Hai Kiếp Nhân Sinh - Chương 3
6.
Hắn mỉm chút bất đắc dĩ, xoa xoa ngón tay : “Là trà sáng nay quá nóng, là đồ ăn hôm nay hợp khẩu vị của nàng? Hôm qua đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp thêm món mới, nàng thích ?”
Bây giờ thiên hạ đã thái bình, một Tướng quân như lo liệu mọi việc từ cơm ăn đến sinh hoạt của .
Ngày thường, khi thấy phu nhân nhà khác đồ gì mới, cũng sẽ mua cho một cái.
Ngay cả Hoàng đế hiện tại cũng từng trêu chọc , thể đổi nghề để trở thành thị nữ cho phu nhân nhà .
Nghĩ tới đây, đầu : “Ồ, tiếc là hôm nay uống quá nhiều trà nên ăn bánh hạt dẻ.”
Sau khi những lời của , thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần nàng chịu ăn, mỗi ngày đều mua cho nàng.”
Ta mím môi mỉm . Tổ mẫu cứu lấy thể diện của Thẩm gia, bảo vệ thanh danh của Bích Lan nên bí mật xử lý chuyện .
lương thiện như .
Ta đã trải qua hai kiếp , khác đối xử với như nào, sẽ đối xử với đó như thế.
Tình cờ, ngày hôm đó trời, Bình Dương công chúa bỗng dưng nổi hứng, tổ chức một trận thi đấu cầu ngựa tại biệt viện ngoại ô kinh đô, mời các công tử, tiểu thư của các gia tộc quyền quý đến tham dự.
Công chúa Bình Dương là duy nhất của đương kim hoàng đế, sủng ái.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ sân, công chúa Bình Dương mặc một bộ trang phục màu đỏ, cổ tay đeo một dải ruy băng màu xanh nhạt, chân giày da dài, tóc búi cao, khuôn mặt trắng nõn nhếch lên, tay cầm một quả bóng, kiêu ngạo : “Hôm nay ván đầu tiên, sẽ một đấu với ngươi.”
Ta vung gậy, nheo mắt: “Đã nhiều năm đụng tới, mong công chúa nhẹ tay.”
Nàng mỉm , đầu , giơ đôi tay mảnh khảnh lên.
Kiếp Bình Dương phóng khoáng vui vẻ như bây giờ, ngược nàng luôn thận trọng trong thâm cung, như tấm băng mỏng.
Trước khi Hoàng của nàng qua đời, đã cầu xin Tiêu Ngọc Dương tha mạng cho của .
Vì , dù khó khăn đến mấy, nàng vẫn cố gắng sống sót.
đó, để dập tắt chiến tranh với nước Thiên Dung, dù cho ngăn cản như thế nào thì Tiêu Ngọc Dương cũng nhất quyết đưanàng hoà thân.
Nàng bao giờ hưởng sự sủng ái của một công chúa nhưng nàng vẫn thẳng lưng gánh vác sứ mệnh của .
Nàng : “Tỷ tỷ, là một công chúa.”
Ở vùng đất man rợ như , chỉ trong vòng bốn năm, nàng đã chết.
Khi chuẩn cưỡi ngựa, Thẩm Như An sải bước tới đưa tay về phía .
“Không cần.” Ta gạt tay , đầy một thở đã leo lên lưng ngựa.
Hắn chậm rãi thu tay , ánh mắt chút ảm đạm: “Ta quên mất, Uyển Uyển cưỡi ngựa bắn cung giỏi.”
Ta kéo dây cương, hạ mắt xuống .
Tất nhiên là đã quên, cũng như đã quên mất lúc đầu yêu như thế nào, thời gian luôn bào mòn bao kỷ niệm.
Ta đã giữ lời hứa, chơi cầu cùng Bình Dương.
là đã chơi cầu nhiều năm , vì thích mà vì tổ mẫu thích.
rõ ràng, bởi vì biết Thẩm Như An coi trọng nên luôn bóng gió.
Ta biết nợ Thẩm gia một đứa con để nối dõi, cũng làm Thẩm Như An mất mặt nên dần dần chơi những cái nữa.
Tiếng trống nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập.
Đánh cầu, xoay tay, nghiêng , sút cầu lưng…
Mỗi động tác đều khiến nhớ bản thân của nhiều năm về .
Ta thắt chặt dây cương, quả cầu bay chéo tấm lưới đối diện. Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên, mới chợt bừng tỉnh.
Bình Dương công chúa xuống ngựa, dùng cung chỉ chỉ: “Khương Uyển, ngươi đang gian lận.”
Ta : “Cầu ngựa cũng là kỹ thuật dùng binh, công chúa nên hiểu, binh pháp ngại mưu mẹo.”
Ta thì thấy ánh mắt của Thẩm Như An, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
Hắn : “Phần thưởng lớn nhất chắc chắn là của Uyển Uyển nhà chúng ”.
Ta gì mà đảo mắt xung quanh.
Cho đến khi một đứa trẻ bất chợt chạy tới, ôm lấy chân , kêu lên: “Phụ thân!”
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, khuôn mặt giống Thẩm Như An
7.
Không chỉ , mà tất cả mọi đều theo tiếng kêu sang, Thẩm Như An đang lưng với mọi , dường như cơ thể cứng đờ trong giây lát.
Đột nhiên tiếng bàn tán: “Hài tử của Thẩm tướng quân? Thẩm phu nhân từ khi nào sinh hài tử lớn như ?”
Công chúa Bình Dương cau mày hỏi : “Con của ngươi?”
“Không của .” Ta bình tĩnh : “Là của Thẩm Như An.”
Nửa câu đầu khá bình thường, nhưng nửa … những mặt đều từng nuôi ngoại thất ở bên ngoài, chỉ cần là họ thể đoán mọi chuyện.
Thẩm Như An bây giờ chỉ một thê tử, , nếu đứa con của với vị phu nhân là đây thì lai lịch đứa con thật đáng hổ.
lúc , một nữ tử từ trong đám đông lao , ôm chặt đầu đứa trẻ lòng.
Từ Bích Lan . Đây cũng là lần đầu tiên kĩ nàng .
Trong mắt nàng oán giận, nhục nhã và cam tâm.
Nàng lẽ đã đoán bức thư hôm nay là do , bắt chước nét chữ của Thẩm Như An.
Trong đám đông, đột nhiên kêu lên: “Đây là nữ nhi mắc bệnh mà chết của Từ gia ? Không nàng đã chết vì bệnh hiểm nghèo mấy năm , mà bây giờ một đứa con với Thẩm tướng quân?”
“Ngươi vẫn hiểu ? Có con với ngoại thất, thật đáng hổ.”
Tình cờ hôm nay, một vị tiểu thư khác của Từ gia cũng mặt, thấy cảnh tượng , nàng hổ, vạ lây nên lặng lẽ về.
Ta bình tĩnh Thẩm Như An, chậm rãi , ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, thực sự khiến nín thở.
Hắn cúi xuống bế đứa trẻ lên, nắm lấy cánh tay nữ nhân rời .
Từ đầu đến cuối, hề giải thích an ủi một lời.
Ta nhéo lòng bàn tay , bình tĩnh theo bóng lưng .
là một trò hề nhàm chán, Công chúa Bình Dương mất hết tâm trạng vui chơi.
Nàng uể oải dựa ghế, lạnh lùng : “Ngươi thật to gan, dám làm mất hứng.”
Ta mỉm : “Công chúa định trừng phạt như nào?”
Nàng xua tay: “Không thì đừng . Còn hơn cả ”.
Ta ngừng , ngoài cửa với vẻ mặt cô đơn.
Nàng hất cằm: “Lần ngươi đã hủy hoại danh tiếng của Phủ tướng quân và Thẩm Như An . Từ giờ trở , khắp kinh thành , đến cũng sẽ nhạo cho xem.”
Ta nhếch khóe miệng : “Phu quân nuôi ngoại thất, là làm mất mặt mũi luôn ? Danh tiếng của chính còn quan tâm, tại quan tâm đến danh tiếng của ?”
“Đã hòa ly thì làm rõ ràng, tất cả mọi đều biết, tiên là do Thẩm Như An phản bội , cũng chính là Thẩm Như An phá hoại niềm tin của .”
Bình Dương giọng chút trống rỗng: “Lời hứa của lúc khắp kinh thành đều biết. Ta đã từng ngưỡng mộ một nam nhân như , còn nghĩ rằng bản thân cũng tìm một nam nhân giống như thế.”
“Đáng tiếc, nên đặt niềm tin nam nhân.”
Ta liếc nàng : “Công chúa vẫn thể buông bỏ An Vương Thư ?”
Năm năm , Công chúa Bình Dương đã đem lòng yêu An Vương Thư, một Trạng nguyên đầu bảng, ai ai cũng biết tình cảm của nàng dành cho vị trạng nguyên .
An Vương Thư giống như một tảng băng, hề động lòng.
Không biết từ khi nào, Bình Dương đột nhiên còn còn chạy theo An Vương Thư nữa mà thử mở lòng với những công tử khác.
Sau , An Vương Thư đã từ bỏ văn chương, tự tiến cử làm phò mã.
Bình Dương mỉm , lắc đầu : “Ta sẽ yêu từng bỏ rơi .”
8.
Khi trở về phủ, Thẩm Như An vẫn thấy bóng dáng .
Chỉ tổ mẫu đang đợi ở trong viện.
Khi thấy , tổ mẫu liền : “Khương Uyển, Thẩm gia chúng hề đối xử tệ với ngươi, nhưng ngươi ác độc như . Rõ ràng là ngươi đã hứa với .”
Ta ngoài cửa cúi đầu bất lực: “Tổ mẫu, con từng thất hứa với , vì dù nạp bình thê cho , con cũng ngăn cản.”
“Được, , !” Tổ mẫu trầm giọng : “Nếu thì sẽ để An Nhi nạp Bích Lan phủ làm bình thê.”
“Tổ mẫu!” Giọng của Thẩm Như An vang lên: “Con xin , đừng để con phạm thêm sai lầm nữa.”
“An Nhi!”
Tay Thẩm Như An run run, chạm : “Nàng đã biết ?”
Ta đôi mắt đỏ hoe của , tràn ngập sự tiếc nuối và trìu mến: “Cũng sớm lắm. Dù bốn năm hai đã gặp , lẽ ba năm nên biết chuyện khi tất cả mọi đều đã biết.”
Hắn nắm chặt cổ tay , thề thốt : “Ta sẽ để nàng phủ, trong lòng chỉ nàng, Uyển Uyển.”
Ta cố gắng tìm kiếm sự giả dối trong mắt , nhưng phát hiện rằng một thể đồng thời nuôi ngoại thất bên ngoài nhưng vẫn yêu thê tử của .
Hắn yêu nhưng điều đó thể ngăn cản việc khác.
Làn gió mát mang theo ẩm của màn đêm, cái mát lạnh bám da thịt, khiến lòng ớn lạnh. Ta hỏi: “Sao giấu ?”
Sắc mặt chút tái nhợt, ngón tay siết chặt đến trắng bệch: “Ta cố ý giấu nàng, chỉ là nàng biết, sợ nàng đau lòng… ”
Hắn đến gần , quan tâm đến thể diện, : “Nàng thể đánh , mắng , nhưng đừng bỏ rơi , ?”
Tổ mẫu vội vàng lùi , kinh ngạc .
Rõ ràng ngay cả tâm hồn cũng đang gào thét vì sợ bỏ , nhưng tại giấu , dối ?
, đang đánh cược.
Hắn đang đánh cược rằng còn nơi nào để , và đã bên nhiều năm, sẽ hiểu cho , chỉ đang làm một điều hết sức bình thường như những nam nhân khác.
Ta hỏi : “Tổ mẫu hỏi , bằng lòng lấy Từ tiểu thư làm bình thê ?”
Hắn kiềm chế: “Nàng xứng đáng, thê tử của Thẩm Như An chỉ một nàng.”
Ta bình tĩnh : “Vậy nạp nàng làm thì ?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu , một lúc lâu , nắm lấy tay : “Ta hứa với nàng, chỉ cần cho nàng một thân phận thôi, từ giờ trở , nàng sẽ luôn sống ở ngoại ô phía Tây, coi như tồn tại.”
Ta cố gắng đặt hy vọng cuối cùng , nhưng ngờ rằng … đồng ý.
Ta ngọn nến đỏ đang cháy trong đại sảnh, nước mắt dâng trào.
Khóc vì những đám mây muôn màu trong cuộc đời dễ tan , tình cảm dễ vỡ.
Tổ mẫu thấy vội vàng : “Nếu thì đứa con của Bích Lan cũng đưa cho Uyển Nhi nuôi dưỡng . Con là đại phu nhân, thể con. Dù đó cũng là con của An Nhi, đích trưởng tử.”
Thẩm Như An ngắt lời tổ mẫu: “Đủ , thật sự đẩy hai chúng con đường cùng ?”
Tổ mẫu mím môi, vẻ mặt sửng sốt, dám thêm nữa.