Gió Xuân Đến Muộn - Chương 5
19
Binh biến xảy vô cùng nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng gươm đã vang lên khắp nơi.
Không tất cả mọi đều ngu ngốc.
Khi đang thay đổi đội hình phòng thủ lần thứ ba tuyến đường, quân phản loạn phát hiện.
Vì để kéo dài thời gian cho Lâm Mạc Chu, đã phóng lửa lớn.
Khi Thần Uyên tìm thấy giữa biển lửa, tràn đầy đầy vẻ căm phẫn.
“An Lăng, nàng đã đợi ? Sao nàng chịu theo ?”
“Ta yêu nàng đến , cho nàng tất cả, vì nàng mà giết chết An Lăng thật sự, tại nàng vẫn hận !”
Bị ngọn lửa thiêu đốt, thân bỏng rát, cảm thấy lòng bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Chính là ngươi đã giết , Thần Uyên.”
“An Lăng…” Hắn như bất đắc dĩ bật : “Nàng biết rõ ly rượu độc là giả! Nàng là nuôi lớn, nàng thể biết đó chỉ là kế sách tạm thời của ?”
“Ta liên minh với hai vương, An Lăng thật sự đã chết, cho bọn họ một công lý!”
, biết ly rượu là giả, nhưng từng giết cũng là sự thật!
Hắn chỉ xem sẽ lựa chọn như thế nào.
Nếu uống ly rượu đó, sẽ chết, tuy nhiên sẽ bại liệt.
Hắn biết rõ khao khát tự do!
chỉ cho hai lựa chọn, hoặc là giam cầm bên cạnh , dựa dẫm sự ban ơn bố thí của đến suốt kiếp, hoặc là chết.
So với tình yêu dành cho , càng yêu quyền lực, càng trân trọng giang sơn của hơn.
Tiếng binh mã rầm rập từ xa đang dần tiến đến gần.
“Chủ công, chúng mau thôi!” Thị vệ bên cạnh túm chặt lấy , cho lao đám cháy tìm .
“Chủ công, nếu sẽ kịp!”
Tiếng chém giết ngày càng gần, thể rời .
Thần Uyên một cái cuối cùng thật sâu, xoay dẫn theo quân rời .
Theo tiếng bước chân dần xa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống đất, ngọn lửa mặt mà ngẩn ngơ.
Trong đầu chợt nghĩ, thật đáng tiếc, cuộc đời mới của ngắn ngủi đến , sắp kết thúc, cái chết lẽ còn thảm khốc hơn kiếp .
Có điều khi tầm mắt mơ hồ về phía , thấy vị thiếu niên tướng quân mặc áo giáp bạc trắng, dung mạo thanh tú, cưỡi ngựa lao đến như cuồng phong, bụi bay mù mịt, xông biển lửa ngập tràn.
“Tam Hoa, đến muộn !”
“Vẫn muộn, Nhị Ngưu ca ca…”
May mắn thay, mọi chuyện vẫn kết thúc.
20
Ba ngày biến loạn cung đình.
Lâm Mạc Chu giải vây kịp thời, dẹp tan phiến quân. Thần Uyên giam ngục tối.
Có lẽ là báo ứng, Hưng Võ Đế đã tử trận trong cuộc binh biến .
Thiếu vắng minh chủ, tạm thời do tam hoàng tử lên nhiếp chính.
Tại ngục tối, gặp Thần Uyên.
Hắn vẫn thanh tao thoát tục như cũ, hề chút tiều tụy.
Đôi mắt đen láy của lóe lên tia sáng, nhưng màn sương khói mờ ảo của ánh nến, toát lên vẻ ảm đạm, thất sắc.
Hắn mỉm với , : “Không hổ là đồ nhi nuôi dưỡng, rốt cuộc đã hạ gục sư phụ.”
Ta đáp lời , bởi vì biết bao giờ thể chiến thắng Thần Uyên. Tất cả mọi thứ biết đều do truyền dạy, từ tam thư lục lễ đến binh pháp sách luận.
Ta chỉ là sống , chứ thay đổi bản thân.
Hắn cũng , là sống , nhưng bản chất của vẫn thay đổi.
Thần Uyên sơ hở như vì , mà vì .
Hắn nhắc đến mẫu thân của – Bình Dương Trưởng công chúa.
Hắn mẫu thân là xuyên việt.
“An Lăng, ngươi biết xuyên việt là gì ?”
“Là đến từ tương lai xa xôi, sở hữu trí tuệ với sức mạnh vượt trội hơn chúng nhiều.”
Mặc dù khái niệm còn mơ hồ, tuy nhiên vẫn thể phần nào hiểu .
Nghe đồn rằng năm xưa Bình Dương Trưởng công chúa vô cùng tài giỏi, kiến thức uyên thâm, khiến cả thiên hạ kinh ngạc.
Bà ủng hộ việc phụ nữ sách, làm quan, đã làm nhiều việc ích cho nữ nhân.
“ bà tuyệt đối nên, nên làm hoàng đế!” Thần Uyên khẽ, giọng mang đầy sự tự giễu.
Ta im lặng.
Bình Dương Trưởng công chúa lên ngôi thất bại, cuối cùng chính những dân mà bà hết lòng vì họ đẩy chịu chết.
Những từng ủng hộ luận điểm bình đẳng giới của bà giờ đây bỗng trở thành những kẻ phản bội, họ mắng chửi chính luận của bà là tà thuyết mê hoặc lòng , là dị giáo.
Tất cả sự huy hoàng lộng lẫy đây của bà trong phút chốc tan biến, biến thành những mũi dao nhọn đâm thẳng chính bà.
Thần Uyên ngẩng đầu : “An Lăng, nàng biết vì dạy nàng những điều đó ?”
“Bởi vì nàng đấu .”
Ta im lặng, cũng im lặng.
Sự im lặng ngượng ngùng kéo dài dai dẳng.
Cho đến khi cần một điều gì đó khác để phá tan sự im lặng .
Hắnta như chợt nhớ gì đó, cong khóe môi hỏi : “À, đúng , nàng biết lúc ở trấn Phong Nguyệt, thân phận của nàng bại lộ lúc nào ?”
Chưa kịp đợi trả lời, đã tự rút từ tay áo một que tre đan thành hình con bướm.
Ta chớp mắt, hiểu tất cả.
Kiếp , khi đính ước với , đã tặng một con bướm do chính tay bện.
Và bây giờ, con bướm chính là do đan.
Hôm , lúc tìm kiếm tin tức ở trấn Phong Nguyệt, vô tình tặng một con bướm tre cho một đứa trẻ, lẽ là lúc đó đã phát hiện .
“An Lăng, hãy đan cho một cái nữa .” Giọng hiếm hoi mang theo sự cầu xin.
Ta lắc đầu: “Không , Thần Uyên, mọi thứ đều thể như .”
“Với , gọi là An Lăng nữa, đã tự đặt cho một cái tên mới.”
“Ta tên Đường Du.”
Mất một thứ, một thứ khác.
Luôn một hai cơn gió trong cuộc đời, mang theo một trăm tám mươi nghìn giấc mơ của .
21
Thần Uyên hành hình một buổi chiều hè trời giờ ngọ.
Trước khi chết, nhờ truyền cho một câu: “Nàng là do nuôi lớn, là cùng loại với . Lâm Mạc Chu thanh liêm như , thể tha cho nàng ? Nhân lúc còn sớm nên tự tính toán kỹ.”
Thần Uyên những lời , như đào sâu tâm can khi chết.
Hắn sai, là do nuôi lớn, tay tất nhiên sạch sẽ.
tính thì ?
Hắn cả đời toan tính, cuối cùng vẫn tự chuốc họa thân đấy ?
Có điều ngờ rằng An Lăng.
Ta ham quyền quý, cũng mong tình cảm.
Hắn cũng ngờ rằng, cuối cùng lên ngôi là tam hoàng tử bảo thủ, lục hoàng tử xảo trá âm hiểm, mà là tứ hoàng tử yếu đuối vô năng luôn khinh thường.
Tứ hoàng tử tuy thoạt dáng vẻ minh quân, tuy nhiên trị quốc phù hợp hơn nhiều so với các lẫn phụ hoàng của .
Xem kiếp họ tranh đấu cả đời, bằng một gì nổi bật.
Hắn dường như biết tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc là An Lăng công chúa giả, nhưng định tội .
Hắn , biết đã đưa bánh trung thu cho trong Ngự Hoa Viên ngày An Lăng.
Hắn tha cho .
Hắn còn hỏi Lâm Mạc Chu công trong vụ phản loạn lần , khen ngợi gì .
Tất nhiên thể gì, đây là thuật bảo mệnh mà Thần Uyên đã dạy cho .
Mà Lâm Mạc Chu làm trái dự kiến của mọi , từ bỏ chức vụ.
Hắn nộp binh quyền, chỉ xin hoàng mệnh một điều: nghiêm trị việc mua bán nữ nhân để làm thất cho nam nhi, điền lão.
Mọi đều cho rằng làm vì .
biết sáng suốt, công cao chấn chủ, lột da hổ bao giờ kết cục .
Lâm Mạc Chu hỏi : “Sau nàng ?”
“Ta khắp nơi xem thiên hạ.”
Ta giúp đỡ những cô nương như , những từng quyền lựa chọn.
Kiếp , nếu cung, thể sẽ trở thành thất của quan to quyền quý nào đó, hoặc là tỳ nữ của tiểu thư, là thú vui tiêu khiển của kẻ giàu sang.
họ cơ hội trọng sinh.
Ta chỉ là một nữ tử bình thường, chí lớn, mà một thể thay đổi gì trong xã hội .
Ngày mẫu thân của Thần Uyên đã thành công.
Bà là xuyên việt, sách luận động trời, nhưng vẫn chết trong đám giáo tập ăn thịt .
Ngay cả nhi tử của bà, nuôi dạy tư tưởng của bà, cũng chỉ nghĩ rằng phụ nữ làm hoàng đế gì sai, miễn là quyền lực của .
Trong xã hội tàn bạo và thối nát , sức lực của còn quá nhỏ bé.
Ta chỉ mới bước những bước đầu tiên con đường , mà con đường phía còn dài.
May mắn thay, một đồng hành cùng chí hướng.
Tuy rằng vẫn luôn giấu giếm một bí mật .
biết, cũng sống .
Ngoại truyện Lâm Mạc Chu.
Năm Chiêu Võ thứ mười bảy, khi An Lăng công chúa đang du ngoạn, nàng quân Bắc Liêu bao vây tại thành Phùng Dương.
Thành Phùng Dương ở Tây Bắc, là một tòa thành cô lập, quân chi viện.
Vài ngày , thái thú trong thành đã điều động lên triều đình, khiến cho trong thành như rắn mất đầu, khiến cho quân dân trong thành hoang mang lo sợ.
Lâm Mạc Chu đến nơi đúng lúc nhận quân lệnh, bí mật lẻn thành Phùng Dương.
Lúc đó, đang đến điều tra một vụ án loạn đảng, thì tình cờ thấy An Lăng công chúa đang thành trì, lâm nguy sợ hãi, chỉ huy quân lính đánh lui hơn hai mươi đội quân địch.
Mọi trong thành vô cùng khâm phục, những năm gần đây vị An Lăng công chúa dạy dỗ sự chỉ bảo của Hoàng đế, tài năng xuất chúng, Thánh Thượng yêu mến, quả đúng như .
Tuy nhiên, đó do thế lực trong triều đình phức tạp, quân cứu viện đến chậm.
Cuối cùng, Bắc Liêu đã công thành.
Lâm Mạc Chu tuân theo mật chỉ tiến , vốn mang theo nhiều quân lính.
Hắn cải trang thành lính trong thành, mặc áo giáp che mặt, âm thầm cứu giúp dân trong thành, nhưng thế đơn lực mỏng, dần dần thể chống đỡ.
Khi kiệt sức, sắp thanh kiếm đâm trúng, một cơn gió mạnh thổi đến từ bên hông.
An Lăng công chúa cầm thanh kiếm nặng trĩu thể nhúc nhích, cánh tay run rẩy, nhưng tay cầm kiếm vẫn hề dao động.
Nàng quát lớn với Lâm Mạc Chu đang ngơ ngác: “Ngây đó làm gì!”
“Còn thể động thì mau dậy cho !”
Nàng đưa một cánh tay mềm mại mà ẩn chứa sức mạnh vô biên, kéo từ mặt đất lên.
Bọn họ kề vai chiến đấu, cuối cùng cũng đợi quân cứu viện lúc hoàng hôn buông xuống.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Mạc Chu giả vờ biết hỏi nàng: “Cô nương là nhà ai?”
Nàng mới như chợt tỉnh ngộ làm một việc khác , đầy vẻ hối hận, thuận miệng với : “Ta tên Nhị Ngưu, ngươi gọi là Ngưu tỷ là !”
Nói xong, nàng vội vàng bỏ chạy.
Năm , Lâm Mạc Chu mười bảy tuổi, lúc đó còn là vị tướng quân Định Viễn hiển hách lừng lẫy .
Đến khi phong hầu bái tướng, một lần nữa gặp An Lăng công chúa, nhưng chỉ là lướt qua từ xa, cảm thấy gì đó khác biệt.
Mà khác biệt ở , thể lý do.
Cho đến khi trọng sinh, một lần nữa đến trấn Phong Nguyệt để điều tra như kiếp .
Hắn với cô nương: “Nhị Ngưu, tên Lâm Nhị Ngưu.”
Cô nương ngẩn ngơ, đáp : “À , Nhị Ngưu , tên Tam Hoa, tam là chữ ba chữ tam, hoa là hoa hoa hoa.”
Lâm Mạc Thuyền thầm nghĩ: “ , vị mới đúng là đang tìm!”
Thật , công chúa thật công chúa giả đều quan trọng.
Quan trọng là, lòng thương dân, kiêu ngạo tự mãn, mới là vị chủ công chân chính.
Lâm Mạc Thuyền cưỡi ngựa theo nàng, nàng đắc ý rung đùi hát hỏng, nhịn khẽ .
Kiếp , nửa đời công danh chỉ như trang giấy trắng, phiêu bạt qua tuyết rơi núi Thiên Sơn.
Kiếp , sẽ đợi đến gió xuân muộn màng, mà sẽ cùng ánh trăng sáng chinh phục dãy núi.