúng , mọi náo nhiệt ăn một bữa tiệc kết thúc.
Gà còn gáy, đã gọi dậy trang điểm, từng lớp từng lớp phấn bôi lên mặt , vị thẩm thẩm biết quen biết tới với vài câu cát tường.
Buồn ngủ còn đỡ, bọn họ cũng cho ăn cái gì, là tân nương tử xuất giá tiện, thời điểm đói đến mức sắp cắn , Thẩm Tuế An cuối cùng cũng tới, len lén đưa cho một cái túi thơm : “Còn nhiều chuyện lắm, đợi lát nữa trong kiệu ăn một chút.”
Trong túi thơm đều là mấy cái bánh bao nho nhỏ, bánh bao trắng xốp, còn cái bên trong nhét đầy thịt dê nướng mềm mại, cắn từng miếng từng miếng, dầu mỡ trộn lẫn hương mì, bụng của rốt cục kêu ùng ục nữa.
Lúc xuống kiệu, tay nắm chặt , lòng yên một chút.
Muốn hôn lễ của chúng tiếc nuối gì, tới động phòng.
Ta đã xem qua tranh hồi môn, nhưng nghĩ tới lúc thật sự thấy nó, nó như , còn đau như .
Ta cố gắng làm cho bản thân sợ, nhưng bất đắc dĩ thân thể lời điều khiển, sức lui về phía , Thẩm Tuế An thấy , cắn răng ngón tay một cái bôi lên chút m//áu.
“Thôi thôi, nha đầu ngốc nghếch mới mười bảy tuổi, tạm thời chờ nàng hai năm.”
Nói xong, ôm hít sâu hai , lăn lộn lên tắm rửa, lúc trở về, cả bốc lên khí lạnh, cách xa, hận thể rúc ở góc giường ngủ.
Ngày hôm cái khăn nhuộm m//áu ngón tay đã lấy , mẹ chồng biết bao nhiêu ôn hòa, đại khái biết chúng đang gạt bà, nhưng thật sự quá đau, vẫn là hoãn hai năm .