Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa - Chương 4
14
Tuy nhiên, mọi chuyện dừng ở đó.
Ngày hôm , của Thận Hình ti đến tìm , vì cung nữ của đã chet trong ngục.
Trước khi chet, nàng còn để một bức huyết thư, chỉ bốn chữ: “Diệt khẩu, cứu .”
Vì , – nghi phạm lớn nhất – đã “mời” nhà lao.
Quan chủ sự dùng những lời lẽ lịch sự nhất để hỏi những câu hỏi quá quắt nhất: “Nương nương, chỉ là một cung nữ, hà tất diệt khẩu?”
Ta thở dài: “Đại nhân, ngài kêu oan một lần nữa trực tiếp bắt đầu các thủ tục?”
Quan chủ sự gãi gãi mũi: “Vậy thì tạm thời ủy khuất nương nương .”
Thế là ở nhà lao.
Vì việc ngục, cục diện triều đình đã thay đổi chóng mặt.
Nghe bè phái của cha phá tan tành, đa số bọn họ đã đầu quân cho vương gia; cả tỷ phu mới đỗ trạng nguyên của cũng liên lụy, tiền đồ gặp trắc trở; cuối cùng cha vì dính líu đến vụ án tham nhũng ở địa phương, nên bản thân cũng khó giữ nổi, bè cánh còn của ông cũng vương gia vơ vét sạch sẽ…
Trong ngục, chỉ thấy lạnh. Thêm vài ngày nữa, cũng dần quen với cái lạnh .
Không biết đã qua bao lâu, một đêm nọ, tỉnh dậy và phát hiện Hoàng đế đang bên giường, qua ánh nến.
“Ta trang điểm.” Ta nghĩ một lát .
Hoàng đế lẽ ngờ câu đầu tiên của là kêu oan, sững sờ bật khàn khàn.
“Không , rõ.” Hắn nhẹ nhàng .
“Ta đói bụng.” Ta thêm.
Thực đồ ăn trong ngục cũng tệ lắm, nhưng sợ hạ đ//ộc, dám uống một giọt nước.
Không biết từ , Hoàng đế lấy một đĩa nho, bóc vỏ từng quả một nhét miệng .
Ta cúi đầu . Hoàng đế ôm lấy , cúi xuống hôn lên lông mi .
Vừa hôn, thở dài: “Ở đây cũng , bên ngoài gió mưa to lớn, thích hợp với động vật nhỏ.”
Động vật nhỏ cái quái gì chứ? Thái độ vô thưởng vô phạt của khiến hận đến nghiến răng.
Vì cũng làm như , nhào lên cắn cổ một cái, thật mạnh.
Quần áo của tỏa mùi hương nhẹ nhàng, biết đó là mùi hương bạch nguyệt quang, nên càng cắn mạnh hơn.
Hoàng đế kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng động đậy, để mặc cho phát tiết.
Ta buông , với : “Ta thích ngài nữa.”
Hoàng đế sững sờ, ôm lấy , vuốt tóc từng cái một.
Hắn : “Trẫm cũng thích nàng.”
15
Từ ngày đó, Hoàng đế thường đến ngục thăm ban đêm.
Ban đầu chỉ mang nho, cuối cùng mang cả tấu chương đến, ánh đèn trong ngục mà phê duyệt.
Đến khi khỏi ngục, cục diện triều đình đã thay đổi , cha mất hết quyền thế, giáng chức và đày đến vùng quê nghèo khổ, còn tên vương gia cặn bã thì như mặt trời ban trưa, sắp một tay che trời.
Vậy là trong hoàng cung , đã “ còn gì để mất”. Nếu đã “ còn gì để mất”, chẳng còn sợ kẻ nào cả.
Người đông việc nhiều, chỉ cần qua tay , luôn sẽ để dấu vết. Ta bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chet của cung nữ, ai thể mua chuộc thì mua chuộc, ai thể ép cung thì ép cung, cuối cùng xác định một tiểu thái giám trực đêm.
Ta bắt về tra hỏi một hồi. Không lâu , thái giám thú nhận một cung nữ che mặt đã đưa cho ít bạc, bảo mặc đồ trắng dạo quanh hồ. Hắn ngờ cung nữ nhát gan, sợ đến mức trượt chân ngã chet.
Cung nữ che mặt đó là ai? Điều quan trọng nữa.
Ta dẫn tiểu thái giám đến cung của bạch nguyệt quang, khăng khăng rằng cung nữ đó là thị nữ thân cận mà nàng mang cung.
Bạch nguyệt quang lẽ ngờ rằng khi khỏi ngục hề co đầu rụt cổ mà còn ngang ngược hơn, mắt đỏ hoe tìm Hoàng đế.
Khi Hoàng đế vội vã đến, bạch nguyệt quang đã đánh cho mặt mày bầm dập.
Nàng lóc tố cáo: “Bệ hạ, nàng thật sự quá đáng!”
Ta : “Mạng của cung nữ cũng là mạng, ngươi quên đã gì ?”
Bạch nguyệt quang: “ oan!”
Quý phi và Thục phi đang ăn hạt dưa bên cạnh, Thục phi nhạt: “Vậy thì điều tra rõ ràng, cũng cho tất cả.”
Hoàng đế .
Ta biết lúc đó hình tượng của đã sụp đổ , vì gần như đã dẫm lên đầu bạch nguyệt quang mà nghiền nát.
Chẳng mấy chốc, của đã tìm thấy chiếc khăn che mặt trong trí nhớ của tiểu thái giám trong viện của bạch nguyệt quang.
Bạch nguyệt quang như hoa lê trong mưa, tức giận trách móc: “Ta hiểu , vì con diều, cũng vì cung nữ, mà là vì ngươi ghen ghét sự tồn tại của nên mới cố ý vu oan giá họa. Bệ hạ, ngài xem xét kỹ lưỡng…”
Váy đỏ như m//áu, trông thật thảm thương, khiến khác khỏi thương xót.
Ta xổm mặt nàng , nhịn mà lắc đầu.
Loại “trà xanh” , đây đã gặp ít nhất ba trăm lần trong tiểu thuyết mạng.
“Tháng ba gió đông thổi, mà ngươi thể thả diều từ ngự hoa viên phía tây tận tường viện của , cũng tài thật.”
“Ta…”
“Thịnh thơm thật, mùi hương trầm nhỉ?” Ta ghé sát tai nàng : “Mùi giống hệt một quen của , đó chí hướng cao xa, ngày nào cũng làm nên đại sự chấn động thiên hạ. Không biết gặp nhỉ?”
Lời dứt, sắc mặt bạch nguyệt quang thay đổi hẳn.
Ta còn đẩy thêm một bước, nhưng Hoàng đế đã chắn giữa và nàng .
“Đủ .” Hoàng đế : “Người , đỡ Thịnh Quý nhân về phòng.”
16
Cuộc chiến giữa và bạch nguyệt quang, theo một cách nào đó, đã kết thúc trong hòa bình.
Nàng giam lỏng, còn thì giáng thêm một bậc.
Ừm, giờ chỉ còn là Thường tại thôi.
Hoàng đế suy sụp, bệnh nặng.
Thục phi khuyên rằng con cần biết tỏ đáng thương.
Quý phi cũng khuyên rằng lẽ Hoàng đế chỉ thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, kiêu ngạo như bạch nguyệt quang, nên nên tranh thủ lúc mà thường xuyên ở bên giường bệnh của Hoàng đế, nhân cơ hội chiếm lấy lòng .
thật sự còn chiến đấu nữa.
Cha bây giờ đã cách chức, còn tên vương gia cặn bã như mặt trời ban trưa, lâu nữa sẽ tạo phản. Ta chỉ Hoàng đế thực hiện lời hứa, sớm đẩy lãnh cung, để sống nốt đời trong yên .
Quên cái câu chuyện thế thân , chơi nữa.
Ta đầu, tìm đến cục chế y đặt một bộ y phục bằng gấm dệt Giang Nam.
Ta bảo chủ quản của cục chế y: “Càng mềm mại càng .”
Chủ quản hỏi: “Cái gì gọi là mềm mại?”
Ta : “Loại nhẹ nhàng, màu hồng phấn, vàng phấn, xanh phấn, càng nhiều màu càng , chỉ cần gió thổi là bay, ai đụng sẽ ngã ngay, thêm chút lông xù thì càng tuyệt.”
Rồi mặc những bộ đồ đó mỗi ngày đến thỉnh an, chọc mù mắt Hoàng đế.
Quý phi ngu ngốc, một bộ bài trong tay mà tự chuốc lấy thất bại.
Rõ ràng bạch nguyệt quang đã giam lỏng, tại sống yên trong hậu cung mà cứ làm loạn?
Ta chỉ , trả lời.
là bạch nguyệt quang gần đây lạnh nhạt, nhưng danh tiếng kẻ ác của rũ bỏ là rũ bỏ .
Hậu cung chính là tấm gương phản chiếu triều đình, bao nhiêu thế lực sóng gió ở triều đình, thì hậu cung cũng bấy nhiêu mối quan hệ rối ren.
Cuối cùng cha cũng cách chức, đày về quê. Ta chẳng còn gì vướng bận, chính là con dao của Hoàng đế.
Hoàng đế ngầm đồng ý cho tung hoành trong hậu cung.
Ta lợi dụng cơ hội, lục soát phòng của bạch nguyệt quang và tìm thấy những lá thư nàng gửi cho cha và ca ca . Trong đó nhắc đến nhiều chuyện triều đình, nàng đã giúp cha và ca ca làm nhiều việc, và gia đình họ cũng góp phần khiến cha dính vụ án tham nhũng.
Vì thế, bạch nguyệt quang giam ngục.
Trước khi , nàng với ánh mắt đầy hận thù: “Ngươi mãi mãi chỉ là một kẻ thế thân, suốt đời thể thay thế .”
Ta : “Ta thay thế ngươi.”
Nàng : “Chính đã hãm hại ngươi, hãy tha cho những trong cung của .”
Ta : “Yên tâm , ai trong số họ sống sót để đưa thư của ngươi ngoài .”
Sắc mặt bạch nguyệt quang tái nhợt: “Ngươi… ngươi đã biết điều gì ?”
Ta ghé sát tai nàng , nhẹ nhàng: “Chính là chuyện mà ngươi lo lắng nhất đó.”
Nàng rời với ánh mắt đầy kinh hoàng. Ta nghĩ nàng thực sự đã sợ hãi, vì những ngày gần đây Hoàng đế chỉ giả vờ bệnh, đã sa thải mấy nhóm ngự y .
Có lẽ nàng đã chuyển thông tin gì đó cho tên vương gia cặn bã ở ngoài cung, giờ thì cơ hội để sửa nữa.
Cổ tay nàng cào đến đỏ bầm.
Ta xổm xuống, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, đầu mới phát hiện Hoàng đế đang lưng , biết đã bao lâu.
Bộ váy của đã dơ bẩn, tóc cũng rối bù. Toàn thân đầy vẻ lôi thôi lếch thếch.
Ta thèm sửa soạn , cứ thế từ xa Hoàng đế.
“Hồi đó tiểu thái giám khai đó là cung nữ của Thịnh Quý nhân, chỉ đoán mò thôi.”
“Ta biết.” Hoàng đế khẽ .
“Thận Hình ti đã nhận chứng cứ Thịnh Quý nhân cấu kết với ngoại thích tạo phản, bây giờ ngăn cản cũng kịp nữa .”
“Ta biết.” Hắn chầm chậm bước đến mặt .
Ta cảm thấy như trút gánh nặng, bao giờ thấy nhẹ nhõm như , ngẩng đầu lên với : “Những ngày qua, tất cả những kẻ bắt nạt của , đã trả thù hết, bỏ sót một ai.”
Hoàng đế nhặt một chiếc lá rụng đầu , nhẹ nhàng hỏi: “Ta biết.”
Ta : “Ta thích ăn nho chút nào.”
“Ta biết.” Hoàng đế .
“???”