Giá Hoàn Khố - Chương 4
11
Sau khi sự lúng túng đã qua , đại tẩu dám bàn bạc với . Ta cố tình kéo tỷ ở chỗ Thẩm Tuế An thể thấy, hỏi tỷ chuyện gì.
Tỷ ngập ngừng : “Ta biết nhà thông gia chịu thu nhận chúng đã là tình cảm , trong thời gian cũng chăm sóc tận tâm tận lực, vốn nên yêu cầu cái gì nữa. Chỉ là nhà xí mẹ thật sự dùng quen, mặc dù bà , nhưng số lần thấy bà nhà xí càng ngày càng ít, nhất là ban đêm, nếu còn tiếp tục như , sợ sẽ cho thân thể bà.”
Phòng trong nhà nhiều như , bây giờ mẹ chồng và đại tẩu ở một gian, và mẹ, Mai Tử tỷ ở một gian, cha mang theo những khác ở một gian, tỷ hiểu rõ tình huống của mẹ chồng nhất, huống chi nhà xí khô ở nông thôn ngay cả trở về cũng suýt chút nữa quen.
Ta tiếp: “Thực ngoại trừ nhà xí, cơm gạo lức, hai ba ngày mới thấy chút đồ thịt sống, mẹ cũng quen đúng ?”
Cha mẹ đã cố hết sức, nửa tháng đầu ngày nào cũng gà thịt, nhưng trong thôn chỉ dựa chút lương thực để ăn, cha và ca ca chút nghề thợ mộc, lúc cuộc sống mới dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chịu nổi bữa nào cũng ăn thịt, bọn họ mạo xưng là trang hảo hán, thức ăn cũng từ từ mới hơn một chút.
Đại tẩu nhanh chóng vẫy tay: “Không , đồ ăn đã lắm , chúng biết điều, biết nhiều trong nhà căn bản ăn đủ no.”
“Đại ca cũng nghỉ ngơi và hồi phục , hai ngày nay dự định ngoài tìm xem việc dạy học , về chúng tự chịu trách nhiệm với chi phí của bản thân hơn, đã làm phiền cha mẹ . Chỉ là chúng quen nơi , nhờ dẫn đường, tiên mua một cái bô về.”
Ta dò xét lỗ tai Thẩm Tuế An vươn ngoài cửa sổ, làm bộ thở dài : “Ai, biết đại ca sống bằng sức của , nhưng tỷ biết ở thị trấn nhỏ kiếm chút tiền khó khăn biết bao nhiêu. Nông thôn đất, còn thể dựa lương thực để ăn cơm, nhưng ở trấn chỉ thể dựa làm công, công việc nhiều như , trong thôn cũng tìm .”
“Ta biết đại ca danh tiếng, nhưng mà quá nổi tiếng, đến lúc đó khác hỏi làm đến địa phương nhỏ bé dạy học? Tra một lượt, sợ là ai dám tới nữa.”
Đại tẩu nóng nảy: “Cái , cái làm thế nào cho ? Vậy đổi thành thêu thùa ?”
Ta trêu ghẹo tỷ : “Tỷ chắc chứ?”
Bản lĩnh thục nữ của đại tẩu mọi thứ đều tinh thông, chỉ là phương diện thêu thùa, thêu hoa cỏ giống như thêu hùm, tỷ tặng túi thơm cho đại ca, mỗi lần đại ca đeo, cả nhà đều nín , nhưng đại ca khăng khăng cổ vũ tỷ , mười ngày đeo hết tám ngày, còn hai ngày thì mang giặt.
Tỷ hổ đỏ mặt, cũng chọc tỷ nữa, cố ý lớn tiếng: “Thực , chúng tới kiếm tiền, vẫn là bản lĩnh của tướng công thích hợp nhất, chỉ là bộ dáng nửa chet nửa sống của hiện tại cũng biết dám theo ngoài gặp khác .”
Xoạt một tiếng, Thẩm Tuế An đẩy cửa sổ : “Được , đừng dùng chiêu khích tướng, cách quỷ quái gì mau , ngay cả mẹ cũng nuôi nổi, đây khố, mà là đáng chet.”
Hì hì, thật , là tướng công keo kiệt của .
12
Ta mượn mẹ năm lượng bạc, mang theo Thẩm Tuế An đến tửu lâu Đỉnh Phong lâu đắt nhất trấn , gọi món ăn đắt nhất trong tiệm.
May mà ở kinh thành đã mở mang kiến thức, nếu đổi là , một món ăn năm lượng, mắng đ//iên là , biết rằng một mẫu ruộng loại kém mới năm lượng, đó là liên tục thể trồng lương thực.
Thẩm Tuế An khó hiểu , chỉ món ăn : “Ăn, dùng đầu lưỡi linh hoạt của từ từ ăn.”
Ăn xong, hỏi: “Thế nào?”
Hắn nhớ một chút: “Vị cũng tạm , chỉ là cái …”
“Được, cảm thấy là .”
Ngắt lời , ngăn tiểu nhị : “Xin hỏi chưởng quỹ ở đây ? Ta chút chuyện thương lượng với .”
Tiểu nhị thoáng qua đồ ăn chúng gọi, ngoan ngoãn đáp: “Có , ngài chờ một chút.”
Chưởng quầy nhanh đã tới, khuôn mặt tươi đón chào: “Không biết khách quan gì chỉ giáo?”
Ta chỉ chỉ Thẩm Tuế An: “Tướng công nghiên cứu với đồ ăn đồ uống, cảm thấy món ăn các ngươi thể ngon hơn nữa, biết chưởng quỹ biết cách làm ?”
Khuôn mặt tươi của chưởng quỹ rút : “A? Vậy ngài đây trả tiền ? Hay là lừa tiền đây?”
Hiển nhiên là đã xem chúng trở thành phường ăn chùa xảo trá, năm lượng, trong nhà mới để dành ba mươi mấy lượng, tay trở về, sợ là ngay cả mẹ cũng sẽ nhịn đ//ánh .
Ta cắn răng một cái : “Ông bảo đầu bếp tới , xong cảm thấy đúng, chúng tiếp.”
Sắc mặt chưởng quầy lúc mới trịnh trọng hơn một chút, giơ tay lên, mời chúng phòng, Thẩm Tuế An cũng mới hiểu tính toán của , uống một ngụm canh trong món ăn.
Chúng gọi một món Bát Tiên qua biển nháo La Hán, bên trong đầy đủ bào ngư, hải sâm, vây cá mập và bụng cá, khó trách nó đắt như .
Chỉ thấy Thẩm Tuế An chậm rãi với đầu bếp: “Món ăn tách bào ngư, hải sâm, vây cá mập và bụng cá xử lý riêng, đó nêm với canh gà để hòa quyện hương vị của chúng với , về cơ bản ngươi làm tệ.”
“Có thể trong tiệm các ngươi tiếp đa số là khách lớn tuổi, cho nên ngươi hầm hải sâm các loại đến mức mềm nát, nhưng với như khó tránh khỏi chút đờm, đề nghị ngươi lần thể hỏi khách chính ở yến tiệc là ai, quyết định các nguyên liệu nấu ăn hầm đến mức nào.”
“Khó trách Lưu viên ngoại đã qua chúng đặt một lần thì còn đặt nữa, vị khách ông mời còn trẻ.”
Đầu bếp thì thào tự , thu hồi biểu tình căm tức lúc mới tiến , chắp tay : “Không biết ngài còn cái gì chỉ giáo ?”
Thấy đã thuyết phục y, ngữ điệu của Thẩm Tuế An cũng chậm một chút: “Quan trọng hơn là, canh gà ngươi chần vẫn đủ thanh cũng đủ tươi, đề nghị lúc ngươi hầm thể thả một ít viên tử thảo , khi nó chìm xuống vớt lên, như thể lấy dầu mỡ trong canh gà.”
“Còn về phần tươi, nấm làm mất hương vị của súp gà, nhưng nếu ngươi phơi khô xay thành bột, chỉ cần thêm một chút bột để tăng hương vị thì chúng sẽ bổ sung cho .”
“Thần kỳ, thần kỳ, thần kỳ, khách quan thật sự là Thực Thần tại thế, thử làm xem, ngài chờ nhé, ngàn vạn lần đừng .”
Cũng giống như nhiều đầu bếp xong ý kiến của Thẩm Tuế An, lập tức nhấc chân trở về phòng bếp, bắt đầu loay hoay xác minh.
Chỉ để một chưởng quầy hổ : “Lúc là hiểu lầm quý khách, như vầy , tiền đồ ăn hôm nay sẽ thu nữa, chờ mười ngày , chúng thử xem cách làm mới của ngài xem hiệu quả , nếu hữu dụng, chúng bàn những cái khác.”
13
Ít nhất năm lượng bạc tiền ăn hôm nay bảo , chính là thành công bước đầu tiên, thở phào nhẹ nhõm, cùng Thẩm Tuế An im lặng chờ mười ngày qua.
Bước trong cửa tiệm, chưởng quầy nhiệt tình hơn nhiều, ánh mắt liếc mắt qua, lần đến chỉ chúng gọi Bát Tiên qua biển nháo La Hán, lần mấy bàn đều món , mấy bàn món ăn đắt như đã lợi hại lắm .
Chờ phòng, thấy bàn đã mang lên vài món ăn, biết kế hoạch của đã thành công.
Quả nhiên, chưởng quầy ha hả : “Món ăn lần nhiều khách cũ đặt yến tiệc yêu thích, ở đây vài món ăn chiêu bài trong tiệm, kính xin khách quan chỉ giáo thêm.”
Nói xong, đưa tới một tấm ngân phiếu, mở , tròn một trăm lượng, khó trách cửa tiệm thể làm lớn đến như , chưởng quầy đúng là một rộng rãi.
Ta vui vẻ mặt cất kỹ ngân phiếu, chuyện đã làm từ lâu, mỗi lần những đầu bếp hưng phấn chạy , đều cảm thấy thu bạc đúng là thua thiệt, nhưng Thẩm gia , thu tiền sẽ mất mặt, hôm nay cuối cùng cũng thành nguyện vọng của .
Trên mặt Thẩm Tuế An cũng mang theo chút ý , nghiêm túc thưởng thức, với đầu bếp mấy canh giờ, còn cùng y đến bếp y làm .
Trên đường về nhà, để ngân phiếu cho cầm, thật lâu: “Trước tốn một trăm lượng để ăn một bữa cơm, hôm nay cũng gọi là oan uổng.”
Ta nắm tay : “Có tiền cần mới là kẻ ngốc, nhưng ít tiền cũng cách sống ít tiền, chỉ cần chúng cố gắng sống là .”
Hắn gật đầu: “Chúng dùng số tiền như thế nào giờ? Ta quy mô trấn , đầu lưỡi của chỉ sợ là chỉ thể bán lần thôi?”
Tướng công đúng là thông minh, tửu lâu thượng hạng trấn chỉ hai nhà, chưởng quỹ nhà danh tiếng hơn, cho nên chọn nhà , vì chúng thể tiệm đối thủ của nhà .
Ta trả lời: “Trước tiên lấy sáu mươi lượng xây một gian nhà ngói lớn gạch xanh để ở, ngoài miệng mẹ , nhưng cảnh cư trú cho việc tĩnh dưỡng thân thể của bà. Còn bốn mươi lượng, chúng lấy nó làm tiền vốn để buôn bán nhỏ, về phần cụ thể là làm gì thì mọi bàn bạc một chút.”
Ai ngờ bên còn tới chuyện bàn bạc, tới lúc ăn cơm tối đã quyết định là sẽ buôn bán gì , thật sự là tương của mẹ lấy nướng gà quá thơm.