Giai Nhân Như Cẩm - Chương 5
Ta giật thẳng dậy, chằm chằm .
phát hiện cũng đang chăm chú .
Ta thu ánh mắt, vô thức sờ tay lên miếng ngọc bội bên hông:
“Điện hạ nhắc chuyện làm gì, thần dám bàn luận chuyện triều chính.”
Dung Tẫn vốn là biết điểm dừng, thấy tiếp lời, cũng gì thêm.
Hắn chỉnh xấp tranh bàn kéo dùng bữa.
Hắn ăn ít, những món thanh đạm, thỉnh thoảng còn ho khẽ vài tiếng.
Lúc , chợt nhận lý do Thái hậu sốt sắng Dung Tẫn lập Thái tử phi.
Bà hy vọng Dung Tẫn thể lưu một đứa con chính thống.
Dù thân thể chống đỡ nổi mà qua đời, thì Thái hậu vẫn thể lập con của Thái tử lên ngôi, đến mức dâng giang sơn cho Dung Cẩn.
Vụ án mưu nghịch của Thành vương, tám phần là do Thái hậu sắp đặt để hãm hại, ép bọn họ lưu đày đến Ninh Bắc, cắt đứt mọi đường tiếp xúc với triều chính.
vụ án vốn đã đóng chặt, tại bây giờ thể lật ?
Lại còn dễ dàng như ?
Trừ khi, ngay từ đầu đó đã là kế hoạch của Thành vương.
Không, là kế hoạch của Thế tử Thành vương – Dung Cẩn.
Ninh Bắc, Ninh Bắc, Ninh Bắc…
Ninh Bắc dù là nơi khổ hàn, nhưng là phòng tuyến quan trọng nhất của Đại Hạ.
Thái hậu thể an tâm khi để Thành vương Ninh Bắc, chẳng khác nào để kẻ khác ngủ ngay bên gối ?
Trừ phi, trong ván cờ hãm hại mưu nghịch năm đó, Thái hậu chiếm thế thượng phong, ngoài Ninh Bắc , bà còn lựa chọn nào khác.
Mà lần Thành vương thể giải oan trở về, đủ để chứng minh, kẻ chiến thắng hiện tại – chính là Dung Cẩn.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Ta chịu đủ oan khuất, mẹ mất mạng, mối thù báo, trời đất khó dung.
Dù và Dung Cẩn sớm đã còn tình cảm, nhưng cũng nghĩa là thể hợp tác.
Phụ thân luôn giữ thế trung lập trong triều.
Chẳng qua là ông tìm chủ tử thật sự để phò tá mà thôi.
Ông thể báo thù cho mẫu thân , báo thù cho chứ?
Nhận thức đã chạm đến chân tướng, thở của bắt đầu dồn dập.
8
Yến chọn phi tổ chức danh nghĩa tiệc thưởng hoa tại Ngự Hoa Viên.
Vì thế, Thái hậu còn sai đến cảng Lĩnh Nam tìm kiếm những kỳ hoa dị thảo phương Nam mang về.
Cả khu vườn rực rỡ sắc hoa, nước suối trong veo chảy qua lan đình thủy tạ, sương lãng đãng khiến cung đình trạm trổ hoa lệ tựa như tiên cảnh.
Các tiểu thư thế gia tụ thành từng nhóm nhỏ thì thầm trò chuyện, tiếng còn ngọt hơn cả tiếng chim hót cành.
Do thân phận đặc biệt, cùng Thái hậu lầu hai của Lãm Nguyệt Các xuống. Ta lui bà một bước, cung kính nghiêm cẩn.
Thái hậu vốn thích , thể tỏ thái độ dịp , thế nên đơn giản là làm như thấy.
Cuối hành lang dài xuất hiện hai bóng .
Một đen, một trắng, khoan thai mà đến.
Toàn bộ Ngự Hoa Viên trong phút chốc trở nên tĩnh lặng.
Ta biết mọi đang ai, chỉ biết bản thân thể rời mắt khỏi công tử áo đen .
Dung Cẩn đã trở về.
Không biết vì ở Ninh Bắc quá lâu, gió cát nơi đó làm bẩn y phục trắng nên dứt khoát đổi sang mặc trường bào đen, càng toát lên vẻ xa cách.
Hắn vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ như cũ, chỉ là dường như càng thêm hờ hững, như thể gì thể ngăn bước chân tự do của .
Ta quên mất thu hồi ánh mắt, vì khi quét mắt qua, chúng vô tình một khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi.
Còn kịp hoảng hốt né tránh, đã bình thản ngoài thủy tạ, như thể mọi thứ từng xảy .
Dung Cẩn cùng Dung Tẫn lên, hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu thể hiện sự yêu thương đối với hai họ vô cùng tự nhiên, giống như một trưởng bối quan tâm hậu bối.
Khi xuống lầu, Dung Tẫn Thái hậu nửa bước, đưa tay về phía . Ta dám nhiều, cũng suy nghĩ gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lòng bàn tay .
Thái hậu khẽ liếc qua tay chúng đang nắm, gì, chỉ sang Dung Cẩn:
“Tuổi của A Cẩn cũng còn nhỏ, nhân dịp , ai gia thay con chọn một thế tử phi, thế nào?”
Dung Cẩn cong môi nhẹ:
“Đa tạ Thái hậu quan tâm, chỉ là thần đã trong lòng.”
“Ai mà bản lĩnh như , thể lọt mắt xanh của A Cẩn?”
“Con gái nhà vốn da mặt mỏng, mong Thái hậu tạm thời tha cho thần, đợi khi nào chắc chắn, thần nhất định cầu ý chỉ ban hôn từ .”
Ta gương mặt Dung Cẩn lần đầu tiên nhuốm màu dịu dàng, trong lòng bỗng nhói lên một cơn đau nhàn nhạt.
Ta suy nghĩ thêm nữa, chỉ nghiêm túc thưởng hoa trong vườn.
Tiểu thư nhà Định Viễn hầu, Tạ Tòng Dung lấy cớ bệnh đến.
Dung Cẩn vẻ hờ hững, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Có vài tiểu thư thế gia can đảm ném trâm hoa cho , đỏ mặt , mỉm nhận lấy, cứ thế mà chất đầy một bàn.
Thái hậu vốn ưu ái đích trưởng nữ của Hữu tướng – Phùng Ninh Điềm, một cô gái đoan trang hiền thục, mang phong thái của một vị trung cung.
Yến chọn phi của Thái tử bao giờ chỉ chọn một Thái tử phi, thường sẽ thêm hai vị lương .
lần , Thái hậu chỉ định hai còn , hiển nhiên là để Thái tử tự quyết định.
Mà nếu Thái tử tự chọn, nếu thực sự tình với , tất nhiên sẽ xảy mâu thuẫn. Quả nhiên, Thái hậu giỏi tính toán.
Thân phận của lúc thực sự quá mức lúng túng, uống cạn một bình rượu, lẻn rừng đào bên cạnh, tựa lưng một thân cây nơi sâu nhất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi đá nhẹ chân .
Cánh hoa đào rơi đầy mái tóc Dung Cẩn.
Ta ngờ sẽ bước đây, thoáng ngây .
“Thế tử…”
“Hoàng tẩu đang buồn ?” Dung Cẩn nghiêng đầu quan sát , giọng điệu mang theo một chút ý vị trêu chọc.
Hai chữ “hoàng tẩu” giáng thẳng xuống, khiến nhất thời kịp phản ứng.
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Không , Thái tử điện hạ sắc lập Thái tử phi, vốn là chuyện đương nhiên.”
Dung Cẩn khẽ, đôi mắt dài nheo , mang theo chút chế nhạo:
“Cũng đúng, dù cũng là đường do hoàng tẩu tự chọn.”
Mọi ký ức đau đớn bất giác trào dâng, bao nhiêu tủi hờn nghẹn trong cổ họng.
Ta siết chặt tay áo, nhưng vẫn thấy đủ, bổ sung thêm một câu:
“Những ngày hối hận của hoàng tẩu vẫn còn ở phía .”
Nói xong, vén cành đào, xoay rời .
Dường như đến đây, chỉ để vui mà thôi.
Ta vốn nghĩ rằng tình cảm cũ đã hết, nhưng giao tình vẫn còn, thể từ từ thử thăm dò, xem liệu thể chen chân lên con thuyền của .
Bây giờ xem , e rằng thể.
Ta cam lòng.
Cất giọng gọi .
“Thế tử.”
Bước chân Dung Cẩn khựng , khóe môi nhếch lên, vẻ mặt ngạo nghễ:
“Sao?”
“Nếu bây giờ rằng hối hận thì ?”
Nghe , nụ bên môi càng sâu, tiến gần hơn, gần đến mức thể ngửi thấy hương thơm lành lạnh .
Giọng của mang theo ý vị mê hoặc, ánh mắt trầm xuống :
“Ngươi lấy gì để hối hận?”
“Phụ thân làm quan nội các thủ phụ, cả đời thanh liêm chính trực, từng kết bè kết cánh. thể thuyết phục phụ thân, cũng sẵn lòng làm lưỡi đao trong tay thế tử, nguyện vì thế tử làm bất cứ điều gì.”
Ta chăm chú, dốc hết thành ý.
Bỗng nhiên, nụ môi nhạt , ngay cả ánh mắt cũng lạnh hơn vài phần:
“Hoàng tẩu cẩn trọng lời .”
Nói xong, xoay rời , cho thêm một ánh mắt nào, bước chân nhanh hơn , như thể đang mang theo chút tức giận.
Ta cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng cũng hiểu vấn đề.
Muốn đầu quân thì thành ý, chẳng đưa chút gì đã lòng tin, ban ngày ban mặt còn mấy lời như , tất nhiên chỉ khiến cảnh giác hơn.
Là quá nóng vội.
Là hận quá .
9
Sắp xếp suy nghĩ, bước ngoài, yến tiệc thưởng hoa đã gần đến hồi kết.
Phượng Ninh Điền một cách hiển nhiên trở thành Thái tử phi, đại hôn định ngày mùng bảy tháng bảy, chỉ còn ba tháng ngắn ngủi.
Hai vị lương , một là Kim Viện Diêu, thứ nữ của Hộ bộ Thượng thư, một là Lan Mộng Đài, tiểu nữ của Bình Tuyên Đại tướng quân.
Dung Tẫn cao, tay cầm chén trà tùy ý trò chuyện cùng Dung Cẩn, tâm tình bên trong.
Mãi đến khi yến tiệc tan, và nhân lúc đêm tối cùng trở về Đông cung, lặng lẽ sóng bước, lúc mới nhận vài phần tâm trạng vui đang kìm nén.
“Điện hạ, vài ngày nữa về nhà một chuyến.”
Trước tiên về phủ bàn bạc với phụ thân về chuyện của Dung Cẩn, những việc khác đều là thứ yếu.
“Cô cùng nàng.”
“Điện hạ công vụ bận rộn, hà tất vất vả một chuyến.” Đây là lần đầu tiên từ chối để Dung Tẫn hộ tống hồi phủ.
hàm ý khác: “Là vì vui nên về xem thử, còn chuyện gì khác?”
Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên truy hỏi, ánh mắt đối diện với ánh trăng, chút che giấu mà . May mắn là vẫn giữ vẻ ôn hòa như , gì bất thường.
“Ta vui. Ta, Mị Nghiên, đừng là hai vị lương , ngay cả Thái tử phi, xuất thân, dung mạo, tài trí cũng bằng , cớ rơi cảnh ?”
Rõ ràng chỉ là đang gạt , nhưng khiến thực sự thốt vài phần bất cam, đến mức vành mắt cũng đỏ lên.
Dung Tẫn khựng , cúi đầu trầm mặc hồi lâu, đó đưa tay khẽ xoa đầu : “Là cô chăm sóc cho nàng.”
Một màn diễn bi thương hạ màn, chuyến về Mị phủ lần chỉ cùng với thị vệ và cung nữ.
Giống như mọi khi, dùng bữa xong, phụ thân dẫn đến từ đường để thắp hương cho mẫu thân.
Nhìn những bài vị cao, quỳ xuống mặt phụ thân:
“Phụ thân, nữ nhi biết nữ tử nên luận bàn chính sự, nhưng thế tử Thành vương Dung Cẩn, chẳng đã sớm đối đầu với Thái hậu ?”
Phụ thân dù cũng là ghế Thủ phụ, đã lập tức hiểu ý, liền vung tay giáng một cái tát lên mặt :
“Hỗn xược, con đang gì ?”
“Phụ thân, nơi ngoài, cầu xin , cho con một câu thật lòng.” Ta nhịn đau, cúi đầu dập mạnh xuống nền đá xanh.
Tiếng xương cốt va chạm, mùi máu tanh nồng hòa lẫn với hương gỗ lan tỏa khắp gian phòng.