Giành Lấy Công Đạo - Chương 3
Tiếng của đích tỷ vẫn tiếp tục: “Xin nương nương cho con và Nhị hoàng tử một công đạo.
Con và Nhị hoàng tử mới thành thân hơn một tháng, làm nàng thai hai tháng ?”
Lúc , Quý phi nổi giận: “Quá đáng! Bản cung giao hảo với Nhị hoàng tử, ngươi làm chuyện đê tiện như , còn mặt mũi nào cho bản cung? Người , lôi nàng ngoài, dìm xuống ao!”
Ngay lập tức, mấy ma ma giữ chặt kéo ngoài.
Ta hoảng sợ lắc đầu, sức giãy giụa. Bóng dáng lạnh lùng của Quý phi và vẻ mặt đắc ý của đích tỷ hiện lên trong mắt , như đang một kẻ đã chết.
Ta thể chết.
Ý nghĩ lóe lên, bất chấp mà hét lên: “Ta thể chết! Đứa trẻ trong bụng là… Ưm ưm…”
Miệng bịt , ngẩng đầu lên là khuôn mặt độc ác của đích tỷ: “Ngươi còn mặt mũi nhắc đến gã nam nhân của ngươi ?”
Nói xong, nàng sang ma ma: “Không mau đem nàng nhốt lồng heo, khỏi làm bẩn tai nương nương.”
Nhận thấy ánh mắt hài lòng của Quý phi, nàng lấy lòng: “Nương nương cần lo, nàng chẳng qua là thứ nữ, thể quen biết quan lớn nào. Người cao quý như nương nương, ai thể hơn cả Hoàng thượng chứ?”
Nàng híp mắt, nụ chút kỳ quái: “Chẳng lẽ… nàng câu Hoàng thượng ?”
Quý phi liếc một cái, hừ lạnh, phất tay áo xuống: “Chỉ với nàng , cũng xứng ?!”
6
Ta cuối cùng cũng đưa xuống nước.
Nước sâu trong hậu viện lạnh buốt như băng. Ta nhốt trong lồng heo, vô vọng đập các thanh chắn, từng chút một chìm xuống.
Dần dần, nước hồ bao phủ thân.
Mơ hồ, thấy tiếng đích tỷ nhạo: “Chỉ là một thứ nữ hèn mọn, mà dám mơ trèo cao, đúng là vọng tưởng! Cho dù Hoàng thượng biết ngươi Quý phi xử tử, cũng chỉ quan tâm xem Quý phi động thai , chứ chẳng thèm ngươi thêm một cái.”
Lục Hoài Xuyên nghĩ thế nào, đã còn biết nữa.
Trước khi ý thức mờ dần, trong đầu chỉ còn nỗi hận sâu đậm.
Hận tất cả mọi .
Ta tưởng đã chết, hoặc lẽ .
Bởi vì, thấy Lục Hoài Xuyên.
Ta thấy hoảng hốt lao đến bờ hồ, gần như nhảy xuống, nhưng khác giữ chặt .
Ta thấy lo lắng hét lớn với những xung quanh, kể cả Quý phi của .
Ta thấy Quý phi, lúc nào cũng cao quý thanh nhã, lần đầu tiên hoang mang đến , khẽ kéo tay áo , nhưng nhẫn tâm hất .
Ta thấy đích tỷ ngang ngược kiêu căng hung hăng ném xuống đất, sợ hãi đến run rẩy.
Còn Nhị hoàng tử ở phía cùng, ánh mắt méo mó, gân xanh nổi lên nắm đấm siết chặt, căm hận vị đế vương mắt.
Đến cuối cùng, thấy chiếc lồng heo kéo lên, bên trong là chính .
Ta lơ lửng giữa trung, lặng lẽ họ.
Khi ánh mắt Lục Hoài Xuyên chạm đến lồng heo, đôi mắt đỏ rực.
Hắn nghiến răng, một cú đấm mạnh lồng.
Ta đưa ngoài, máu chảy ướt đẫm phía .
Lục Hoài Xuyên ôm lòng, siết thật chặt.
Ta thấy tiếng thì thầm: “A Kiều, tỉnh . A Kiều, trẫm xin .”
Ta còn thấy, trong đôi mắt , là những giọt lệ kìm nén.
Hóa , yêu sâu đậm đến ? Ta từng .
Ta , nhưng phát hiện miệng.
Chỉ thể bản thân trong vòng tay , khẽ cử động cơ thể vốn còn tồn tại.
Khi mở mắt, trời đã tối, biết đã qua bao lâu.
Yến Nhi gọi: “Cô nương, cô nương cuối cùng cũng tỉnh .”
Cô nương? Từ khi nào trở thành cô nương?
Trong trạng thái mơ hồ, thấy một thái y và cung nữ một bên.
Có chút quen thuộc, chẳng đây là thái y chuyên an thai cho Quý phi ?
Từ Yến Nhi, biết mọi chuyện.
Thì khi dìm xuống ao, Lục Hoài Xuyên cuối cùng cũng đến.
Biết tin nhốt trong lồng heo dìm xuống nước, sắc mặt tái , ngoảnh mà lao thẳng về phía hồ.
Hắn cứu lên, đưa về phủ Vĩnh Ninh Bá.
Còn phái thái y và cung nhân đến chăm sóc .
Hắn đã ban cho một thân phận mới.
“Hoàng thượng , cô nương là biểu tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh Bá, sắp đưa cung phong làm Thục phi.”
Yến Nhi mỉm vui mừng , đầy an ủi: “Cô nương, cuối cùng cô cũng đã khổ tận cam lai .”
Ta nghiêng đầu ngoài cửa sổ, nơi lũ chim sẻ đang nhảy nhót, khóe môi khẽ nhếch: “Phải, cuối cùng cũng khổ tận cam lai .”
Đêm xuống, Lục Hoài Xuyên đến.
Hắn ôm chặt lấy , như thể ôm trọn một báu vật mất nay tìm , đôi mắt gần như ngấn lệ: “A Kiều, cuối cùng nàng cũng tỉnh. Trẫm giờ mới nhận quan tâm nàng đến thế nào. Nàng biết , khi tin nàng chết, trẫm đã sợ hãi đến nhường nào. Là của trẫm, nên để nàng ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như . Đợi nàng khỏe hơn, trẫm sẽ đón nàng cung, trẫm đã soạn chiếu phong nàng làm Thục phi, ?”
Ta nghiêng đầu , nhướng mày: “Vậy Quý phi nương nương tức giận thì ? Lỡ động đến long thai của nàng thì làm thế nào?”
Sắc mặt thay đổi, vòng tay càng siết chặt: “Không .”
Ta mỉm , vui buồn: “ đứa trẻ trong bụng còn nữa.”
Đôi mắt tối , nhắm chặt, giọng trầm xuống: “Chúng sẽ .”
7
Sau khi Lục Hoài Xuyên rời , trời đã khuya.
Tiếng chim kêu vang trong đêm, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện mắt .
Người đó đeo mặt nạ, ánh mắt chăm chăm .
Ta thèm ngẩng đầu: “Vương gia, dạo vẫn chứ?”
Người mặt nạ im lặng một lúc, tháo chiếc mặt nạ quỷ xuống.
Lộ gương mặt tuấn tú, chính là ruột của Lục Hoài Xuyên, Trang Vương điện hạ.
“Sao ngươi biết là bản vương?”
Ta đáp uể oải: “Đoán thôi, đoán đúng.”
Hắn : “Nghe Tam tiểu thư của Tống gia chỉ nhan sắc, hóa đều là lời đồn vô căn cứ.”
Ta nhếch mép lạnh lùng: “Tự nhiên lời đồn, nếu để Vương gia xoay như chong chóng? Ngài để phủ Nhị hoàng tử, chia rẽ phụ tử bọn họ, để bày ván cờ , suýt nữa mất mạng. Đây là thành ý của ngài ?”
Hắn thở dài: “Bản vương tự đến đây cũng vì sợ Tam cô nương hiểu lầm. Lẽ , khi ngươi dìm ao, Lục Hoài Xuyên nên đến kịp. triều đình đột nhiên xảy biến cố, đã cố hết sức. Xin Tam cô nương, khiến ngươi chịu khổ .”
Ta hừ lạnh, nhắm mắt, buồn thêm.
Quả thật, ván cờ là do và cùng bày , mục đích khiến Lục Hoài Xuyên hối hận đưa cung.
Ta hề mang thai, chỉ uống một viên thuốc giả thai để dụ đích tỷ mắc bẫy.
Chúng lợi dụng cả Quý phi, nhưng thực chất là nhằm hạ bệ nàng.
Việc Quý phi về thăm nhà mẹ đẻ cũng thể tách rời khỏi bàn tay của Trang Vương.
Ta từng hỏi : “Ngài sợ Lục Hoài Xuyên trong lòng , ngài tốn công vô ích ?”
Hắn đáp: “Chúng là ruột, tự nhiên hiểu rõ nhất. Lục Hoài Xuyên vẫn nhận lòng .”
Thật nực . Điều Lục Hoài Xuyên rõ, thấu.
Ta chọn hợp tác với Trang Vương là để báo thù Lục Hoài Xuyên. Trang Vương hứa khi mọi chuyện kết thúc sẽ cho một danh phận quận chúa, để tự do.
Dĩ nhiên, cũng nắm giữ vài điểm yếu của .
vì giữ lời, hại suýt mất mạng, khiến nghi ngờ thành ý của .
Thấy vẻ mặt biến đổi, giải thích thêm, chỉ chân thành cúi : “Được , Tam cô nương, thừa nhận, chuyện quả thực tính toán. Chỉ là với tính cách của Lục Hoài Xuyên, ngươi thật sự gặp chuyện và suýt gặp chuyện sẽ tạo hiệu quả khác biệt. Xin cô nương đừng trách vô tình. Hiện tại cô nương gì đáng ngại, việc lớn chấp nhặt việc nhỏ. Mong cô nương thứ , đừng để ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa chúng .”
Ta bật lạnh. Lời lý, nhưng làm dịu sự bực tức trong lòng .
Thấy vui, thêm, chỉ thật sâu lướt qua cửa sổ.
Ta xoa trán, ngoài trời sáng dần, biết từ khi nào đã .
Sáng hôm , đầu tiên đến thăm là di nương.
Nghe những ngày hôn mê, bà chăm sóc đến mức ngã bệnh.
Giờ vẫn còn kéo thân thể yếu ớt đến gặp .
Lâu gặp, bà gầy nhiều. Nghĩ đến những gì bà làm vì , lòng khỏi trĩu nặng.
Ta nghĩ, sẽ để bà lo lắng vì nữa.
Người thứ hai đến là tổ mẫu và đích mẫu.
Tổ mẫu hẳn cũng bệnh, khuôn mặt sắc đỏ bất thường, nhưng cơn giận thì dữ dội hơn.
Bà , gõ quải trượng vang vọng, những nếp nhăn gương mặt cũng run lên vì giận: “Nghiệt chướng! Ngươi dám quyến rũ Hoàng thượng, ngươi đang đâm tim gan của cô cô ngươi đó!
“Hiện tại Quý phi Hoàng thượng lạnh nhạt, ngay cả hoàng tử đời cũng để ý, tất cả đều là của ngươi.
“Ngươi còn dám cung làm Thục phi tranh sủng với nương nương. Nếu là , làm chuyện đê hèn như , đã sớm đập đầu mà chết !”
Đợi bà xong, mới chậm rãi lên tiếng: “Tổ mẫu cần gì tức giận như . Đều là nữ nhi phủ Vĩnh Ninh Bá, vì cô cô làm , ?”
Thấy sắc mặt bà thay đổi, càng thêm lớn lối: “Cô cô đã lớn tuổi, trẻ trung xinh như , chừng còn thể trở thành Hoàng hậu, chẳng sẽ làm rạng danh Bá phủ ? Tổ mẫu đúng ?”
Ngày dìm ao, vị tổ mẫu chẳng thèm một cái, chỉ lo lắng Quý phi động thai.
Giờ đến chỉ trích quyến rũ Hoàng thượng, thật nực .
“Ngươi, ngươi—”
Bà giận đến mức lời, sắc mặt đỏ bừng, giơ cao quải trượng định đánh .
Đương nhiên bà dám thật sự làm thương. Đừng đến đám cung nhân phía , ngay cả đích mẫu cũng âm thầm nghiến răng ngăn bà : “Nương, kích động. Nó là của Hoàng thượng.”
Ta buồn họ, một đánh, một cản, nhàn nhạt : “Tổ mẫu đừng tức giận đến bệnh, nếu thành của …”
Đích mẫu phắt , căm hận : “Tống Cẩm Kiều, ngươi đắc ý lắm ?”
Lúc mới chú ý, sắc mặt đích mẫu tái nhợt, như thể đã lâu nghỉ ngơi.
Cũng đúng, đích tỷ Nhị hoàng tử đuổi biệt trang, ngày trở về chỉ sợ xa vời.
Một lúc lâu , khẽ: “Mẫu thân, đã từng ngươi sẽ hối hận.”
Năm đó, đã với ngươi, ép làm thất theo hầu, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Bà nhắm mắt, một lát thở dài, giọng nén thật thấp, như với chính : “Ngươi đúng, hối hận …”